Say Mê

Chương 47




Dương Dương?

Thật sự coi anh là trẻ con đấy à?

Hướng Đông Dương ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhéo hai má Dương Lưu Thư: “Không biết lớn nhỏ.”

Dương Lưu Thư cười khanh khách: “Cứ không biết lớn nhỏ đấy, sao nào…… A…… Anh bỏ em ra! Cẩn thận, đè vào Song Dưỡng Thủy rồi…… Ưm……”

Song Dưỡng Thủy ngủ ở giữa giường, bỗng chốc độ rộng của giường bị thu hẹp một nửa, mặc dù có chút khó phát huy, đáng tiếc thể lực hai người chênh lệch quá lớn, Hướng Đông Dương vẫn rất dễ dàng đè cô xuống dưới thân, lấp kín môi cô.

Lúc đầu Dương Lưu Thư còn giãy giụa, liều mạng đẩy anh phản kháng, dần dần, cánh tay đẩy anh đã leo lên cổ anh.

“Gọi anh.” Anh thở hổn hển thì thầm bên tai cô.

Ý thức cô tiêu tan, gọi anh theo bản năng: “Hướng Đông Dương.”

“Sai rồi.” Anh cắn vành tai cô tựa như trừng phạt, lực độ không lớn, cắn xong rồi lại ngậm lấy mút vào.

Cô càng thêm mơ màng, chỉ có thể lặp lại tên anh theo bản năng.

“Hướng…… Đông Dương.”

Xem ra ngốc thật rồi.

Anh chỉ có thể nhắc cô một chút: “Lần đầu tiên gặp nhau, gọi như thế nào?”

Lần đầu tiên?

Cô thở hổn hển, vắt kiệt bộ óc như mớ hỗn độn suy nghĩ một chút, run rẩy gọi anh một tiếng: “Chú…… Hướng.”

Anh ghé bên tai cô nhẹ nhàng cười: “Ngoan nhé, bạn nhỏ.”

--

Mấy ngày sau, bố mẹ Dương từ quê nhà đến thăm cháu ngoại.

Mẹ Dương năm nay về hưu, bố Dương chưa đến tuổi, phải đợi mấy năm nữa, đây là nhân lúc nghỉ hè, nên mới đến thăm bọn họ.

Mấy năm trước, Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư đã tính toán, khi bố Dương nghỉ hưu, sẽ bảo họ chuyển đến Thượng Hải.

Nhà đã tìm xong, ở ngay tiểu khu bên cạnh bọn họ. Suy xét đến việc chỉ có mình hai ông bà, nhà lớn quá thì hiu quạnh nên không chọn biệt thự, chỉ chọn một căn chung cư ba phòng ngủ.

Bố mẹ Dương lúc đầu nhất quyết từ chối đề nghị.

Mẹ Dương lén nhắc nhở Dương Lưu Thư: “Đừng để Đông Dương bỏ ra số tiền này, nếu không người nhà nó sẽ coi thường con.”

Dương Lưu Thư hoàn toàn không để bụng: “Anh ấy là con rể bố mẹ, hiếu thảo với bố mẹ không phải là điều nên làm sao? Hơn nữa, căn hộ kia, tự con cũng mua được.”

Thời gian cô ra mắt chưa lâu, nhưng bộ phim đầu tiên đã thành công vang dội, cát xê không ngừng tăng lên, mấy năm trước đóng phim quanh năm không nghỉ như vậy, tích cóp được không ít tiền, hơn nữa còn các loại hợp đồng quảng cáo cùng quản lý tài sản, nếu yêu cầu không quá cao, mua một căn hộ bình thường vẫn rất dễ dàng.

Bố mẹ Dương lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

Hiện tại nhà đã được sửa sang, thông gió xong, có thể vào ở ngay.

Hai ông bà không muốn quấy rầy cuộc sống của người trẻ, lần này đến đây, dứt khoát vào nhà mới ở.

Ngày đầu tiên dọn vào nhà mới, Hướng Đông Dương đặc biệt gọi người nhà họ Hướng đến mừng tân gia, ngày hôm sau Dương Lưu Thư liền đưa chồng con về nhà mẹ đẻ ở ít lâu.

Chưa ở được mấy ngày, bố mẹ Dương đã có ý kiến.

Hai người thừa dịp Song Dưỡng Thủy đang ngủ, Hướng Đông Dương đang họp qua điện thoại với cấp dưới, lén gọi Dương Lưu Thư qua một bên để dạy bảo.

“Sao con có thể để Đông Dương ở nhà với con mãi như vậy?” Bố Dương nói.

Dương Lưu Thư cảm thấy không thể hiểu nổi: “Sao cơ ạ? Đâu phải con bảo anh ấy ở nhà. Hơn nữa mấy tháng nay, anh ấy cũng đâu phải hoàn toàn bỏ bê công việc. Mẹ không thấy anh ấy giờ vẫn đang bận sao?”

Điều này cũng đúng. Suy xét đến việc vì mới làm bố, nên Đông Dương có lẽ là không nỡ rời Song Dưỡng Thủy, vẻ mặt hai ông bà mới hơi dịu đi.

“Nhưng con cũng không thể lười biếng như vậy, chuyện gì cũng để Đông Dương làm.” Mẹ Dương nói, “Chung sống giữa vợ chồng không phải như thế, không thể cứ để mình Đông Dương bỏ ra suốt được.”

“Tôi cũng đang định nói cái này. Con đừng ỷ vào nhỏ hơn Đông Dương, nó lại thương con mà cứ một mực đòi hỏi.” Bố Dương nét mặt nghiêm túc, rõ ràng là bệnh nghề nghiệp lại tái phát, “Một mối quan hệ lành mạnh và ổn định thực sự, thật ra là cần hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thúc đẩy lẫn nhau……”

Dương Lưu Thư dở khóc dở cười: “Sao hai người lại phê bình con? Ai bảo con lười biếng chứ. Con còn chẳng giành Song Dưỡng Thủy nổi đấy có được không? Con…… Con sắp thành vú em đến nơi rồi. Bà mẹ chỉ chuyên cho bú đấy hai người biết không?”

Hai ông bà đều không nhịn được cười.

Mẹ Dương cốc vào trán Dương Lưu Thư: “Nói hươu nói vượn.”

Dương Lưu Thư bĩu môi, tỏ vẻ cô rất ấm ức.

Dừng lại một lát, cô nghĩ đến chuyện mà Hướng Đông Dương đã đề cập đến kia.

Bố mẹ Dương nghe xong, ngược lại cũng không có mấy vẻ ngạc nhiên vui mừng. Tất nhiên, Hướng Đông Dương có lòng như vậy, hai người trước sau vẫn vui mừng.

Chỉ là bọn họ có nỗi băn khoăn của mình.

“Nếu là tự con thích, muốn làm như vậy, bố mẹ tất nhiên sẽ không ngăn cản con. Nhưng mà,” Bố Dương duỗi tay ôm lấy vai mẹ Dương, “Thật ra bố cũng không để ý mấy thứ này, nếu không thì……”

Vợ chồng hai người nhìn nhau một cái, trong ánh mắt cả hai người chỉ còn lại sự thản nhiên.

“Dù sao bố và mẹ con đều là người bình thường, không có câu chuyện gì đáng giá để nhân thế ghi khắc. Nói không xa, ông nội của bố thì bố còn có chút chút ấn tượng, chứ bố đã chẳng biết gì về thế hệ cụ bố nữa cả. Cho nên người chết rồi, thì chẳng còn gì nữa, có thế hệ sau thờ cúng hay không, bố mẹ thực sự không hề quan tâm. Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm nảy sinh khoảng cách giữa con và Đông Dương.”

Dương Lưu Thư vội vàng thanh minh: “Không phải, thực sự là anh ấy chủ động đề cập đến.” Cô hoảng đến độ giơ một tay lên, “Con thề.”

Trong mắt bố mẹ Dương nhiều thêm một chút vẻ mừng vui thanh thản.

“Đông Dương có thể nghĩ như vậy, bố mẹ rất vui. Nhưng Lưu Thư à, nếu đứa bé này theo họ chúng ta, liệu có ảnh hưởng tới cảm tình của nhà họ Hướng đối với nó không? Nếu thực sự như vậy thì không cần thiết vì những thứ hư hão mà ảnh hưởng đến con cái.”

Trước đó Dương Lưu Thư không hề nghĩ đến điều này, bố Dương vừa nói thế, cô không khỏi nảy sinh nghi hoặc.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô thầm hỏi Hướng Đông Dương, sau đó Hướng Đông Dương đã cho cô một câu trả lời cực kỳ khẳng định.

“Tất nhiên sẽ không. Em cảm thấy anh sẽ lấy con mình ra nói đùa ư?”

Cô lắc đầu nguây nguẩy, cũng lập tức bị anh thuyết phục, đặt lại trái tim đang treo lơ lửng vào lại trong ngực.

Nhưng nửa đêm tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện chỗ không thích hợp -- hình như cô đã bị tẩy não quá dễ dàng…… thì phải?

Dưới ngọn đèn tường màu cam ấm áp, Hướng Đông Dương nhắm mắt nằm nghiêng hướng mặt về phía cô. Một tay anh vây Song Dưỡng Thủy ở trước ngực, tay còn lại vẫn nắm bàn tay nhỏ của Song Dưỡng Thủy.

Một tư thế ôm trọn Song Dưỡng Thủy vào lòng che chở.

Cho dù ánh đèn lờ mờ, cô vẫn có thể nhìn rõ những sợi tóc bạc trên tóc mai của anh.

Cô lặng lẽ nhìn bọn họ, nhìn một lớn một nhỏ đang rúc vào nhau, viền mắt dần dần trở nên chua xót.

Cô còn lâu mới dễ bị tẩy não, dễ dàng bị thuyết phục như vậy, chẳng qua là vì, anh hoàn toàn đáng tin cậy.

--

Bố Dương dạy lớp cuối cấp, phải khai giảng sớm, nghỉ hè còn chưa kết thúc, hai ông bà đã về quê trước.

Kỳ nghỉ phép dài hạn Hướng Đông Dương dành cho bản thân cũng kết thúc sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

Song Dưỡng Thủy thời gian này, gần như mỗi ngày đều có một chút thay đổi khác nhau.

Đến khi cuối năm đến gần, một Hướng Đông Dương bận rộn đến đầu óc quay cuồng, chỉ có thể nhờ video để “Nuôi con đám mây” (1).

Ở khách sạn tối hôm đó, anh vừa tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm thì nhận được một video ngắn Dương Lưu Thư gửi đến.

Trong đó, Song Dưỡng Thủy mặc một bộ liền thân màu vàng nhạt, nằm sấp trên chiếu bò, chổng cái mông nhỏ, hì hà hì hục bò về phía trước, khi sắp đến gần mẹ, cậu đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, hướng về phía màn hình, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, phát ra hai âm tiết lặp lại.

Bố, bố.

———-

(1) Nguyên văn là 云养儿/Vân dưỡng nhi: Một thuật ngữ mạng, hiểu nôm na là nuôi con qua mạng, nuôi con online,… Từ này dùng để chỉ những người chưa muốn/ không muốn có con ngoài thực tế nhưng lại rất tích cực xem các video, hình ảnh của các em bé qua mạng, hoặc những người không thể sinh con xem em bé qua mạng để giải tỏa mong muốn,…

(Cái này tương tự như nuôi mèo ảo được nhắc tới trong truyện Hướng Noãn ấy các bạn)