Say Mộng Giang Sơn

Chương 1019-1: Tư tâm trong phòng tối (1)




Nhìn thấy Cổ Trúc Đình đi tới, Uyển Nhi lập tức đứng lên, mỉm cười chào đón!

Không đợi cho Dương Phàm giới thiệu, nàng liền thân thiết nói:

- Trúc Đình muội muội đến đây!

Nụ cười dịu dàng thân thiết của nàng khiến cho người ta thấy như được tắm gió xuân. Hai nữ nhân rõ ràng là lần đầu gặp mặt nhưng nụ cười của nàng lại như là bạn bè đã quen biết từ rất lâu khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiết, lại không có chút cảm giác là đang ra vẻ, khoảng cách lập tức được thu hẹp lại.

So với vẻ thoải mái tự nhiên của Uyển Nhi thì nét mặt của Cổ Trúc Đình lại lộ rõ ra vẻ lo lắng. Nhưng sự lo lắng của nàng cũng tốt, gặp vị Thượng Quan tài nữ nổi danh khắp thiên hạ, bởi vì từ sự kính trọng và ngưỡng mộ trong lòng nên mới có chút căng thẳng, sự mất tự nhiên như vậy cũng khiến cho Uyển Nhi không coi thường nàng, ngược lại sẽ có thiện cảm với nàng.

Dương Phàm mỉm cười nhìn các nàng, đối với cuộc gặp gỡ lần này, đương nhiên cả hai người đều đã dụng tâm suy nghĩ.

Uyển Nhi 14 tuổi đã ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, thay bà ta sắp xếp tấu chương, giúp bà ta xử lý quốc sự, nhìn bà ta tiếp kiến đại thần, nhiều năm khiến mưa dầm thấm đất, được rèn luyện nên đương nhiên sẽ có một loại sự khôn khéo ở trong triều.

Còn Cổ Trúc Đình mười ba tuổi đã ám sát một vị đại quan nắm trọng binh ở trong tay, cũng có sự tỉnh táo và giảo hoạt của người trong giang hồ. Bản lĩnh của nàng có thể khiến nàng hành tẩu ở trên giang hồ đầy rẫy hiểm nguy thì phải giả vờ hiền lành ở trước mặt Uyển Nhi đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay.

Một người là nội tướng cung đình có kiến thức mưu lược không kém chút nào những trọng thần mưu triều dựng nha mở phủ, hàng ngày bát tọa trên triều đình. Một người là cân quắc anh hùng sống trong giang hồ có tâm cơ và can đảm không kém chút nào giang hồ hào kiệt tứ hải, Tam Sơn Ngũ Nhạc.

Thông minh cơ trí trên triều đình và tâm cơ can đảm trong giang hồ dùng cho trong khuê các tư dinh đương nhiên là đều tỏ rõ sự thành thạo. Hai nàng đều tươi cười, lúc này mới thật sự là nụ cười xuất phát từ nội tâm, Cổ Trúc Đình ngọt ngào gọi một tiếng:

- Uyển Nhi tỷ tỷ!

Dương Phàm cũng không can thiệp, xem ra các nàng cũng không cần hắn phải giới thiệu nữa rồi. Hắn nghênh ngang đi tới, nằm lên trên giường la hán, nâng má, tủm tỉm cười nhìn hai người.

Uyển Nhi mặc một bộ trang phục bằng gấm in hoa văn chìm ở trong cung, váy thành từng nếp nhẹ nhàng đổ xuống đất, uốn lượn tới hơn ba thước. Khuôn mặt như ngọc, mái tóc đen búi đơn giản được cài chiếc tram ngọc màu xanh biếc, viên minh châu ở trên chiếc tram khiến cho nàng càng trở nên ung dung dịu dàng.

Cổ Trúc Đình thì mặc áo xanh tay hẹp, tóc búi thành một búi hình chuy, dùng khăn xanh trùm lại một cách khéo léo. Hai lọn tóc ngay ngắn để ra phía sau vai, mái tóc mượt mà sáng tới mức có thể soi gương được, trên trán rũ xuống vài sợi tóc mai, nhìn xinh đẹp thanh tú động lòng người.

Khi hai nàng đang thăm dò và đánh giá lẫn nhau, từng bước tiếp xúc, thân cận thì Dương Phàm nâng má cười gian tà. Rốt cuộc hắn đã nhìn ra, Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng như mùa xuân kia là một người từng trải, cô nương thanh lịch như Cổ Trúc Đình cũng không hề thua kém.

Luận về phong tình thì ai có thể bì kịp đóa hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương Thái Bình công chúa; đấu khí chất thì dù là An Nhạc công chúa ở trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi cũng phải bái phục. Cổ Trúc Đình vốn là viên ngọc bích trong nhà bình thường, nếu cố tỏ ra ung dung tao nhã nhất định sẽ giống như chủ tớ, bản thân như nào thì thể hiện như thế, phương thức nàng tự bộc lộ không thể nghi ngờ là chính xác nhất.

Hai người hao tổn tâm huyết như vậy, không lẽ là vì áp chế đối phương? Hiển nhiên là không phải. Uyển Nhi không thèm, Trúc Đình thì không dám, nói cho cùng các nàng đều không muốn tỏ vẻ kém cỏi ở trước mặt người đàn ông của mình. Tâm tư của hai người lần này cũng chỉ vì lấy lòng Dương Phàm, sao Dương Phàm có thể không cười đắc ý.

Thượng Quan Uyển Nhi và Cổ Trúc Đình đều là những nữ tử vô cùng thông minh, đương nhiên hiểu được vì sao Dương Phàm cười đáng ghét như vậy, đồ tồi này rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của các nàng. Cho nên sau một hồi hàn huyên, Thượng Quan Uyển Nhi thân thiết kéo Cổ Trúc Đình về phía giường, lườm Dương Phàm một cái. Cổ Trúc Đình cũng không để mất cơ hội chun mũi về phía hắn.

Dương Phàm thấy hai người tới gần, liền xê dịch người ở trên giường. Thượng Quan Uyển Nhi chạm vào đùi hắn, ngồi xuống, cười chỉ Cổ Trúc Đình khen:

- Trúc Đình muội muội thật là xinh, thanh lịch, xinh đẹp quyến rũ lại dịu dàng hào phóng. Nhị lang, may mắn ở trong thiên hạ này sao đều về cả tay chàng rồi!

Nàng nói xong liền đưa tay vỗ vỗ lên đùi Dương Phàm, trong lúc đó ngón trỏ và ngón cái nhanh chóng nhéo một cái trên đùi hắn. Ai bảo hắn dám cười khiêu khích như vậy.

Cổ Trúc Đình cúi thấp, thẹn thùng nói:

- Vừa nhìn thấy thần thái của tỷ tỷ, muội đã tự cảm thấy mình không thể so sánh với tỷ, làm sao tốt được như tỷ tỷ khen ngợi, tỷ tỷ quá khen, muội vô cùng xấu hổ…

Uyển Nhi có thể khen nàng, nàng cũng không thể khen Uyển Nhi, đây là bổn phận, tuy nhiên khen tặng một chút cũng không sao, lễ nhiều cũng không ai trách.

Dương Phàm ho khan một tiếng, nói:

- Đều là người một nhà, các nàng không cần khách khí như vậy! Nghe thấy cái giọng này là ta ghê răng rồi. Thật ra, chị em các nàng có tâm tư gì thì không bằng dùng nó trên người ta, hầu hạ ta cho thoải mái, tốt hơn nhiều so với…

Một câu của Dương Phàm khiến cho mặt nạ của hai người không chút khách khí mà bị xé toang. Hai mỹ nhân tức giận, cắn môi, đỏ mặt, liếc mắt, ánh mắt khó khăn vừa chạm nhau, bỗng nhiên cười khúc khích, một chút xa lạ giống như một lớp băng mỏng bị tiếng cười như gió xuân này hóa thành cơn mưa xuân nhè nhẹ làm ướt mắt hai nàng…

*********

Lý Khỏa Nhi trở lại phủ, tức giận lao tới phòng ngủ của mình. Trong phòng liền nhanh chóng nổi nên mưa gió mãnh liệt.

Đây là phủ của Đỗ gia, Lý Khỏa Nhi ở đương nhiên không phải là phòng cho khách. Hiện giờ người ở phòng khách chính là chủ nhân Đỗ Văn Thiên ở đây, vợ chồng An Nhạc và Võ Sùng Huấn ở nhà chính, cho nên những đồ đạc sang trọng ở trong phòng, tất cả ly đĩa ở trên bàn đều là đồ vô cùng quý giá đều gặp hại dưới cơn phẫn nộ của Lý Khỏa Nhi.

Lý Khỏa Nhi lại không khách khí, coi nhà người ta cũng như nhà mình, vừa ném vừa đập chỉ để hả cơn giận, không còn để ý tới đây là nhà của người ta. Mười mấy chiếc chén bị ném xuống đất vỡ tan tành, các loại tạo hình động vật trang trí ở trên, giá nến cũng bị nàng phá nát.

Một hồi đập phá, bình phong tử đàn, hội họa danh sư bị nàng hất văn phòng tứ bảo lên làm dính mực nhem nhuốc, một cái giá bác cổ đặt các đồ cổ bị nàng đẩy đổ, một tấm kính cổ bằng thanh đồng cao sáu xích khảm trên vách tường vốn là vật cực quý giá vốn sáng trong tinh tế có thể soi rõ lông tóc cũng bị nàng ném một chậu hoa vào làm vỡ mất.

Tỳ nữ nghe thấy âm thanh hỗn loạn ở trong phòng đều im như hến, bất kể là cung nữ của Lý Khỏa Nhi hay là a hoàn của Võ gia, có ai mà không biết tới vị An Nhạc công chúa chua ngoa, ngang ngược này, thấy nàng tức giận như vậy, không ai dám đi vào sợ bị vạ