Say Mộng Giang Sơn

Chương 1021-2: Cầu bẽ mặt (2)




Từ khi nàng tới Trường An, chỉ có một lần tương tư, khiến Dương Phàm phải đưa nàng đi một chuyến sông Phàn, khi đó An Lạc vẫn chưa tới, hơn nữa lúc mà nàng ngao du sông Phàn thì đặc biệtkhông tiết lộ tên họ. Làm sao có thể lộ ra thân phận được chứ? Uyển Nhi sẽ nghĩ tới, cái ngày trừng phạt kẻ dâm đãng kia, mặc dù là nàng và An Lạc chạm mặt một lần, hơn nữa còn muốn khám phá thân phận của nàng. Ở Trường An này, vốn dĩ là không có người nào có thể nhận ra nàng cả!

Uyển Nhi nhẹ nhàng nằm xuống, càng nghĩ càng bất an, nàng không có cách nào đoán được ý đồ của An Lạc, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nảy sinh cảnh giác của nàng: Uyển Nhi suy nghĩ thật lâu, hô to:

- Tiểu Miêu, đến đây!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Sau khi An Lạc công chúa từ chỗ Đỗ Văn Thiên nghe được bí mật Uyển Nhi có thai , lập tức nóng vội chay đến phường Long Khánh. Nàng cũng biết rằng, xưa nay quan hệ giữa cô ấy và Uyển Nhi không mấy thân thiết, hôm nay đến thăm hỏi Uyển Nhi có vẻ đột ngột, nhưng nàng cũng biết, với thân phận công chúa họ Lý, con dâu Võ gia, trừ phi Thượng Quan Uyển Nhi thật sự có lý do không thể gặp người, chứ không thể nào để cho nàng phải chịu cảnh “ Bế môn tạ khách”

Thượng Quan ở trong cung vô cùng có thế lực, nhưng góc cạnh sắc nhọn của nàng không lộ ra ngoài, nàng và Võ Thị, Lý Thị, Nhị Trương, thậm chí Tương Vượng vẫn duy trì quan hệ lúc xa khi gần, một nhân vật khéo léo xử sự như vậy, An Lạc đã đến bái kiến, mời nàng đến vào trong khoản đãi mới hợp với quy tắc xử sự của Uyển Nhi.

Cho nên một người luôn có tính khí cao ngạo như An Lạc hôm nay phải thất vọng ăn một chén” Canh đóng cửa”( không cho khách vào nhà) Uyển Nhi nếu không gặp nàng, làm mất mặt nàng, mới chính là kết quả mà nàng muốn thấy, như thế có thể chứng minh rằng Uyển Nhi có điều khuất tất trong lòng, An Lạc mới có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.

Nàng đã được như ý nguyện rồi.

Đỗ Văn Thiên ở hưng giáo tự “ cầu bị đánh”, y đã phải chịu bị đánh một trận rồi.

An Lạc công chúa hôm nay chạy đến hồ Long Khánh “cầu mất mặt”, nàng cũng đã nhận được một sự mất mặt như ý rồi.

Lan Ích Thanh từ hậu viện đi ra, trức tiếp đến trước phủ, chắp tay nói với An Lạc công chúa đang đợi trong xe:

- Đãi chế nhà nô tỳ bị đậu mùa, khó ở, hôm nay không thể gặp khách.

Đãi chế nói, đã phiền điện hạ đến thăm, Đãi Chế ngày khác sẽ tới đáp lễ điện hạ!

An Lạc vừa nghe, không khỏi vui mừng, nhướn mày, với tính khí của nàng bị người ta lạnh nhạt như vậy, sớm đã ghi hận trong lòng rồi, nhưng lúc này nàng lại tràn đầy sung sướng.

An Lạc khẽ mỉm cười nói:

- An Lạc đến không đúng lúc, xin cáo từ, hãy nói với Thượng Quan Đãi chế, đợi Đãi chế khỏi hẳn, Bổn cung lại viếng thăm!

An Lạc công chúa khoát khoát tay, hai người nữ hầu buông rèm trúc xuống, hai đầu xe là hai con thanh ngưu cường khỏe mạnh, chở đầy tinh dầu, từ từ rời khỏi cửa phủ.

An Lạc công chúa ở trong xe, hưng phấn nắm chặt tay, nghe Đỗ Văn Thiên nói đến chuyện này, trong lòng nàng đã có đến bảy phần thắng, hôm nay lại bị Thượng Quan Uyển Nhi khước từ gặp mặt, nàng đã có tới chin phần thắng rồi!

Nhưng mà An Lạc công chứa cảm thấy chính mình đi nước cờ này, có hơi liều lĩnh, nắm giữ điểm yếu của Uyển Nhi, làm cho Uyển Nhi không nghi ngờ gì hết, hôm nay nàng mạo muội tới không phải là hợp tình hợp lý, nên lúc xe nàng rời khỏi Long Khánh hồ, Uyển Nhi đã phái Tiểu Mao đi tìm Dương Phàm.

An Lạc công chúa cực kì hứng thủ, trở lại Đỗ phủ, Võ Sùng Huấn lúc này dự tiệc trở về, vừa nhìn thấy nàng đã hỏi:

- Nương tử hôm nay đi bái kiến Thượng Quan Đãi chế rồi ư? Với thân phận địa vị của nương tử, làm gì mà phải nhượng bộ trước nàng ấy chứ!

An Lạc công chúa lườm hắn một tiếng:

- Ta có thân phận địa vị gì? Chàng thấy Thượng Quan Uyển Nhi nhà người ta xem thuận mắt chứ?

Võ Sùng Huấn thấy bộ mặt không vui của nàng, khẩn trương cười trừ nói:

- À, phu quân nghe nói nương tử hôm nay ở chợ đông mua được bộ bách kiện điểu vũ xiêm y, kết quả lại bị người ta giành mau? Nương tử à, nếu nàng thích, vậy đến mua về nha, tuy nhiên mấy trăm vạn lạng, Võ gia nhà chúng ta….

An Lạc nghe xong mặt nghiêm trọng trách móc:

- Võ gia nhà chúng ta làm sao? Mấy trăm vạn lạng? Chàng không biết xấu hổ hay sao mà nói ra , chàng có được không? Dù gì chàng cũng là Lương vương thế tử, nhưng so với các huynh đệ kia chàng có được bao nhiêu? Những người già không chết của nhà chàng kia chi tiêu bao nhiêu tiền? mấy trăm vạn lạng? Ăn tim đèn mà còn đánh rắm!

Bên cạnh có biết bao nhiêu người hầu cận, thái giám, Võ Sùng Huấn bị thê tử giáo huấn trước mặt họ, trên mặt đỏ ửng không dám nhiều lời. An Lạc công chúa thở phì phì ngồi trên giường nói:

- Người đâu, đi mời Đỗ Công tử đến đây!

Võ Sùng Huấn đã xem An Lạc công chúa là tiên tử, nhưng ghét nhất là để nàng ấy tiếp xúc với đàn ông, mới nghe đến cái tên Đỗ Văn Thiên, nhất thời không vui nói:

- Nương tử muốn gặp y làm gì, có chuyện gì là phái người đi làm là được rồi!

- Cần chàng nhiều lời!

An Lạc công chúa dựa vào chiếc đệm, hai chân hướng xuống, Võ Sùng Huấn nhanh chóng cởi giày cho nàng, ngựa quen đường cũ rồi.

- Thượng Quan Uyển Nhi…

An Lạc công chúa dựa vào đệm, nhắm mát lại nghĩ, âm thầm cười nhạt nhẽo , ả dựa vào cái gì mà có thể tôn quý hơn ta? Ả họ Thượng Quan, Ta họ Lý. Ả ta họ Thượng Quan, Thượng Quan Uyển Nhi thân bại danh liệt, đầu một nơi, thân một nơi, An Lạc trong lòng vui sướng dâng lên một loại khoái cảm.

Nghĩ tới Dương Phàm, An Lạc lại có một cảm giác muốn nghiến răng nghiến lợi, Dương Phàm không thay đổi chút nào, đều bị nàng vừa giận vừa hận, hôm nay ở thành đông Trường An, hắn đã làm mất mặt nàng trước mặt mọi người khiến cho nàng hận Dương Phàm thấu xương, những người đàn ông mà nàng gặp, Dương Phàm là một trong số những người đặc biệt.

Nàng không hiểu được, với sắc đẹp trời sinh của nàng, Dương Phàm vì sao không thể giống những nam nhân khác vì nàng mà điên đảo. Nhưng mà Dương Phàm lại để lại ấn tượng khắc sâu vào lòng nàng, vì hắn đặc biệt sao? Chủ động quỳ gối hành lễ ở gốc thạch lựu, nàng không quan tâm, nàng không chiếm được, nhưng nàng sẽ nhớ mãi không quên.

Dương Phàm chết tiệt!

An Lạc công chúa thầm mắn, bỗng nhiên nghĩ đến phòng châu hoàng trúc mà nàng và Dương Phàm đã làm nên một cảnh tượng tiêu hồn thực cốt. Hắn không chỉ tráng kiện, dung mạo anh tuấn, hơn nữa…cũng rất là lợi hai, cái cảm giác đó chỉ có ở dưới thân Dương Phàm nàng mới cảm nhận được!

Đôi chân mảnh mai xinh đẹp được Võ Sùng Huấn vuốt ve, trong lòng có cảm giác cùng với Dương Phàm giao hoan cực lạc, trong lòng nàng đang vui đột nhiên cảm thấy có chút ẩm ướt. An Lạc vặn chặt hai đùi, hai má ửng hồng, đôi mắt như sao sáng, nửa úp nửa mở nghĩ

- Ta … Ta có nên cho hắn một cơ hội?