Say Mộng Giang Sơn

Chương 1024-2: Mắt nhìn hắn xây cao lầu (2)




Lý Long Cơ mỉm cười nói:

- Đích thật là trùng hợp, đây là có duyên phận lớn đó…Thất tỉ, bọn ta vừa nãy đã chọn nơi này làm nơi xây phủ. Chính là chỗ kia, hay là thất tỉ chọn mảnh đất bên cạnh bọn ta để xây phủ đi, hai nhà chúng ta làm hàng xóm láng giềng, sau này tiện bề lui tới.

Lý Long Cơ nhìn bộ dạng vờ vịt của Lý Khỏa Nhi, trong lòng cực kỳ căm ghét. Y nói lời này cũng là theo lý mà thôi! Quan hệ với Lý Khỏa Nhi, tình nghĩa” Ta và tỉ một nhà” ư, năm anh em nhà họ Lý một nhà với Lý Khỏa Nhi gì cơ chứ? Nữ nhi đã gả đi thì cũng như nước tạt ra ngoài. Lý Long Cơ ngụ ý, là Lý Khỏa Nhi đã không còn là nữ nhi nhà bọn họ nữa rồi. Nhưng mà Lý Long Cơ nói lời khách khí này, trên mặt không một chút sai sót. Hơn nữa, y còn: “Thịnh mời kết giao” vợ chồng Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi cùng bọn họ làm hàng xóm, điều này khẳng định: “Mảnh đất này bọn ta đã chọn rồi!”

Lý Khỏa Nhi là một người phụ nữ nhạy bén xảo quyệt, nàng mặc dù không có trí tuệ gì nhiều, một chút khôn vặt thì vẫn có, về tài năng tranh cãi thì không có ai bằng. Hàm ý của Lý Long Cơ nàng đã hiểu được rồi, trong lòng cười nhạt nhẽo, lại làm ra bộ dạng kinh ngạc nói:

- Tam lang cũng chọn phường Long Khánh rồi à? Vậy thì tốt quá, chúng ta đích thực là có thể làm hàng xóm rồi!

Lý Khỏa Nhi cười hì hì nắm cánh tay của Võ Sùng Huấn, nũng nịu nói:

- Lang quân à, thật là trùng hợp, chàng ưng ý nơi này, tam lang bọn họ cũng đã chọn nơi này, hay là chúng ta nhường chỗ đó cho bọn họ đi. Chúng ta đến bên kia, kề bên phủ của bọn họ được không nào?

- Không được!

Võ Sùng Huấn rống to một tiếng, y không phải là phúc đến thì lòng sáng ra, bỗng nhiên hiểu rõ ý đồ của Lý Khỏa Nhi, mà là Lý Khỏa Nhi thân mật đặt tay lên tay của y, ngón tay dài nhọn đã ở trong áo y rồi, nếu mà y có nửa lời không đúng, thì sẽ bị nàng ngéo một cái bầm đen, Võ Sùng Huấn dù có ngu cũng phải hiểu được, nên nào dám thể hiện thái độ gì khác.

Lý Khỏa Nhi dậm chân gắt giọng:

- Lang quân, chàng thật hẹp hòi, đều là họ hàng thân thích, làm gì mà nghiêm túc vậy, không khéo người ngoài lại cười chê!

Võ Sùng Huấn nói:

- Đây không phải là ta hẹp hòi, nếu mà tòa nhà thì thôi. Nhưng mà huynh đệ Lý Thành Khí có năm người, cùng một lúc xây dựng một dãy nhà, tòa nhà của chúng ta không biết là phải chen chúc đi đâu?

Lý Long Cơ tuy rằng thông minh, tỉnh táo, nhưng y dù sao vẫn còn trẻ, tính khí vẫn chưa luyện tới lư hỏa thuần thanh, vừa nghe thấy Võ Sùng Huân nói chuyện hoang đường, chịu không được nói:

- Thế này thì vô phương, cứ để cho đại ca ở đó xây phủ, Cao Dương Vương và thất tỉ có thể xây phủ kế phủ đại ca, đệ ư, vừa lúc có thể cùng với Cao Dương Vương thân cận một chút!

Võ Sung Huấn bật cười ha hả, nói:

- Nghe nói Tương Vương ngũ tử huynh đệ tình thâm, Võ Sùng Huấn ta nếu làm kì đà cản mũi, chẳng phải là kẻ ác hay sao, chuyện như thế, ta vạn lần không thể đồng ý.

Lúc này, công bộ Viên ngoại lang quan Tiêu Chi Thần dẫn thêm vài tên quan viên vội vàng chạy tới hồ Long Khánh hồ, cúi đầu khom lưng mà nói:

- Hạ quan công bộ Viên Ngoại Lang Tiêu Chi Thần, là vị vương gia nào muốn xây nhà ở đây?

Con út Tương Vương Lý Long Phạm nhịn không được lớn tiếng nói:

- Ta! Ba Lăng Vương Lý Long Phạm ta muốn ở chỗ này xây nhà, còn có cả đại ca Thọ Xuân Vương, Nhị ca Hành Dương Vương, Tam ca Lâm Truy Vương, tứ ca Bành Thành Vương.

Tiêu Chi Thần liên tiếp bị chữ Vương kia chấn động choáng váng đầu óc, gã vẫn còn chưa kịp phản ứng gì. Võ Sùng Huấn đã nói rồi. Võ Sùng Huấn mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt cực kì sắc bén, y gằn từng chữ nói với Lý Long Phạm:

- Thật là ngại quá, chỗ đất này, ta muốn mua rồi!

Võ Sùng Huấn liếc Tiêu Chi Thần một cái, thản nhiên nói:

- Tiêu viên ngoại, lập tức khoanh vùng, mau chóng vẽ bản thảo!

Tiêu Chi Thần sững sờ hỏi:

- Không biết bước đầu tiên phải…

Võ Sùng Huấn chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Võ Sùng Huấn!

Y đến Vương hiệu của mình cũng lười nói, nói một câu xong liền nghênh ngang bước đi

Võ Sùng Huấn, ba chữ là đủ!

Ngũ Vương gia, cũng không bì kịp một chữ Võ, y không tin là người của Công bộ lại dám đem mảnh đất kia giao cho người Lý gia

- Đại đường huynh ( anh họ thứ nhất), nhị đường huynh, ba vị đường đệ, Võ Sùng Huấn tính tình ngang bướng, ai biết hôm nay chàng có điều gì không phải, xin các người đừng trách tội! Lý Khỏa Nhi đi khuyên chàng một chút!

Lý Khỏa Nhi làm ra vẻ mặt mày áy náy nói, rõ ràng là trong mắt lóe lên vẽ đắc ý, và giọng điệu mỉa mai của nàng, nàng hướng vào vẻ mặt xanh mét của Lý Thành Khí gật gật đầu, liền xoay người đuổi theo Võ Sùng Huấn

Tiêu Chi Thần hối hận rồi, sớm biết như thế này thì phái một tên tiểu quan đến nghe dặn dò là được rồi, làm gì mà vừa nghe đến chữ Vương gia đã vội vã chạy đến rồi vuốt mông ngựa, hiện giờ mặc kệ mảnh đất này là của ai, y đều phải đắc tội với bên còn lại.

Tuy nói rằng Hoàng tử Lý gia đều như phượng hoàng rụng cánh không bằng con gà, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa đó, cho dù Lý gia mất uy thế, nhưng y từ lục phẩm lên chức công bộ Viên Ngoại Lang ở trước mặt hoàng tử của Lý gia cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, đây không phải là trò đùa hay sao.

Lý Thành Khí mặt mày đỏ thẫm, giống như bị bôi hai lớp máy gà, y nắm nắm đấm, chặt đến nỗi làm cho các khớp xương vang lên ken két, giận dữ hét:

- Võ Sùng Huấn, thằng nhãi làm càn này!

Lý Thành Nghĩa đuổi theo Võ Sùng Huấn, lại bị Lý Thành Khí tóm lấy, Lý Thành Nghĩa quay đầu tức giận nói:

- Đại ca!

Lý Thành Khí lắc lắc đầu, mặt mày xanh mét, cơ thể co quắp vài cái, trầm giọng quát:

- Không được gây chuyện, chúng ta đi!

Làm đại ca, Lý Thành Khí ở trong lòng của các huynh đệ rất được kì vọng, Lý Long Phạm và Lý Long Nghiệp tuy rằng tức giận muốn nổ phổi, nhưng đại ca đã chỉ bảo, thì không thể không nghe. Trường Ninh Hầu thở dài, trong lòng cảm thấy một cảm giác bi thảm, tước vị của Hoàng gia là do Lý gia phong, mắt nhìn thấy Lý gia chịu bắt nạt, sao không thể có một chút đau thương nào được, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Lý Long Cơ vừa đúng 16 tuổi, máu lửa hừng hực, làm sao có thể nhịn nhục nỗi uất hận này, nhưng y cũng hiểu rõ rằng, cho dù thế nào đi nữa, bây giờ không phải là giai đoạn để bọn họ và Võ Sùng Huấn nảy sinh mâu thuẫn.

Thân phận của bọn họ quá nhạy cảm, Dương Phàm có thể đem Võ Ý Tông đuổi đến luồn lên nhảy xuống, giống như chó nhà có tang, bọn họ lại không thể cùng Võ gia tranh giành một mảnh đất, chỉ bởi vì bọn họ mang họ Lý.

Y trong lòng đầy uất ức cùng đại ca Lý Thành Khí và nhị ca Lý Thành Nghĩa ở phía sau, lặng yên đi thật xa, đột nhiên dừng bước, cao giọng kêu:

- Đại ca, Nhị ca!

Lý Thành Khí sợ tính tính kích động của hai em sẽ xung đột với Võ Sùng Huấn, cho nên nhanh chóng nắm chặt tay của y. Y đang cầm chặt tay của Lão nhị chợt nghe Lý Long Cơ gọi to bèn dừng bước lại, quay đầu:

- Tam lang, chuyện gì vậy?

Lúc này bọn họ đã đi qua tòa nhà đang xây của Dương thị, Lý Long Cơ chỉ vào mảnh đất trống bên cạnh tòa nhà, nói với Lý Thành Khí:

- Đại ca, tòa nhà của chúng ta, chọn chỗ này được không?

Lý Thành nghĩa phẫn nộ quát:

- Lão tam, nói cái gì thế, bị người ta làm cho nhục nhã vẫn chưa đủ sao?

Lý Long Cơ mỉm cười nó:

- Nhị ca, xây nhà chỗ này có gì không tốt chứ?

Y chậm rãi quay đầu trở lại, dừng ở xa xa Tiêu Viên Ngoại Lang đối diện với đang khoa tay múa chân với vợ chồng Võ Sùng Huấn, Lý Khỏa Nhi, nói từng chữ một:

- Đệ muốn thấy nó xây lên, tận mắt thấy nó đổ xuống!

Trường Ninh Hầu bỗng nhiên hướng nhìn y, trên mặt Lý Long Cơ còn mang tính khí trẻ con vững vàng đứng ở nơi ấy, nhuệ khí kinh người, giống như cán kiếm sắc bén rời khỏi vỏ!