Khi ngày hè đến, thì rèm che của xe cũng đã được dựng cao lên, trong xe thông thoáng, nhìn rõ rành mạch. Mới vừa rồi cưỡi ngựa đánh cầu là nàng, bị thương lăn vài vòng là nàng. Hình dạng của nàng... nửa điểm cũng không đổi, đúng thật là Thượng Quan Uyển Nhi!
Thượng Quan Uyển Nhi dường như có chút đau đớn, nàng một tay xoa nhẹ vòng eo thon nhỏ, một tay đặt tại lan can cửa sổ đứng lên, lông mày đen nhăn lại, tựa hộ đối với việc Lý Khỏa Nhi đem theo nhiều người như vậy có chút khó hiểu:
- An Nhạc công chúa, Võ Phò mã. A! Trương Phụng Thần, Thọ Xuân Vương, Hành Dương Vương, các ngươi mấy huynh đệ cũng tới à.
Uyển Nhi đi đến phía bọn họ tiếp đón:
- Uyển nhi vừa mới ngã, không thể xuống xe nghênh đón, kính xin các vị thứ cho Uyển Nhi vô lễ!
Trương Xương Tông và Võ Sùng Huấn vội vàng chắp tay, nói không có việc gì cả. Năm huynh đệ Lý Thành Khí lại có thái độ rất cung kính với Thượng Quan Uyển Nhi, hướng về nàng chắp tay lạy dài, cấp bậc lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ nhìn về mấy người đứng phía sau họ, nhìn đến bọn người thái giám và vài tên đầu bếp còn mang theo tạp dề có chút ngạc nhiên. Chỉ có điều lấy thân phận và địa vị của nàng, tự nhiên không tò mò mà hướng những người này hỏi lý do.
Võ Sùng Huấn cũng không biết lý do chân thực An Nhạc muốn gặp Thượng Quan Uyển Nhi, y cười ha hả với nàng, nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu, vợ chồng chúng ta hôm nay mở đại tiệc chiêu đãi khách nhân bằng hữu, ngài nhưng là khách nhân trọng yếu nhất của chúng ta... Đãi chế không phải nói trong người bệnh nhẹ, không thể đi tới hay sao? Sao lại ở trong này đánh cầu, dường như còn rất mạnh mẽ đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ nói:
- Võ phò mã, lời này của ngươi nhưng là sai rồi. Uyển Nhi hiện giờ không phải là bệnh nhẹ thật sao?
Võ Sùng Huấn nghe vậy buồn cười, bất giác mỉm cười.
Thượng Quan Uyển Nhi trò chuyện đùa vui với y vài câu, sau đó nghiêm mặt nói:
- Uyển Nhi tính tình thích thanh tĩnh, thật sự là không thích hợp với môi trường quá mức ồn ào. Nếu như là ngâm thơ làm phú, tổ chức du ngoạn, Uyển nhi tự nhiên sẽ vui vẻ đi. Nhưng vừa nghe là ăn uống tiệc rượu to như vậy, liền trốn tránh cũng không kịp. Còn nữa là trong cơ thể Uyển nhi có chút không tiện, mong rằng Võ phò mã thông cảm.
Võ Sùng Huấn cười nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu khách khí, Võ mỗ sao dám trách nội? Thương thế của Đãi Chiếu có nghiêm trọng hay không, có cần mời một vị y sĩ đến xem không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhợt nhạt cười nói:
- Không cần, chỉ là bị trật thắt lưng, trở về thoa chút thuốc mỡ, Tiểu Miêu lại xoa bóp mát xa cho ta một chút là tốt rồi. Tiểu Miêu có học được thủ pháp mát xa từ Lương đại quốc thủ của Thái y Thự, thủ pháp tuyệt diệu. Những lúc không có Tứ đại án ma sư của Thái y thự, ngay cả Thánh nhân cũng thích được Tiểu Miêu mát xa cho đấy.
Lúc hai bên bắt chuyện, Lý Khỏa Nhi đứng ở một bên một lời không nói, nàng cố gắng muốn tìm ra chỗ đáng nghi của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng mà tìm không ra được điểm nào. Hình dạng của người này và Thượng Quan Uyển Nhi một điểm cũng không khác, mà ngay cả âm thanh của người này cũng thế.
Giờ phút này nàng an vị trên giường, bởi vì ăn mặc theo kiểu của người Hồ, cho nên hình thể thướt tha không sót một cái nào đều hiển lộ ra. Cái eo thon nhỏ kia, nào có giống phụ nữ đang mang thai.
An Nhạc cũng có một chiếc Du Bích xa, cho nên nàng rất rõ ràng cấu tạo của loại xe này. Hai bên trái phải và phía sau đều là một mái hiên mỏng. Ở dưới mông nàng là tấm ván gỗ rỗng ruột, làm sao có nơi giấu người.
Đương nhiên, trọng tâm của An Nhạc đều tập trung ở trên người Uyển Nhi. Bởi vì cô ta căn bản không từng nghĩ tới treo đầu dê bán thịt chó, tìm một người giống Thượng Quan Uyển Nhi như đúc, nào có dễ dàng như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Sùng Huấn khách sáo vài câu, chủ động vào vấn đề chính:
- Công chúa và Phò mã không ở Cấm uyển chiêu đãi khách nhân bằng hữu, lại gióng trống khua chiêng đi tới hòn đảo này làm chi?
Lý Khỏa Nhi hung hăng trừng mắt với Đỗ Văn Thiên đang ngây như ngỗng, kiên trì tiến lên phía trước nói:
- Đãi Chiếu, Bổn cung hôm nay ở Cấm uyển Bích Du Cung thiết yến đãi khách nhân bằng hữu. Ai ngờ vui quá hóa buồn, Bích Du Cung đột nhiên cháy. Chữa cháy không kịp, hiện giờ cả tòa Bích Du Cung đều đã bị hủy rồi.-
- Cái gì?
Thượng Quan Uyển Nhi chấn động, Lý Khỏa Nhi nói năng rành mạch, Thượng Quan Uyển Nhi dưới sự kinh hãi, theo bản năng muốn đứng lên. Nhưng mông nàng vừa nhấc, động đến chỗ tổn thương ở thắt lưng, lúc này mới ai ôi một tiếng ngồi xuống, khẩn trương nói:
- Công chúa nói Bích Du Cung bị hủy rồi? Toàn bộ Bích Du Cung đều đã bị hủy?
Lý Khỏa Nhi mắt thấy bộ dạng của Thượng Quan Uyển Nhi, tuyệt đối không có vấn đề. Trong lòng vừa giận vừa hận Đỗ Văn Thiên, chỉ miễn cưỡng đáp:
- Vâng! Hiện giờ thái giám Cấm uyển và mấy vị đầu bếp Đỗ gia mời đến đang tranh chấp. Thái giám ở Cấm uyển thì nói mồi lửa từ bếp truyền ra gây đại họa. Đầu bếp thì nói vì thái giám trông coi không tốt, không ngờ đốt cung điện. Sự tinh trọng đại, An Nhạc không dám đoán mò, chỉ phái tiến đến cầu kiến Thượng Quan Đãi Chiếu, hiện giờ vườn ngự uyển các nơi đều là do Thượng Quan Đãi Chiếu quản lý, kính xin Đãi Chế phán xét vụ án này.
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một tiếng nói:
- Bích Du Cung bị cháy, vốn là ai cũng không muốn nhìn thấy đấy. Hiện giờ cũng thất đã bị hủy, Công chúa cũng không phải suy nghĩ nhiều như vậy, việc này Uyển Nhi sẽ bẩm báo thánh nhân. Thánh nhân từ trước đến nay từ bi, chắc chắn sẽ xử lý nhẹ nhàng. Chỉ có điều, nguyên nhân bốc cháy phải tra được trách nhiệm rõ ràng. Uyển Nhi bị trật eo, hiện tại không đi đến đám cháy được, với lại Uyển nhi cũng không phải lành nghề. Theo ta được biết, thái giám Cấm uyển hẳn là Ti Nông tự quản hạt a?
Cấm uyển quản sự La Thiện Càn khẩn trương tiến lên phía trước nói:
- Vâng, Cấm uyển quản sự đều là của Ti Nông tự.
Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu nói:
- Được! Vậy hãy để cho Ti Nông tự ra mặt, thăm dò đám cháy, điều tra rõ ràng ngọn nguồn. Việc này nếu còn liên lụy tới ngoại nhân, vì công đạo, hình bộ và phủ Lạc Dương cũng có người ở đó sao?
Trần Đông và Liễu Tuẫn Thiên ngay lập tức chắp tay nói:
- Ra mắt Thượng Quan Đãi Chiếu.
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu nói:
- Làm phiền quan viên Hình bộ, phủ Lạc Dương và Ti Nông tự cùng nhau liên kết thăm dò đám cháy, điều tra rõ ngọn nguồn.
Hai người vội vàng đáp ứng.
Đỗ Văn Thiến đứng ở trong đám người, gần như không dám tin vào mắt mình. Gã nhận ra Uyển Nhi ở trong xe, đích thực là phụ nhân ngày đó ở Ti Nông tự mà gã đã gặp. Nhưng mà sao bụng của nàng lại không có gì? Gã băn khoăn bước từng bước đến gần, muốn xem cho rõ ràng.
Dương Phàm vẫn đang canh chừng gã, lúc này ngó qua Thụ Tiểu Miêu đang cưỡi ngựa, làm nàng bừng tỉnh đại ngộ nói:
- A? Người này không phải là kẻ phóng đãng ở trong Hưng Giáo tự lớn mật đùa giỡn ta sao?
Đỗ Văn Thiên chấn động, gã không nghĩ tới đối phương cũng dám nói ra việc này, tức thì không kịp phản ứng, Thụ Tiểu Miêu đã nổi giận đùng đùng nói:
- Ngày đó ngươi thoát được, nhưng hôm nay xem ngươi còn chạy đi đâu. Các tỷ muội, đánh hắn!
Lan Ích Thanh, Cao Oánh các nàng tay vung cầu trượng, đổ ập xuống đánh vào Đỗ Đỗ Văn Thiên còn đang chờ cơ hội giải thích. Chúng nữ tử làm sao cho gã cơ hội, đánh cho gã không kịp mở mồm, đầu rơi máu chảy chạy trối chết. Mấy cái nữ tử nhưng mà không có buông tha, một đường đuổi đánh tiếp.
Mọi người bàng quan giờ này mới hiểu, khó trách Trương Xương Tông ở Cấm uyển nhìn thấy Đỗ Văn Thiên liền đánh đập tàn nhẫn, ban đầu còn kỳ quái y lấy ở đâu ra ý chí hành hiệp trượng nghĩa. Giao tình giữa y và Thượng Quan Uyển Nhi thâm hậu, thằng nhãi Đỗ Văn Thiên này đui mù nên mới đùa giỡn người của Thượng Quan Đãi Chiếu rồi.
Sắc mặt của Thượng Quan Uyển Nhi chìm xuống, hướng Võ Sùng Huấn hỏi:
- Võ phò mã, người mới vừa rồi là ai?
Lúc này, Đỗ Văn Thiên đã ôm đầu trốn đến trên sườn núi, bị Cao Oánh đánh một phát trúng hai chân, kêu lên đau đớn một tiếng lăn xuống. Đỗ Văn Thiên nhân phẩm thấp, đùa giỡn con gái, vốn không liên quan đến Võ Sùng Huấn. Nhưng gã hôm nay coi như là khách nhân của Võ Sùng Huấn, huống chi Võ Sùng Huấn lại ngụ ở quý phủ của gã, cho nên không thể không ra mặt.
Võ Sùng Huấn lúng túng giải thích một chút về thân phận của Đỗ Văn Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Phò mã mặc dù giao hảo kết giao nhiều bằng hữu, nhưng những tiểu nhân nhân phẩm thấp kém như này, vẫn là giữ một khoảng cách mới tốt. Uyển Nhi bị thương, phải vào phủ nghỉ tạm, sẽ không tiễn các vị rồi.
Mọi người vốn là chỉ muốn đến làm chứng. Nguyên bản cho rằng Lý Khỏa Nhi chuyện bé xé ra to là không đúng. Hiện giờ thấy Thượng Quan Uyển Nhi xử trí đâu ra đấy, mà nàng lại gặp kẻ đùa giỡn hầu gái của mình nên có điểm không hài lòng. Mọi người nào còn chỗ dám không thoải mái, lập tức đều cáo từ rời đi.
Những người này cũng có không ít người có giao tình với Dương Phàm, Trương Xương Tông ỷ vào thân phận của mình nên ai cũng không tiễn, nhưng Dương Phàm là phải đưa tiễn đấy. Hắn đưa mọi người đến lộ khẩu rời đảo rồi trở về. Nhưng không trở về phủ đệ của mình, mà trực tiếp đi đến chỗ ở của Uyển Nhi. Lúc này hắn là ngụy trang thành hỏi thăm thương thế, dĩ nhiên có thể công khai đi lên.
Dương Phàm đi vào hậu trạch, mới vừa ra khỏi rừng trúc, chỉ thấy Trương Xương Tông đâm đầu tới, hắn vội vàng đỡ y, cười nói:
- Lục Lang, sao ngươi luôn vội vàng hấp tấp vậy?
Trương Xương Tông thở hồng hộc mà nói:
- Hỏng rồi hỏng rồi, Thượng Quan Đãi Chiếu lần này gây sức ép đến thai khí... Nàng... nàng sắp sinh rồi...