Say Mộng Giang Sơn

Chương 1011-2: Hãm phanh cuồng mã (2)




Quản gia truyền đạt lại một lượt lệnh của Đỗ Kính Đình yêu cầu Đỗ Văn Thiên ra mặt nghênh đón Cao Dương Quận Vương. Đỗ Văn Thiên không kìm được mà nổi giận đùng đùng, chuyện mà phụ thân giao cho hắn không dám không nghe theo, nhưng cái bộ dạng hắn như vậy thì làm sao mà gặp người khác được? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Trần Giai thông minh, giúp hắn nghĩ ra được một cách hay như vậy.

Tuy Đỗ Văn Thiên không giỏi võ thuật quyền cước, nhưng lại rất tinh thông kỹ thuật cưỡi ngựa, lại có một thanh gươm sắc bén. Đóng vai một nghĩa sĩ hãm phanh con cuồng mã cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Đỗ Văn Thiên với gương mặt đầy máu được dẫn đến trước mặt Võ Sùng Huấn và Lý Khỏa Nhi, Võ Sùng Huấn sao có thể không tiến lên trước mà an ủi một phen, biểu thị ý cảm ơn. Lý Khỏa Nhi cũng xuống xe, cười khúc khích nói:

- Xin được hỏi tôn tính đại danh của vị lang quân đây?

Đỗ Văn Thiên đang định dùng tay che lấy cái mũi của mình, cúi đầu khẽ khàng đáp lời của Võ Sùng Huấn, đột nhiên bên tai có tiếng lảnh lót. Thoáng nhìn một cái, nhất thời đứng sững người ở đó. Kỳ thực nào đâu có phải mình hắn, Lý Khỏa Nhi vừa bước ra khỏi xe, không chỉ có rất nhiều thiếu niên ái mộ mà thất thần, ngay cả đến những trung niên nam tử cũng có nhiều người ngây người ngắm nhìn.

Khoác trên người chiếc áo xanh biếc, cử chỉ yểu điệu, ngực nở eo thon, đường cong cuốn hút, làn da trắng như tuyết mịn như ngọc được ánh nắng chiếu qua, dường như tự thân phát ra một ánh sáng chói lọi. Một vẻ đẹp kiều diễm như vậy quả không phải là người phụ nữ phàm trần, tựa như tiên nữ hạ phàm vậy.

Ngay cả đến Sử thư, luôn ngắn lời rút gọn, ít khi miêu tả tướng mại, lại càng không chú ý đến những lời lẽ bình luận, khi nhắc đến An Lạc Công chúa cũng phải đặc biệt chú thích một câu “Diễm lệ kinh động thiên hạ”. Từ đó có thể thấy được nhan sắc tuyệt trần của nàng ta.

Hôm nay An Lạc chỉ mới hé mặt ra ngoài mà đã kinh động đến tất cả mọi người như vậy rồi. Đâu phải chỉ có một hai người mắt cứ dính chặt đến nàng ấy không dời đâu.

An Lạc Công chúa của ngày hôm nay đâu còn là một Lý Khỏa Nhi mười sáu tuổi năm nào được giấu kín bao bọc nữa rồi. Nàng ấy biết rõ bản thân mình đẹp đến nhường nào, nhìn thấy Đỗ Văn Thiên ngây ngẩn thất thần như vậy thì cười nũng nụi, nhẹ nhàng nói:

- Ta vẫn chưa được thỉnh giáo tôn tính đại danh của vị lang quân khảng khái đã ra tay cứu giúp này?

- Ồ, Đỗ Văn Thiên vùng Phàn Xuyên xin được bái kiến Công chúa điện hạ!

Đỗ Văn Thiên nhanh chóng hồi tỉnh, cúi người hành lễ. Đôi mắt diễm lệ của An Lạc Công chúa khẽ lướt một cái, yêu kiều nói:

- Hóa ra là tử đệ của Đỗ thị vùng Phàn Xuyên, đa tạ Đỗ Công tử đã ra tay trợ giúp.

Đỗ Văn Thiên không dám cất lời, cúi đầu xuống ngắm nhìn váy của An Lạc Công chúa. Hắn cơ bản là không dám ngẩng đầu ngắm nhìn, chỉ e sợ sẽ bị vẻ đẹp của An Lạc Công chúa làm cho chìm đắm khiến cho hắn ngượng ngùng. Nhưng chẳng biết là có phải do tác dụng của tâm lý hay không mà Đỗ Văn Thiên chỉ nhìn thấychiếc váy khẽ bay, đôi giày khẽ lộ ra mà cũng cảm thấy vô cùng diễm lệ.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

Quan sĩ Trường An vừa mới đón vợ chồng Võ Sùng Huấn vào trong thành thì Abdullah đã mang theo tên tùy tùng A Bạt Tư tới đảo giữa Hồ Long Khánh để bái kiến Dương Phàm.

Abdullah đến lần này là để cáo từ Dương Phàm, hắn là thuộc hạ của Thẩm Mộc, nhưng hắn cũng là một thương nhân của Đại Thực quốc. Đối với Đại Thực quốc mà nói, phương thức giao thương chủ yếu đều là người đại diện của các thương nhân nhận sự ủy thác của bọn họ mà đi ngàn dặm xa xôi để đến những nơi khác kinh doanh.

A Bặc Đỗ Lạp đã có một vị Tháp Đức Cát ở Đại Thực quốc, ở Đại Đường đây cũng có một vị Tháp Đức Cát, đó đương nhiên là Thẩm Mộc. Mặt khác A Bặc Đỗ Lạp đảm nhận vị trò làm cây cầu nối giữa hai vị Tháp Đức Cát giàu có hùng mạnh này.

Công việc buôn bán của A Bặc Đỗ Lạp quả thật rất lớn, những hàng hóa mà hắn mang theo trong lần về nước lần này đã được chất đầy năm trăm con lạc đà, cả đoàn có đến hơn một nghìn người. Thương đoàn vẫn còn đang tập hợp ở ngoại phía Bắc thành Trường An. A Bặc Đỗ Lạp nhân có chút thời gian rảnh rỗi bèn tới cáo từ với Dương Phàm.

Ở trên giường, Uyển Nhi đang dùng những ngón tay thon dài được sơn màu đỏ thẫm của mình xoay xoay cây ngọc tiêu, đôi môi mọng đỏ kề bên chiếc tiêu; đôi mắt long lanh như sao, nửa mở nửa khép, điệu bộ ấy thật khiến cho người ta phải mê mẩn. Nàng ta đang muốn tấu lên một bản nhậc tuyệt mỹ thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

A Bặc Đỗ Lạp tới hồ giữa đảo Long Khánh, Lam Ích Thanh đang đi tuần ở bên ngoài sau khi hỏi rõ lý do viếng thăm của hắn bèn vội vàng quay trở lại gõ cửa cảnh báo cho chủ nhân được biết. Cửa sổ đang đóng, người bên ngoài đương nhiên là không thể nào biết được những gì đang diễn ra ở trong phòng. Nhưng Uyển Nhi đang muốn làm những chuyện e thẹn như vậy nên cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Dương Phàm nghe thấy có tiếng õ cửa thì biết là có người đến tìm mình, đành phải tắt lửa lòn mà vội vã ngồi dậy vượt tường mà ra ngoài, nhẹ nhàng trở về phòng của mình. Hai căn phòng tương đối gần nhau, đằng sau khu nhà sau lại có một bãi cỏ sậy lớn nên cũng thuận tiện cho hắn qua lại.

- Ha ha ha ha, người bạn tốt của tôi, A Bặc Đỗ Lạp chuẩn bị phải về Đại Thực quốc, hôm nay đến để cáo từ với anh bạn đây!

A Bặc Đỗ Lạp vừa nhìn thấy Dương Phàm bước ra khỏi phòng khách bèn giang rộng hai tay, cười ha hả mà bước tới. Lúc này tâm trạng của Dương Phàm không được tốt, nào có người đàn ông nào bị người khác phá đám trong giây phút quan trọng như vậy mà lại có tâm trạng vui vẻ được cơ chứ.

Dương Phàm xị mặt, chắp tay đáp lễ:

- Lần về Đại Thực quốc lần này, nguy hiểm khó khăn, Chúc cho huynh thuận buồm xuôi gió! Chỉ tiếc là Dương mỗ công việc bận bịu nên không thể mở tiệc tiễn huynh được.

A Bặc Đỗ Lạp nói:

- Ta sắp phải đi rồi, cũng không cần phải ăn uống gì nữa. Ở phương Đông này ta chỉ kết giao có hai người bạn thôi, một người là Thẩm Mộc, người còn lại chính là túc hạ. Trước lúc rời đi, ta có một món quà muốn tặng cho huynh!

A Bặc Đỗ Lạp chớp chớp mắt đầy bí ẩn nhìn Dương Phàm rồi nói:

- Lần trước ta muốn tặng cho huynh vài mỹ nhân nhưng huynh không chịu. Lần này ta tin chắc là huynh sẽ chấp thuận. Cô ấy thật quá xinh đẹp, quả đúng là viên minh châu trong sa mạc mà. Ta tin rằng huynh nhất định sẽ muốn “cưỡi” cô ấy.

Dương Phàm kết giao với A Bặc Đỗ Lạp đã lâu, hắn biết rõ những người du mục của Đại Thực quốc có thói quen sử dụng từ “cưỡi” để thể hiện hoạt động sinh lý của con người. Hiểu được ý hắn muốn tặng mỹ nhân cho mình, nhưng lần này Dương Phàm không quả quyết từ chối nữa, quả thật là hắn không muốn làm hòa thượng nữa rồi. Nếu như A Bặc Đỗ Lạp thật lòng muốn tặng cho hắn một mỹ nữ, hắn quyết định…nửa từ chối nửa đồng ý!

Dương Phàm, kẻ đã bị dục vọng đánh bại ý chí đã không còn kiên định được nữa, bèn bị A Bặc Đỗ Lạp kéo ra ngoài phòng khách. A Bặc Đỗ Lạp trỏ tay chỉ ra ngoài sân, cười đắc ý nói:

- Hãy nhìn đi! Đẹp phải không! Nàng ta là một tiểu mỹ nữ khiến cho người ta phải mê mẩn, huynh hãy nhìn cái eo thon của nàng ta, huynh hãy nhìn mái tóc óng mượt đẹp đẽ của nàng ta, lẽ nào huynh không muốn “cưỡi” nàng ta.

Dương Phàm ngây người nhìn người con gái mà A Bặc Đỗ Lạp đang chỉ, tiểu mỹ nhân ngẩng đầu, vô cùng nũng nịu hướng về phía hắn hắt hơi nhẹ một cái. Đây quả thật là một con ngựa cái Ả Rập đẹp tuyệt trần.