Say Mộng Giang Sơn

Chương 1039-2: Tự đào mộ chôn mình (2)




Trương Dịch Chi không nhìn thấu được ý nghĩa đằng sau hành động này của Uyển Nhi. Tuy Võ Tắc Thiên rất trọng dụng nàng, gia tộc Thượng Quan cũng lấy danh nghĩa Trịnh thị phu nhân mẫu thân của Thượng Quan Uyển Nhi một lần nữa quật khởi, nhưng Võ Tắc Thiên từ trước tới nay không vì Thượng Quan thị mà công khai xét lại vụ án cho gia tộc Thượng Quan, tội của gia tộc họ vẫn còn.

Cha con Thượng Quan Nghi là do Võ Tắc Thiên giết, bà ta không thể dễ dàng phủ định quyết định của mình.

- Đứa nha đầu này rất biết lợi dụng cơ hội, nó muốn lợi dụng cơ hội này rồi quay lại lấy lại sự công bằng, rửa tội cho gia tộc. Chỉ cần trẫm đồng ý cho phép Trịnh thị phu nhân nhận đứa bé làm con nuôi, gánh vác môn hộ Thượng Quan thị, như vậy chẳng phải đồng nghĩa chứng minh cha con Thượng Quan Nghi vô tội sao? Ha ha.. đứa nha đầu này cho rằng trẫm già rồi nên hồ đồ đến nỗi không phát hiện ra ám độ Trần Thương này hay sao?

Võ Tắc Thiên vừa mỉm cười vừa nghĩ, bà ta tuy trọng dụng và cũng tin tưởng Uyển Nhi, nhưng bà ta không bao giờ xóa bỏ tội danh của gia tộc Thượng Quan, tội danh này vẫn còn thì giống như là một lưỡi dao sắc treo trên đầu gia tộc Thượng Quan. Chỉ cần bà ta muốn thì lưỡi dao này lập tức rơi xuống, tất cả những thứ mà gia tộc Thượng Quan đã lấy lại được đều bị mất hết.

Thực ra Võ Tắc Thiên luôn tin tưởng không nghi ngờ gì Thượng Quan Uyển Nhi, bà ta làm thế cũng không phải để khống chế nàng, đó chỉ là một thủ đoạn của một vị hoàng đế có mưu lược thâm sâu hay áp dụng. Tuy nhiên bây giờ xảy ra việc Uyển Nhi bất ngờ mang thai, Võ Tắc Thiên vẫn trọng dụng nàng nhưng không tin tưởng như trước nữa, nên bà ta tất yếu phải giữ lại thủ đoạn này

Võ Tắc Thiên không nói những lời này cho Trương Dịch Chi, bà ta đã gợi ý qua rồi, nếu y không nghĩ ra thì cho dù bà ta nói rõ ràng ra thì cũng không thể giúp y nâng cao tư duy của bản thân.

Võ Tắc Thiên cười nhạt một tiếng, nói:

- Không có gì, trẫm chỉ tò mò thôi, Uyển Nhi luôn luôn suy nghĩ rất chu đáo, tạo sao lại có sơ suất không nghĩ đến việc sinh con gái thì phải làm như thế nào?

Thực ra trong lòng Võ Tắc Thiên biết rất rõ, sinh con gái không liên quan đến vấn đề gánh vác môn hộ thì mọi việc càng dễ giải quyết, nếu Thượng Quan Uyển Nhi muốn nhận một đứa con trai bà ta cũng đồng ý, nay muốn nhận nuôi một đứa con gái đương nhiên càng không cần phải nói nữa, Uyển Nhi đương nhiên không cần phải đưa ra sinh con trai thì sẽ như thế nào, sinh con gái thì ra sao trong mật tấu.

Trương Dịch Chi cười rộ lên, nói:

- Thượng Quan Uyển Nhi nhất định cũng cho rằng nếu sinh con trai sẽ rất vất vả sắp xếp tiền đồ tương lai cho nó, nếu sinh con gái thì sẽ có thể nuôi nấng nó trưởng thành? Không cần phải lo lắng nhiều, tóm lại con gái ít rắc rối hơn con trai.

Võ Tắc Thiên cười, đột nhiên hỏi:

- Dương Phàm cũng có liên quan đến việc này phải không?

Trương Dịch Chi cảnh giác nhìn liếc Võ Tắc Thiên, sắc mặt bà ta không có chút gì khác thường. Bà ta nằm ngửa trên giường, thần sắc bình thản. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cái mành nước trong suốt và dải hoa thơm vào trong phòng, chiếu vào gương mặt già nua đầy nếp nhăn, bị ánh sáng chiếu vào càng làm lộ rõ những nếp nhăn ngang dọc trên khuôn mặt bà.

Trương Dịch Chi quay đầu lại, nhìn hình ảnh ánh sáng trên tấm mành nước, hít thật sâu một hơi hương thơm tự nhiên của dải hoa thơm, mới nén được cảm giác nơm nớp lo sợ buồn nôn. Nhưng mà giọng nói của y vẫn rất dịu dàng cung kính, lôi cuốn như thể y đang thì thầm lời yêu thương bên tai người tình.

- Lục Lang làm rất tốt việc Thánh nhân giao cho, nhưng y còn rất trẻ chưa từng đảm nhiệm việc lớn như thế này, y hiểu rõ Thánh nhân trọng dụng Thượng Quan Đãi Chế, sợ gây ra việc gì đó ngoài ý muốn nên tự nhiên rất cẩn thận. Hơn nữa, việc Lục Lang làm vẫn phải sai người đi làm.

Thuộc hạ của Lục Lang chưa chắc đã tin cậy như Dương Phàm. Hai người đã từng làm việc cùng nhau tại Diên Châu, có chút giao tình nên Lục Lang mới mời hắn giúp đỡ. Khi Lục Lang biết tin thì Thượng Quan Đãi Chế đã ở Trường An, Lục Lang không đợi được để xin ý kiến Thánh nhân nên mới tự tiện hành động, Thánh nhân chớ chỉ trích.

Võ Tắc Thiên cười lên, bà ta mở to mắt, tức giận chỉ chỉ Trương Dịch Chi nói:

- Ngươi nha, trẫm xưa nay đâu có một lời trách móc Lục Lang, chỉ là thuận mồm nói thôi, ngươi lo lắng cái gì.

Trương Dịch Chi xấu hổ cười:

- Thánh nhân khoan dung độ lượng, nhưng cũng đừng làm hư Lục Lang

Võ Tắc Thiên lại nhắm mắt lại, nói:

- Việc đã như vậy rồi thì bây giờ sắp đặt đứa bé này vẫn giao cho Dương Phàm sắp xếp, để hắn nghĩ ra cái lí do ven toàn để nhận nuôi đứa bé này.

Trương Dịch Chi có chút bất ngờ liếc Võ Tắc Thiên một cái, kẽ môi của bà rất sau thể hiện sự cố chấp và ngạo mạn, Trương Dịch Chi muốn nói cũng không nói lên lời. Y nghĩ không ra tại sao nữ hoàng phải làm như vậy, nếu Thượng Quan Đãi Chế sinh một bé trai thì còn có chút suy xét, bây giờ sinh một bé gái thì tại sao không để Uyển Nhi nuôi dưỡng, cái ơn huệ này sao không cho nàng.

Trương Dịch Chi vĩnh viễn cũng không hiểu được mưu tính của đế vương. Võ Tắc Thiên luôn có suy nghĩ ngược lại lòng người, bà làm như vậy không phải là tính tình cứng rắn, thích làm ngược lại ý kiến của người khác, bà ta ở đỉnh cao của thiên hạ làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì.

Bà ta làm như vậy vì một nguyên nhân: là một người nắm quyền cao nhất nên bà ta không muốn kẻ nào cảm thấy bà ta sẽ phụ thuộc làm theo chủ trương của người khác. Bà ta muốn cho mọi người mãi mãi nhớ rằng: Đừng có ý đồ gì với bà ta, tất cả do bà ta quyết định và nằm trong sự kiểm soát của bà ta.

Võ Tắc Thiên không tiếp tục giằng co về cái đề tài này nữa, chuyển đề tài, nói:

- Nghe nói Sùng Huấn và Thành Khí mấy đứa nhỏ đó đều chọn xây phủ ở phường Long Khánh và bây giờ làm hàng xóm của nhau?

Trương Dịch Chi hoàn hồn nhanh chóng đáp vâng.

Võ Tắc Thiên không tiếp tục hỏi, mím môi lại rất dịu dàng. Bà ta hi vọng hai gia tộc Võ Lý có thể biến thù thành bạn, đồng tâm hiệp lực giúp giang sơn Đại Chu kéo dài mãi, vợ chồng Võ Sùng Huấn và Tương Vương ngũ tử làm hàng xóm là sự mởi đầu rất tốt, bà ta vui khi thấy vậy.

Võ Tắc Thiên nghĩ một lúc rồi nói:

- Ngũ Lang, ngươi quay về soạn một danh sách trình lên, cho phép một bộ phận vương công đại thần, hoàng thân quốc thích có thể quay về Trường An. À, mẹ của Uyển Nhi không nằm trong suy xét lần này.

- Vâng!

Từ khi Đỗ Văn Thiên trêu ghẹo Thụ Tiểu Miêu bị đánh một trận đến bây giờ rất đen đủi, những ngày này y luôn bị đánh. Bị đám người Lan Ích Thanh, Thụ Tiểu Miêu đánh ở Hồ tâm đảo còn chưa hết sưng, nay lại bị cha y gọi về đánh cho một trận nữa.

Đỗ Văn Thiên căm phẫn cực độ, y cảm thấy trời cao đối đãi bất công, y có lòng tốt mời An Nhạc công chúa về phủ đệ sống, tiêu cả tăm vạn bạc để nịnh bợ, vì An Nhạc mà bị người ta luân phiên đánh đập nên trở thành câu chuyện cười của Trường An, bây giờ trách nhiệm chưa rõ ràng việc Bích Du Cung bị hỏa hoạn, Đỗ gia lại sắp mất một đống tiền, chịu trách nhiệm bồi thường một nửa.

Việc này cũng không có gì cả, nếu An Nhạc công chúa vì thế mà đối tốt với y, những nỗi nhục của y coi như cũng được đền đáp. Nhưng mà khi y mất đi giá trị lợi dụng thì ngay cả An Nhạc công chúa cũng không để ý y. Y không can tâm, y không chịu từ bỏ nữ thần trong tim mình.

Dương Phàm bởi vì ái nữ vừa chào đời, trong lòng có chút từ bi tha y một lần, nhưng trên thế gian nay có những người không phải vì bạn độ lượng mà có thể thay đổi được họ, Đỗ Văn Thiên thuộc loại: Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Dương Phàm muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng y lại không muốn.