Say Mê

Chương 35




Có một khoảng yên lặng ngắn ngủi.

Sau đó là giọng nói nhẹ nhàng mà dứt khoát của Dương Lưu Thư: “Không nghĩ đến ạ. Đây là công việc của cháu, cháu vẫn chưa đến tuổi có thể yên tâm về hưu.”

Mẹ Hướng giọng điệu ôn hòa, như thể hoàn toàn không cảm thấy bị phản nghịch: “Cô ở bên Đông Dương, nó hoàn toàn có thể nuôi cô.”

“Mẹ, chuyện đã từng bàn luận trước đây không cần thiết nói lại nữa.” Hướng Đông Dương nhanh chóng tiếp lời, vẻ mặt anh trông thì bình tĩnh, nhưng chỉ cần ai hiểu anh một chút đều biết, dáng vẻ này của anh là đang không vui, “Mẹ muốn chúng con về, là để nói điều này ạ? Thế thì mẹ nói thẳng là được rồi, hà tất phải lãng phí thời gian của tất cả chúng ta.”

Bố Hướng nhíu mày: “Đông Dương, nói chuyện với mẹ chú ý giọng điệu.”

Mẹ Hướng lại không thấy chút vẻ tức giận nào, chỉ nhìn Dương Lư Thư với vẻ mặt bình thường: “Không có ý gì khác, nhưng Đông Dương đã hơn ba mươi tuổi, suy tính đến chuyện sinh đứa con được rồi.”

Dương Lưu Thư vốn đang rũ mắt, còn hơi thất thần, nghe vậy thì kinh ngạc, đột ngột ngước mắt.

Cô thật sự kinh ngạc.

Kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mẹ Hướng, kinh ngạc vì vậy mà bà ấy sẽ nhắc đến chuyện con cái -- ngay trước mặt Hướng Đông Dương.

Hướng Đông Dương lúc này lại cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào cả: “Vì sao không có con, hai người không phải rất rõ ràng sao ạ?” Anh quay đầu lại, ánh mắt thoắt cái trở nên dịu dàng, “Không thích ăn thì đừng ăn, ở nhà anh thấy em không thích nó. Chuyện con cái, anh không vội, muốn bồi bổ sức khỏe, cũng không thiếu một bát này.”

Dương Lưu Thư lúc này cảm thấy thứ vừa ăn xong đang cồn cào trong dạ dày, tựa hồ muốn nôn.

Mẹ Hướng chỉnh lại hướng nghiêng của hai chân, vẫn ngồi một cách nghiêm ngắn: “Quên đi, nói nhiều sai nhiều, chuyện của hai đứa, hai đứa tự bàn nhau mà làm đí. Nhưng mà Lưu Thư à, chuyện vòng tránh thai, thật sự không phải chủ ý của tôi với bố Đông Dương.”

Dạ dày của Dương Lưu Thư không ngừng khó chịu, ngực cũng bắt đầu đau, khó thở, chỗ bụng dưới âm ỷ đau nhói.

“Cháu biết, đó là chủ kiến của bản thân cháu.” Cô cầm chặt bắt yến, nắm đến mức móng tay trắng bệch, “Chuyện của cháu, luôn chỉ có bản thân cháu có thể làm chủ, những người khác nghĩ thế nào, cháu không hề bận tâm.”

Hoàn toàn là một trận đối đầu trực tiếp, một sự khiêu khích trần trụi.

Khi cô nói điều này, không hề lảng tránh ánh mắt mẹ Hướng.

Chi tiết cuộc gặp mấy năm trước ấy, chỉ có mẹ Hướng và Dương Lưu Thư rõ nhất.

Dáng vẻ Dương Lưu Thư đột nhiên mất khống chế đập phá đồ mẹ Hướng luôn nhớ rất rõ.

Đây không phải một cô gái chịu cúi đầu khom lưng vì tiền, chuyện vòng tránh thai sau đó càng khẳng định cho phán đoán của bà.

Dương Lưu Thư từng gọi điện thoại cho bà, nói: “Tôi đã đặt vòng tránh thai, tuyệt đối sẽ không mang thai con của Hướng Đông Dương lần nữa, Hướng phu nhân, bác hài lòng rồi chứ?”

Loại giọng điệu lạnh như băng u ám đó, thực sự khiến người ta sởn tóc gáy.

Người này lòng tự trọng quá cao, tính cách sắc sảo, thực sự không phải ứng cử viên con dâu lý tưởng của bà.

Nhưng bà không thể làm gì cô ấy, Đông Dương che chở cô ấy, hết sức bảo vệ.

Chỉ là một cú ngã, còn do chính cô ấy bước hụt, Đông Dương đến giờ vẫn nghi ngờ bà đẩy cô ấy, suýt chút nữa thì cắt đứt quan hệ mẹ con.

Nếu Dương Lưu Thư thực sự có mệnh hệ gì, tình mẹ con tuyệt đối chẳng thể tồn tại.

Vốn dĩ bà cũng chỉ cho rằng là Dương Lưu Thư còn nhỏ tuổi, chưa trải đời, nhưng mấy năm nay, bà đã nhìn Dương Lưu Thư quay từng bộ từng bộ phim, chạy các loại thông cáo, cả năm không về nhà, ngay cả ăn Tết cũng là ở đoàn phim, năm nào cũng vậy, hoàn toàn chẳng bận tâm đến Đông Dương, không sợ thằng bé đi yêu những người khác vì bị lạnh nhạt.

Bà không ngờ rằng cô gái này có tính tình lớn như thế.

Mà thằng con ngốc nghếch của bà lại quá si mê, luôn chạy theo cô ấy một cách ngốc nghếch, vì cô ấy mà phá lệ.

Không còn cách nào khác, Dương Lưu Thư không chịu cúi đầu, Đông Dương cố chấp, người cuối cùng phải thỏa hiệp, vẫn chỉ có thể là hai người già bọn họ.

Mẹ Hướng mím khóe miệng: “Mẹ thấy khí sắc Lưu Thư không tốt lắm, Đông Dương con đưa con bé đi nghỉ ngơi một lát đi.”

Hướng Đông Dương không hề chối từ, trực tiếp nắm tay cô rời đi luôn.

Tiếng bước chân xa dần, lưng mẹ Hướng lập tức khom xuống, buồn bực nhìn bố Hướng: “Ông sinh ra một đứa con thật ngoan.”

Bố Hướng nắm lấy tay bà, vỗ vỗ, cười nói: “Không phải chui ra từ bụng bà à?” Nói xong rồi thu lại nụ cười, “Đừng biến Đông Dương thành thằng ngốc bị sắc đẹp mê hoặc, nó làm việc, luôn luôn có chừng mực. Đông Dương cưng chiều con bé như vậy, nếu không phải quan tâm đến Đông Dương, đứa nhỏ này có cần phải đến đây để chịu gò bó không? Lưu Thư chắc chắn có điểm tốt của con bé, chẳng qua có nhiều cái, chúng ta không nhìn ra được mà thôi.”

Mẹ Hướng không nói gì.

Xuất thân của bà rất tốt, là con út trong nhà, từ nhỏ luôn được hết mực chiều chuộng, lớn lên gả cho người ta, bố Hướng lại có thể nói là một người chồng hoàn hảo, cả cuộc đời có thể nói là thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ phải chịu ấm ức.

Không ngờ đến khi gần về già lại bị hàng con cháu chọc giận.

Bà mấp máy môi, như giải thích: “Tôi biết con bé hận tôi, nhưng đứa bé đó, bác sĩ thực sự nói rằng rất khó giữ được.”

Bố Hướng nói: “Tôi biết. Chuyện đã qua rồi, đừng giữ mãi trong lòng.”

Mấy năm đã trôi qua rồi, bà vẫn nhớ mãi chuyện này, vẫn không bỏ xuống được.

Bà chẳng qua là kiêu ngạo, không quen cúi đầu, không phải thực sự coi mạng người như cỏ rác.

Mẹ Hướng hơi ngưỡng cằm, nhắm mắt: “Tôi thực sự không đẩy nó. Sao tôi có thể làm loại chuyện này? Đông Dương…… Thật là chẳng hề hiểu tôi.”

Bố Hướng kéo bà một cái, ôm lấy bà.

“Tôi biết. Chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa. Nhắc đến cũng chẳng có gì hay.”

Không phải luôn bên cạnh nuôi lớn, Đông Dương đối với bọn họ, còn không thân thiết bằng dì bảo mẫu kia.

Hồi bé vì Lộ Lộ, rồi sau này vì Dương Lưu Thư, mối quan hệ của hai mẹ con càng căng thẳng hơn, nếu cãi nhau về chuyện đứa bé nữa, Đông Dương thực sự sẽ cắt đứt mối quan hệ mẹ con.

Nếu Dương Lưu Thư đã không đề cập đến chuyện đứa bé, thì bọn họ càng không thể đề cập.

Tốt nhất là hai đứa nó mau chóng sinh một đứa khác, như vậy cho dù sự việc đã bại lộ, có lẽ vẫn có đường vẫn hồi.

--

Phòng của hai anh em nhà họ Hướng ở tầng hai, bố mẹ Hướng ở tầng trên.

Dương Lưu Thư theo Hướng Đông Dương lên tầng, nhưng không nghỉ ngơi, chỉ đứng trước cửa sổ kính sát đất.

Hướng Đông Dương ôm lấy cô từ phía sau: “Nếu muốn về, giờ anh đưa em đi ngay.”

“Không cần, em không sao nữa.” Hai người kia là bố mẹ anh, thái độ vừa nãy của cô quả thực không được tốt lắm, dường như nên xin lỗi.

Có điều, cô không nói ra được lời xin lỗi.

Nhưng mà Hướng Đông Dương, lại bắt đầu tỏ ý xin lỗi.

“Anh không ngờ bọn họ lại nói về chuyện em rời giới giải trí. Điều này em không cần bận tâm, anh luôn tôn trọng nghề nghiệp của em.” Nói rồi siết chặt tay cô, cười nói, “Nhưng nếu em mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, anh vô cùng vui vẻ nuôi em. Anh nói rồi, em không phải vì trốn tránh anh mà cứ đóng phim không ngừng, nếu cần không gian, anh có thể tránh đi.”

Qua cửa kính, có thể nhìn thấy hành lang dài và nhà thuỷ tạ (1), rồi ở đằng xa, là mặt trời đang nghiêng về phía Tây.

Năm cũ sắp qua rồi, mùa này, dù có trời quang mây tạnh đến đâu, thì đến buổi chiều, ánh mặt trời cũng sẽ mang theo hơi thở ảm đạm.

Trong mắt mũi cô đột nhiên đau xót.

Cô vừa mới gia nhập đoàn phim, Tết năm nay, chắc chắn lại phải ăn ở đoàn phim.

Năm nào cũng thế, nếu nói không phải cố tình, chẳng ai tin.

Quả thực là đang trốn tránh anh, vì vậy không dám để mình nghỉ ngơi, năm năm này, cô gần như chưa từng nghỉ ngơi. Đi qua nhiều nơi như vậy, cũng chỉ đóng phim, quảng bá, tham gia hoạt động, chưa bao giờ vì nghỉ phép.

Chẳng qua vì anh chạy theo cô, thường xuyên bị chụp được, mới có thể cho người ta một vẻ luôn ân ái giả dối.

Cổ họng nghẹn ứ, không nói được nên lời.

Hai mắt cũng vì nhìn chằm chằm vào hai bên tóc mai bạc trắng mà càng chua xót.

Cô chớp mắt, khẽ cười nói: “Tôn trọng nghề nghiệp của em chỗ nào cơ. Ngay cả cảnh hôn cũng không cho em quay.”

Không thấy rõ được vẻ mặt của anh, chỉ có giọng nói dường như mang theo sự kinh ngạc: “Sao lại nghĩ như vậy? Lúc anh quen em cũng đã biết……” Dừng một chút, anh dùng một giọng điệu vô cùng kiên định nói thêm, “Không phải anh.”

Cô còn sửng sốt hơn cả anh, quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt không dám tin: “Không phải anh?”

Ra mắt lâu như vậy, cô chưa từng quay một cảnh hôn nào, càng đừng nói đến cảnh tình cảm mãnh liệt, như cảnh cưỡng hiếp trước đó, cũng quay một cách rất không rõ ràng.

Ban đầu cô cũng không nghĩ nhiều, sau lại là do các fan của cô nói ra trước, cảm thấy cô ra vẻ, cô mới phát giác có gì đó không đúng lắm. Hỏi Tang Diệp, mới biết được rằng có người đã đặc biệt dặn dò.

Lúc ấy cô và Hướng Đông Dương đã tiến vào giai đoạn thỏa hiệp, cô đoán là ý của anh, cũng lười đi tranh cãi.

Mặc dù đối thủ và đám anti thường cười nhạo cô rằng có bạn trai giàu có đúng là khác, miệng cũng quý giá hơn người ta, chẳng có một chút chuyên nghiệp nào, nhưng bởi vậy mà bảo cô đi quay cảnh hôn say đắm, dường như lại cảm thấy quái quái.

Cho nên dứt khoát giả câm vờ điếc luôn.

Thế nhưng bây giờ, anh lại nói rằng không phải anh yêu cầu.

Đang đưa mắt nhìn nhau, anh cười gượng một cái.

“Anh nghĩ, chắc là bố mẹ anh. Tuy nhiên, có lẽ chúng ta thực sự cần nói chuyện rõ ràng với nhau một chút. Chẳng hạn như chuyện này, em cho rằng anh không tôn trọng em, tự tiện làm chủ, anh cho rằng……” Mặt trời dần lặn về đằng Tây, nụ cười của anh mang theo một chút chua xót, “Anh cho là em quan tâm đến anh, không muốn tiếp xúc thân mật với những người khác, dù chỉ là diễn.”

Cô bị đâm bởi nụ cười này của anh, xoay người trong lồng ngực anh, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, em…… em cũng không có…… muốn quay cảnh hôn. Em chỉ là, không thích bị người khác áp đặt. Em chỉ…… với anh……” Cô cắn môi dưới, xấu hổ nhìn anh, “Em chỉ hôn có mình anh. Không muốn hôn những người khác.”

Bởi vì trong tiềm thức không muốn, đúng lúc lại có thể không cần gánh vác trách nhiệm, vì vậy mới yên tâm thoải mái mà không quay cảnh hôn.

Cẩn thận nghĩ lại, hình như có hơi đểu……

Trong mắt Hướng Đông Dương dần dần có ý cười.

Nụ cười này ái muội quá rồi, cô cúi đầu cười, cười lại cười, rồi khóe mắt lên men.

Trong sự hiểu lầm này, cô chỉ nhìn được cái mặt xấu, mà Hướng Đông Dương, lại hiểu thành tình yêu.

Đây là sự khác biệt giữa cô và Hướng Đông Dương.

--

Tiệc tối được tổ chức ở khu tiếp khách đằng trước. Khách khứa đều là những người thân thiết của nhà họ Hướng, kể ra thì không nhiều, nhưng vì dẫn theo cả người nhà, có vẻ vẫn có không ít người.

Dương Lưu Thư và Hướng Đông Dương đã ở bên nhau nhiều năm, mặc dù chưa từng bước vào cửa nhà họ Hướng, nhưng những người có mặt thật ra đều biết cô. Cô xuất hiện trong dịp này hôm nay, đương nhiên có nghĩa là người nhà họ Hướng đã chấp nhận cô.

Ngoại trừ người nhà họ Hướng, thật ra trong số những người này, có không ít người giống như những người bên ngoài đó, cho rằng Hướng Đông Dương đang chèn ép Hướng Đồ Nam, nhất là sau khi Hướng Đồ Nam gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, gần như tất cả mọi người đã nhận định rằng, tương lai gia nghiệp to như vậy của nhà họ Hướng sẽ rơi cả vào trong tay Hướng Đông Dương, mà sao nữ luôn đi bên cạnh Hướng Đông Dương hôm nay, rất hiển nhiên chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hướng, bởi vậy mà tối nay Dương Lưu Thư đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Rất nhanh, Dương Lưu Thư đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Hướng Đông Dương này ở bên ngoài luôn luôn có tiếng là mặt than, những người vai dưới kia thì khỏi phải nói, cho dù rất nhiều người cùng vai phải lứa với anh, rõ ràng cũng vẫn duy trì khoảng cách, không dám lại quá gần.

Chỉ có đám nhóc mấy tuổi đầu kia, chẳng đứa nào sợ anh cả.

Thu hút sự chú ý nhất là một cô bé chừng hai tuổi, được bố mẹ mình dắt tay đi tới, ngước khuôn mặt nhỏ, ngọt ngào gọi Hướng Đông Dương: “Ông Tư”, khuôn mặt nhỏ xoay qua, lại nhoẻn miệng với Dương Lưu Thư, “Bà Tư.”

Bố mẹ cô bé cũng chào hỏi theo, cùng gọi một tiếng “Chú Tư”, khi ánh mắt chuyển qua Dương Lưu Thư, vẻ mặt đều hơi có chút xấu hổ, rồi vẫn rất nhanh chóng gọi cô một tiếng: “Thím Tư.”

Dương Lưu Thư thấy hai người trạc tuổi mình này, mỉm cười ngượng nghịu.

Hướng Đông Dương khẽ gật đầu, hỏi: “Chú bế Đô Đô nhé?”

Bố cô bé lập tức gật đầu.

Hướng Đông Dương cúi xuống, bế cô bé lên.

Đô Đô không sợ anh, dáng vẻ dựa trong lòng anh rất thoải mái, còn chủ động vẫy tay tạm biệt với mẹ.

Mẹ cô bé cười mắng một câu “Nhóc con”, kéo bố cô bé đi chào hỏi với người khác.

Đô Đô cũng không ngoan ngoãn ở trong lòng Hướng Đông Dương, nghiêng đầu xem xét anh một hồi, liền bắt đầu nắm cổ áo anh, nắm xong rồi lại cho lên miệng cắn, cắn đến mức cổ áo ướt đẫm vết nước dãi, rồi đi gặm cằm anh.

Có lẽ là buổi tối chân râu nhú ra, vừa gặm lên, cô bé liền che cái miệng nhỏ lại, cái mày nhíu thật chặt, như thể chịu ấm ức gì lớn lắm vậy, đôi mắt to đen lúng liếng cùng Dương Lưu Thư nhìn nhau vài giây, quyết đoán vươn tay về phía Dương Lưu Thư.

“Bà Tư…… Bà Tư……”

Trên cằm Hướng Đông Dương có một chỗ sáng lấp lánh, là nước miếng của búp bê sữa này.

Cô nhìn mà buồn cười, giơ tay lau đi cho anh.

Anh thừa cơ bắt được tay cô, khẽ cười hỏi: “Có muốn bế không?”

Dương Lưu Thư nhìn Đô Đô, không dám bế.

Trong tưởng tượng của cô, đứa bé kia là một cô con gái, có đôi mắt tròn xoe giống như Đô Đô, lông mi như chiếc quạt nhỏ, khuôn mặt nhỏ như quả táo nhỏ, và cả một mái tóc mềm mại ôm bên mặt.

“Bà Tư…… Bà Tư……” Cô gái nhỏ đã giương cánh tay một hồi lâu không được đáp lại, tủi thân mà khóc.

Dương Lưu Thư bị cô gái nhỏ gọi đến mềm nhũn trong lòng, vội đưa tay ra.

———-

(1) Nhà thủy tạ (水榭): Nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí