Say Mộng Giang Sơn

Chương 1025-1: Hàng xóm láng giềng (1)




Mặt trời lên cao, ánh sáng lung linh chiếu rọi khắp mặt đất!

Ngoài cửa sổ một gốc cây to đang với chùm hoa nở rộ, trên cành vây là mấy con chim đang ca hót hoặc rỉa lông cho nhau, lúc thì rướn cổ xướng lên vài tiếng ca, dương dương tự đắc.

Cổ Trúc Đình uể oải nằm trên giường, vô cùng say giấc nồng. Mái tóc đen mượt như thác nước xõa xuống, lộ ra đôi vai trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, một bên bị che bởi làn tóc đen mượt kia, trên khóe môi hiện một nụ cười đầy ngọt ngào.

Dương Phàm đã tỉnh dậy, nằm nghiêng bên cạnh nàng, mỉm cười nhìn dáng ngủ ngọt ngào của nàng. Một đêm xuân tình, Cổ Trúc Đình cuối cùng cũng trở thành người của hắn rồi, nhìn dáng điệu hạnh phúc hài lòng của nữ nhân mình, đối với nam nhân mà nói chính là một loại thỏa mãn và sung sướng.

Cũng khó trách được Cổ Trúc Đình giờ này vẫn chưa tỉnh. Hai người bọn họ ước chừng giằng co đến nửa đêm, đối với một nữ nhân lần đầu làm chuyện này mà nói, tinh thần và thể lực dường như hao tổn đến cạn kiệt, đến phút cuối cùng nàng nằm ở đó dường như ngón tay của nàng cũng không còn chút sức lực để cử động nữa rồi.

Dương Phàm tuy là đã lâu không gần nữ giới, nhưng cũng biết thương tiếc nữ nhân của mình, hôm qua là đêm đầu tiên của Cổ Trúc Đình, hắn cũng không tùy tính muốn làm gì thì làm, hai người gây sức ép lâu như vậy, hơn phân nửa nguyên nhân là vì thể chất đặc biệt của Cổ Trúc Đình.

Không biết có phải bởi vì từ nhỏ nàng tu luyện nhu thuật hay không, hơn nữa lại là lần đầu tiên nhận mưa móc, quá mức khẩn trương, một khi giao hợp, Dương Phàm như sa vào một vũng bùn ngập khí nóng mượt mà, khi tiến vào gặp phải chướng ngại rất mạnh, lúc rút ra thì lại bị lực hút nhè nhẹ quấn quanh đến kinh người.

Tiến cũng khó, ra cũng khó, Dương Phàm tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa mỗi lần tiến vào rút ra đều nóng rực, cho đến khi vào tận sâu bên trong, thậm chí còn có cảm giác nóng bỏng.

Nếu hắn cũng là lần đầu, chỉ sợ sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mà quăng mũ cởi giáp, hiện giờ mặc dù không đến mức vừa giao thủ đã nộp vũ khí đầu hàng, nhưng cũng phải cần dùng hết sức mới có thể tiến vào rút ra tự nhiên được.

Với Dương Phàm mà nói, lực tiêu hao tuy rất lớn, nhưng cũng hết sức sung sướng, còn đối với Cổ Trúc Đình lần đầu nếm thử tư vị mây mưa thì đương nhiên là vô cùng gian khổ. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không kìm nổi cười rộ lên, hắn sớm cảm thấy Cổ Trúc Đình là một nữ tử quyến rũ bên trong nội tâm, nhưng không thể tưởng tượng trong thân thể nàng lại có sự quyến rũ như thế nữa.

Theo tiếng cười khẽ của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình đang say ngủ chợt đỏ rần hai má, Dương Phàm nhìn thấy, trong lòng xao động: Hay là nàng đang giả bộ ngủ?

Hơi thở của nàng, tư thái ngủ của nàng thoạt nhìn đều giống như chưa tỉnh, không hề có sơ hở, nhưng sắc mặt của nàng thì...Dương Phàm đảo mắt, bàn tay to liền dừng ở bộ ngực mềm mại căng tràn của nàng, hắn còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cổ Trúc Đình nóng rực.

Dương Phàm bừng tỉnh đại ngộ:

- Nàng thật sự đang giả bộ ngủ, ngượng ngùng gặp ta hay sao?

Khóe môi hắn lộ ra ý cười hiểu ý, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai nàng:

- Đình Nhi, đêm qua có sung sướng không?

Cổ Trúc Đình vẫn giả bộ ngủ say chưa tỉnh, nhưng dung nhan như ngọc lại đỏ lên. Dương Phàm thấy thế, đã xác định là đang giả bộ ngủ, hắn cười hì hì đưa tay tham lam tiến vào giữa đùi nàng, làn da bên đùi mềm mượt mịn màng như đậu hũ. Cổ Trúc Đình bị hắn đụng một cái, thân thể mềm mại không khỏi run lên, hai tròng mắt mở ra đụng phải ánh mắt của hắn, thấy nụ cười bỡn cợt của hắn, không khỏi xấu hổ cúi đầu hai chân kẹp chặt bàn tay to của hắn, khẽ nài nỉ:

- A lang tha mạng...

Dương Phàm thấp giọng cười nói:

- Mạng của nàng, vi phu lại không muốn.

Khuôn mặt của Cổ Trúc Đình càng đỏ hơn, nóng rực, nàng cụp hàng mi xuống, uyển chuyển lưỡng lự nói:

- A lang mặc dù không muốn giết người, người ta cũng sắp bị a Lang ép chết rồi đây này.

Những lời này càng làm dục vọng của Dương Phàm dâng cao. Thật ra tối qua hắn chưa được thỏa mãn, bởi vì là lần đầu tiên của Cổ Trúc Đình nên hắn mới chỉ ân ái với nàng được một lần, mà cũng bởi vì thể chất của nàng đặc biệt, hai người sau khi trải qua ân ái triền miên, vệ sinh thân thể một chút tốn rất nhiều thời gian và sức lực.

Thời tiết đầu hạ dễ ra mồ hôi, khi Dương Phàm và nàng ngã xuống giường thì cặp mông trắng mịn của nàng đã đẫm mồ hôi, hai bầu vú giống như hai quả cầu bằng ngọc trắng nõn trơn mượt, Cổ Trúc Đình thích sạch sẽ, sao có thể cứ để như vậy mà đi ngủ cùng lang quân chứ, sau một hồi ân ái, dù thể cốt nàng dù là yếu ớt đến rũ ra, nhưng vẫn phải gắng gượng tinh thần đứng lên đi tắm. Đợi khi nàng vệ sinh thân thể xong trở lại trên giường, lại ra vệt máu hồng đỏ thẫm trên giường, thể chất nàng quả thật đặc thù, mới vừa rồi khi giao hợp chỉ thấy vài giọt, không ngờ lúc này lượng máu lại tăng lên, hai người đành phải đổi khăn trải giường. Sau khi thay chăn đệm xong, nàng lại gắng gượng tinh thần đi vệ sinh thân thể tiếp, vài lần bị sức ép như vậy, nàng không mệt mới là lạ.

Dương Phàm nghe nàng nói vậy, lại nhớ tới trận ân ái say lòng người với nàng đêm qua, không kìm nổi áp sát người vào thân thể mềm mại của nàng, không thuận theo mà tiếp tục hỏi dồn:

- Vậy nàng nói đi, cảm giác bị lang quân gây sức ép đến chết, nàng có thích không, có sung sướng không.

Cổ Trúc Đình đỏ mặt không đáp, lại dúi đầu vào trong ngực của hắn. Dương Phàm đâu chịu bỏ qua, hắn hếch thân thể mình về phía trước, Trúc Đình chợt thấy trên bụng mình có vật cứng rắn chọc vào, không khỏi giật nảy người, vội vàng đáp:

- Thích thích, thoải mái thoải mái.

Nói xong, cảm giác xấu hổ lại dâng lên, nàng vội vàng giấu mặt vào ngực hắn, không dám ló ra nữa.

Ngón tay của Dương Phàm bị hai đùi tròn lẳn của nàng kẹp chặt lấy vẫn không ngừng đùa giỡn “Động lớn bằng ngón tay” của nàng, thân thể mềm mại của nàng run lên, mười ngón tay dài nhỏ giữ chặt tay hắn, hơi thở dồn dập nói:

- A lang…

Dương Phàm thấp giọng nói:

- Đêm qua lang quân vẫn chưa thấy thỏa nguyện đâu, Đình Nhi có nguyện ân ái tiếp với lang quân không?

Dương Phàm nghĩ nàng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi sẽ đau đớn, nếu nàng không muốn thì sẽ không ép, để cho nàng tĩnh dưỡng một chút, nhưng Cổ Trúc Đình nhớ tới tư vị đêm qua, tuy là vừa đau vừa sợ, nhưng căn bản lại không đề nổi ý niệm kháng cự hắn trong đầu, nghe hắn nói vậy, chỉ biết chúi đầu vào ngực hắn, không nói gì.

Dương Phàm thấy thế, khó tránh khỏi dục vọng càng dâng cao, không kìm nén được nói:

- Đêm qua nàng quá ngượng ngùng rồi, vi phu cũng chưa được ngắm nhìn tỉ mỉ thân thể nàng. Ngoan, xoay sang chỗ khác, để lang quân ngắm nhìn thân thể xinh đẹp của nàng nào.

Một tiếng “ngoan” của Dương Phàm, Cổ Trúc Đình nào dám không ngoan, nàng đỏ mặt mà lật người đi, cuộn thân mình, một cử động cũng không dám. Dương Phàm xốc chăn mỏng lên, lúc này mới nhìn thấy toàn cảnh thân thể mềm mại động lòng người của nàng, tấm lưng ngọc ngà bóng loáng, dưới eo là cặp mông tròn mẩy