Dương Phàm bình thản nói:
- Ngươi đem tới đây thử xem, đồ mà ta chọn, phải thật là vừa ý đấy! Về phần tiền bạc, đắt hay rẻ , đều không nằm trong tính toán của ta.
- Được!
Chưởng quầy khẽ mỉm cười quay đầu dặn dò người làm:
- Các người chăm sóc chu đáo cho mấy vị quý quan khách đây, ta đi mang thứ đó tới đây.
Chưởng quầy vô cùng thận trọng, tự mình quay về hậu sảnh đi lấy y phục, chỉ trong chốc lát, lãođã cầm một hộp gỗ thơm mùi long não được làm thủ công rất tinh xảo đi ra, lão đặt hộp gỗ trên quầy, sau khi mở ra, bên trong để lộ ra mấy lớp gấm Tứ Xuyên, vốn là loại vật liệu rất đắt tiền, mùi long não của bộ y phục này có thể khử trùng, lại được lót bởi gấm Tứ Xuyên, có thể cho biết được độ quý giá của bộ y phục này rồi.
Trong tức khắc, hành động của lão ta đã thu hút bao con mắt của mọi người, chưởng quầy vén mấy lớp gấm Tứ Xuyên lên, lấy ra một bộ xiêm y, nhẹ nhàng đưa lên, mở nó ra, ngay lúc đó, cả phòng sáng lên rực rỡ, bộ xiêm y lại phản chiếu hào quang lấp lánh, hòa hợp với sự đong đưa của nó lên tường, phục trang lên người lên mặt của những người trong phòng , giống như có dòng nước róc rách nhẹ trôi qua.
Đây là khoảng khắc yên tĩnh nhất trong cửa hiệu, ai cũng ngây người ra. Dương Phàm cũng không nén được ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên của mình. Mặc dù, hắn vẫn chưa nghiên cứu gì về bộ y phục này, nhưng có thể thấy được rằng bộ xiêm y này thật sự tuyệt mĩ. Hắn không ngờ cửa hiệu này lại có một vật quý giá đến như thế.
Với một phong thái kiêu ngạo, chưởng quầy cất cao giọng nói:
- Các vị quan khách, đây chính là bảo vật của bổn tiệm, xiêm y này được dệt từ hàng trăm sợi lông tơ của chim Bách điểu!
Dương Phàm ghé tai nói với Cổ Trúc ĐÌnh
- Bộ xiêm y này rất hảo hạng, mua đi.
Cổ Trúc Đình thấy bất kì một món đồ trong tiệm này đều đắt không thể tả, bộ xiêm y lộng lẫy và quý giá như thế này không cần hỏi cũng biết nơ đắt giá đến đâu, nàng không kìm lòng hạ thấp giọng:
- A lang, bộ xiêm y này e rằng cần đến mười mấy vạn lượng đấy!
Dương Phàm đáp:
-Tiền không thành vấn đề, cứ lấy chiếc này, mua đi!
Cổ Trúc Đình do dự hỏi:
-Thật sự muốn mua ư?
Dương Phàm đáp lại:
- Đương nhiên muốn mua, nếu không thì mất mặt người đàn ôngcủa nàng lắm!
Lúc hai người trao đổi nhỏ to, những vị quý phu nhân kia đã bắt đầu mồm năm miệng mười bàn luận:
- Trời à, đây là thứ chất liệu gì đây, vừa tím vừa hồng, bên trong có ánh hào quang lại ẩn hiện bóng hình của chim bách điểu, đúng là là kỳ diệu không gì sánh bằng.
- Màu tím? Sao lại là màu tím, đây rành rành là màu xanh ngọc bích, không hoàn toàn là màu ngọc bích vẫn còn những tia sáng màu hồng.
- Đây rõ ràng là màu vàng kim hòa cùng màu bạc
Chưởng quầy dương dương tự đắc và đáp:
- Không giấu gì chư vị quan khách, cái khó thứ nhất khi dệt bộ xiêm y này là được dệt từ long vũ của loài bách điểu, chỉ cần một tiếng động cực kì nhỏ, loài chim này đã tung cánh bay lên trời rồi, phí công sức bỏ ra mấy năm, lại thêm cái khó thứ hai, là dùng lông vũ của loài chim này dệt thành y phục, phải cần sự dồn hết tâm sức của những người tay nghề thuộc hàng nhất đẳng.
Cái khó thứ ba chính là, chưa tính đến việc dùng lông vũ của loài bách điểu dệt nên, mà còn phải dùng những chiếc lông nhiều màu sắc dệt nên một hình hoa văn chim bách điểu.Hình hoa văn bé nhất thì chỉ có vẻn vẹn một móng tay cái, lại phải có đủ các giác quan, và lông vũ, mọi người đều nói long bào khó làm, một chiếc long bào cần thợ thêu thủ công, gia công kim loaị, họa sĩ, hơn ngàn người, tốn hơn hai năm mới chế thành, tâm huyết để may bộ xiêm y này cũng không thua kém tâm huyết bỏ ra để may long bào.
Ông ấy nhẹ nhàng rung rung xiêm y, hào quang bảy màu lấp lánh, có người kinh ngạc nói:
- Biến rồi, biến rồi kìa, là màu xanh ngọc biếc…ơ…Lại là màu ánh kim rồi kìa!
Chưởng quầy lại nói:
- Chư vị, xiêm y này , ở những vị trí khác nhau, sẽ nhìn thấy những màu sắc khác nhau.
Mọi người nghe xong lại không ngừng tán thưởng. Hai con mắt của Lý Khỏa Nhi nhìn đăm đăm, bộ y phục như thế này, chỉ làm như vậy thôi mà đã có những hiệu ứng như thế kia rồi, nếu mặc lên người nàng và phát hào quang thì không biết kết quả sẽ như thế nào nhỉ? Nếu mà cùng với hoàng thân quốc thích ra ngoài chơi, nếu như vào hoàng cung dự yến tiệc, chỉ cần mặc bộ xiêm y này….
Trong lòng Lý Khỏa Nhi rất kích động, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt trắng như ngọc của nàng dường như cũng đã lộ ra nét ửng hồng
Nàng thốt lên:
- Này, chiếc váy áo , này ta muốn có nó!
Chưởng quầy đáp:
-Chư vị quan khác xin hãy khoan nóng vội, giá trị của bộ xiêm y này quả thật hơn cả quý giá, nếu làm ăn không khéo, dễ bị ép tiền, nhưng mà bổn tiệm vì sao không tiếc tiền vàng mua nó trở về?
- Cửa hiệu Long Mậu Lão của chúng tôi nói ra thì đứng hàng thứ nhất về phần buôn bán xiêm y áo mũ ở thành Đông này, lão gia nhà chúng tôi là Trần Quốc Công.
- Trần Quốc Công vi phạm Vương pháp, bị đưa vào đại lao, người trong nhà đem tài sản, đem Cửa hiệu này dọn ra ngoài. Vì sự việc này, việc kinh doanh của tiệm chúng tôi chịu không ít ảnh hưởng.Đến nay, ở thành Đông có thể không được đứng hàng đầu, nhưng tiệm mới nhà Đông gia chúng tôi không tiếc tiền của để mua lại nó, vật này không phải để kiếm tiền, mà là vì danh tiếng.
Xiêm y này có hơn mười sáu năm chế tạo, trên đời không có bộ thứ hai, vì thế ít nhất trong vòng năm năm, trong thiên hạ chỉ có một không hai, chúng tôi đã bỏ ra biết bao nhiều tiền mua xiêm y này, suy cho cùng chính là cái độc nhất vô nhị, cần một thứ bảo vật để trấn giữ cửa hiệu này.
Chỉ cần đặt nó ở đây, thì sẽ không có người nào dám nói là cửa hiệu của hắn cao cấp hơn cửa hiệu của tôi được, Cho nên, nếu muốn bán bộ y phục này, tôi đương nhiên yêu cầu một cái giá cũng phải “ độc nhất vô nhị” mới có thể đổi lại được danh tiếng của Long Mậu Lão chúng tôi, các vị khách quan, nếu các vị muốn mua nó chỉ cần đưa ra giá tiền, bắt đầu là một trăm vạng lượng, người ra giá cao nhất sẽ được nó!
Nói đến đây, các vị quý phụ nhân kia không khỏi há hốc mồm lặng thinh, Cổ Trúc Đình mặc dù không đoán chính xác được giá trị, nhưng dựa vào phỏng đoán của nàng có thể tin được, những vị quý phụ nhân kia cũng đã ước lượng giá của bộ xiêm y này, hẳn là khoảng từ mười vạn lạng đến sáu mươi vạn lạng. Người giàu nhất trong số đó nghĩ một bộ xiêm y mà cần đến sáu mươi vạn lạng chỉ có thể đứng nhìn mà không biết làm gì, càng không hề nghĩ đến chuyện lão chủ tiệm này mới mở miệng đã tăng lên gấp đôi, lại đưa ra cái giá một trăm vạn lạng.
-Một trăm vạn lạng
An Lạc công chúa không nén được kinh ngạc, mặc dù nàng có thói quen tiêu pha phóng túng, nhưng mà chưa từng tiêu nhiều tiền như vây.
Đỗ Văn Thiên hoảng hồn, bước chân nhẹ nhàng lùi về phía sau, may mắn thay y đã có lời nhắc nhở trước đó rồi, nếu không có thể nảy sinh việc dùng giá tiền mua một tòa nhà lớn để đổi lấy một bộ y phục để làm hài lòng một vị công chúa rồi, cái giá phải trả xem ra quá cao rồi.
Tình hình trong cung có nhiều bất ổn, Họ Đỗ kia chỉ là muốn hai nhà họ Võ Và Họ Lý thiết lập mối quan hệ.Nhưng hiện tại y không muốn đứng về bên nào cả, nếu y bỏ ra một trăm vạn lượng ắt hẳn không thể tránh khỏi sự kì thị của nhà họ Võ , không tài nào tránh được.
An Lạc công chúa có chút bất an, cả gia đình nàng mới về triều chưa được bao lâu, gia sản kì thực chưa được hùng hậu. Lúc mới thành thân nhận được một món của hồi môn khá lớn, cũng nhận được không ít lễ vật chúc mừng. Thế nhưng việc dùng thật nhiều tiền để mua về một bộ xiêm y như thế này kì thực là tiếc đứt ruột gan, thêm vào đó những lễ vật kia không thể biến thành tiền mặt được.Khó tránh khỏi việc cô bị chê cười là đường đường một công chúa lại lấy vật đổi vật? Thêm vào đó chưa chắc người ta đã đồng ý.
Nhưng thật tình là cô ấy không đành lòng bỏ qua bộ xiêm y này, lòng yêu thích cái đẹp ai ai cũng có, cô ấy đặc biệt rất yêu cái đẹp, thích nổi bật, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh của cô lúc mặc bộ y phục này, nổi bật giữa những người hoàng thân quốc thích, An Lạc công chúa công chúa kích động đến run cả người, nàng không tiếc tất cả để đoạt được bộ xiêm y này.
Bên cạnh không chỉ có Dương Phàm và Cổ Trúc Đình mà còn có mấy vị quý phu nhân của thành Trường An , An Lạc công chúa thực sự không thể đánh mất thể diện được, đành phải kiên trì đến cùng mạnh miệng nói:
- Một trăm vạn lượng….Ta muốn mua!
- Một trăm vạn lượng, bấy nhiêu đó có thể mua biết bao nhiêu đất đai và lúa gạo rồi, vậy mà dùng để mua một bộ xiêm ý, đúng là điên rồi!
Cổ Trúc Đình lặng lẽ muốn lui lại, lặng nhìn Dương Phàm, Dương Phàm vẫn ung dung hướng về phía nàng gật gật đầu, ánh mặt tràn ngập sự khích lệ.
Dũng khí lại quay về cới Cổ Trúc Đình rồi, cô ấy hăng hái lên tiếng:
- Chưởng quầy, ta muốn mua bộ xiêm y này, một trăm lẻ một vạn lượng.
An Lạc công chúa không kìm nổi giận dữ đáp:
- Bộ xiêm y này ta đã muốn mua nó trước rồi!
Dương Phàm mỉm cười và nói:
- Chủ tiệm đã nói rõ ràng, bộ xiêm y này không phải cầu là mua được, cái chính là danh tiếng, người ta không phải vẫn chưa đồng ý bán cho cô sao? Nữ nhân của ta “chấm “cái này, đang là người đưa ra giá cao nhất, nếu cô đưa ra giá cao hơn, nó mới là của cô được.
An Lạc công chúa chỉ vì một lời khích tướng của hắn, đã lớn tiếng:
- Một trăm mười vạn lượng!
Dương Phàm hạ giọng nói với Cổ Trúc Đình:
- Nâng giá lên một trăm ngàn vạn lượng.
Cổ Trúc Đình liếc nhìn Dương Phàm, trong ánh mắt lộ ra lời thỉnh cầu, nàng không muốn Dương Phàm vì nàng mà tiêu pha nhiều tiền đến vậy, đối với nàng, một bộ y phục đẹp đẽ cũng không cần đến mức phải trả cái giá cao như vậy, sợ rằng khi mặc lên sẽ thu hút bao ánh nhìn soi mói của người khác.
Cho dù người đàn ôngcủa nàng đang làm chỗ dựa cho nàng, nhưng nàng không muốn chàng chỉ vì một cái hư danh mà lãng phí nhiều tiền như vậy. Tiền của chàng cũng không phải là gió to đưa tới không dễ gì kiếm được, nhưng Dương Phàm lại nở nụ cười trên mặt, dùng giọng nói nhỏ đến nỗi mà chỉ có Cổ Trúc Đình mới nghe được nói:
- Ngoan, thể diện của nam nhân của nàng, lẽ nào lại không bằng một bộ xiêm y!?
Cổ Trúc Đình cắn răng, lớn tiếng nói:
- Một trăm hai mươi vạn lượng!
An Lạc công chúa lập tức lên tiếng:
-130 van lượng!
Cánh tay của Dương Phàm nhẹ nhàng đặt vào eo của Cổ Trúc Đình, lòng bàn tay không chỉ truyền cho Cổ Trúc Đình sự ấm áp, mà còn truyền cho nàng dũng khí lớn lao:
- Một trăm bốn mươi vạn lượng!
Một bộ xiêm y, mà lại khiến cho hai bên ra giá không ngừng nghỉ, dần dần được đưa lên tới cái giá hai trăm năm mươi vạn lượng, người trong cửa hiệu há mồm, tròn mắt kinh ngạc. Chưởng quầy cũng không ngờ giá cả của nó lại được đưa lên cao như thế, lão ta kiềm chế nỗi kích đồng, khe khẽ dặn dò người làm một tiếng, lập tức liền có hai người làm lặng lẽ chạy ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, việc tuyên bố kết quả đã thu hút vô số người, làm cho Long Mậu Lão bị vây kín, e rằng đến nước cũng chảy không lọt. Lão chưởng quầy cũng có tâm địa đen tối, đây là ý đồ khích tướng của y. Xem ra hai bên tranh đấu đều là nhưng người có thân phận, chỉ cần bọn họ còn khăng khăng giữ thể diện, giá tiền vẫn còn có thể cao hơn nữa.
- Hai trăm mườivạn!
- Hai trăm hai mươi vạn!
Giá tiền quả nhiên lại được nâng lên rồi, lão chưởng quầy kích động đến nỗi bàn tay trong ống tay áo đã phát run lên. Cửa hiệu này vừa mới thay đổi lão chủ, lại nói lão chủ hiện giờ đang ở Lạc Dương, từ việc lão chủ mới phái người đến đưa chỉ thị vài lần, có thể thấy rằng lão chủ mới này là một nhân vật vô cùng lợi hại.
Nhưng thường thì lão chủ tài trí và thông minh như vậy, đều thích nắm trong tay tất cả quyền lực, cho nên sau khi cái cửa hiệu cổ này đổi lão chủ mới, người bên ngoài đa phần là không có sức ảnh hưởng gì, chức vị chưởng quầy của lão bây giờ gần như sắp bị lấy mất, cho đến nay lão ta đã đóng góp biết bao nhiêu công lao cho cái cửa hiệu mới này, vẫn còn sợ địa vị của mình không thể vững tựa Thái sơn.
- Hai trăm năm mươi vạn!
- Hai trăm sau mươi vạn!
An Lạc công chúa ra giá, trong lòng cũng đang rỉ máu, cái giá này quá cao rồi, đã vượt xa khả năng của nàng.
Đối với nam nhân của nàng, cô không hề kiêng nể e dè, vị Võ Sùng Huấn kia đã xem nàng như là nữ thần hết mực sủng ái, trước mặt Võ Sùng Huấn từ trước đến giờ nàng nói sao làm vậy.
Vấn đề là phủ của vị An Lạc công chúa này căn bản không thể kiếm ra một khoản tiền khổng lồ như vậy, nàng mới nhậnđược mấy năm bổng lộc, phụ thân lại là một hoàng Thái tử bù nhìn, nàng không có cách kiếm tiền nào cả, bây giờ chỉ có vòi tiền của Võ gia, huy động một số tiền lớn đến vậy chỉ để mua một bộ xiêm y, phụ mẫu bên chồng của cô ấy sẽ thấy như thế nào?
Nàng hiện tại đã không thể lo nghĩ đến việc đó, chỉ biết, phụ mẫu bên chồng cho dù thế nào cũng sẽ trả khoản tiền này, bởi vì nàng chính là con dâu của Võ gia, mất mặt cũng chính là mất mặt nhà họ Võ, Người nhà họ Võ không thể không cần thể diện. Về việc sinh ra hiềm khích…
Hừ, hai người kia mãi vẫn không chết, nàng quan tâm sao?
An Lạc công chúa quyết định chắc chắn, xanh mặt tiếp tục ra giá:
- Hai trăm bảy mươi vạn.
Nàng không tin rằng đường đường là một công chúa lại không bằng một tên Dương Phàm, lại không bằng một người bần tiện kia, chiếc bách điểu xiêm y trong thiên hạ có một không hai này, nàng thề nhất định đoạt được.