Say Mê

Chương 32




Hai người ở lại trong khách sạn cả ngày, hôm sau Hướng Đông Dương lại cùng Dương Lưu Thư đến phim trường.

Mặc dù phần lớn người trong đoàn phim này đều là lần đầu tiên làm việc với Dương Lưu Thư, nhưng mọi người đều ở trong cùng một giới, vẫn được nghe về danh hiệu “Ma cuồng thăm đoàn phim” của Hướng Đông Dương, vì thế thấy anh lại xuất hiện, đều âm thầm hiểu ý cười.

Bộ phim mà Dương Lưu Thư hiện tại đang quay xem như nhóm hình tượng (1), kể về số phận khác nhau của các nhân vật dưới dòng chảy thời đại. Nhân vật chính là ba cặp đôi, vai của Dương Lưu Thư là một cô gái nhà giàu, yêu đương với người bạn cùng lớp, sau đó người bạn cùng lớp tham gia cách mạng, tối hôm ấy ước hẹn bỏ trốn cùng nhau, cô lại bị người nhà giam giữ, sau đó bị các quân tướng Nhật vấy bẩn, cuối cùng vì cứu người bạn trai cũ mà chết.

Lại là một nhân vật có kết cục bi thảm.

Phân cảnh hôm nay, là cảnh tướng lĩnh Nhật ép cô Dương Lưu Thư đến nhà làm khách, sau đó chiếm đoạt cô.

Thật ra nội dung cảnh quay không mạnh bạo gì, bạo nhất cũng chỉ là đối đè Dương Lưu Thư, kéo cổ áo cô ra, sau đó máy quay sẽ quay ngay ra bên ngoài, chỉ nghe được các loại âm thanh bên trong, cuối cùng khi quay lại vào trong nhà, cuộc bạo hành đã xong, nam diễn viên cài cúc quân trang một cách tượng trưng, Dương Lưu Thư quần áo xốc xếch co rụt trên sàn nhà.

Vốn là một cảnh quay rất dễ hoàn thành, bởi vì Hướng Đông Dương ở đây, nam diễn viên đóng tướng lĩnh Nhật luôn không thể cởi mở.

Sau mấy lần NG, người nọ cuối cùng không nhịn được, mượn nói đùa mà nói ra lý do.

“Thật sự không được, Hướng tiên sinh ở đây, muốn tôi ức hiếp cô Dương, áp lực quá là lớn.”

Mọi người cười vang, ngay cả Hướng Đông Dương cũng khẽ cười, sau đó bị Dương Lưu Thư “đuổi” ra ngoài không chút khách khí.

Lần này rất thuận lợi, một lần qua, sau đó nghỉ một lát.

Trang phục diễn là váy mùa hè, vào cái ngày lạnh giá như này, hoàn toàn là muốn mạng người.

A Thanh vội cầm nước ấm đến, Hướng Đông Dương cũng lấy áo lông vũ quấn chặt Dương Lưu Thư từ lâu.

Dương Lưu Thư bị lạnh đến cứng đờ, cầm ly nước mà tay vẫn đang phát run.

“Tất cả là tại anh, nên mới NG nhiều lần như thế, chết cóng em rồi.”

Hướng Đông Dương nhàn nhạt cười, ủ hai tay cô lại vào trong lòng bàn tay.

Uống vào mấy ngụm nước ấm, Dương Lưu Thư lúc này cuối cùng cũng ấm lại, người cũng có tinh thần.

“Thật ra sau đó người Nhật kia thích Thông Tuệ, nhưng tình cảm bắt đầu bằng cưỡng bức, để nói có tình yêu, vậy thật sự là sỉ nhục cái từ ‘ tình yêu ’ này. Huống hồ trong lòng Thông Tuệ luôn có người bạn trai cũ, và còn cả thù nước. Sự hiểu biết của em về nhân vật Thông Tuệ này, là cô ấy từ đầu đến cuối đều không hề bị cảm động. Nhưng chỉ sợ có một bộ phận người xem, sẽ vì sự thâm tình của người Nhật……”

Bỗng dưng ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Hướng Đông Dương.

Cô chợt ý thức được anh có thể hiểu lầm gì đó, liếm môi dưới, định vãn hồi: “Chủ yếu là vì người này là kẻ xâm lược, trước nghĩa lớn của quốc gia……”

Anh bỗng nhiên buông tay cô ra, xoa xoa đầu cô.

“Ấm hơn chút nào không?”

Cô gật đầu lia lịa.

“Chốc nữa anh phải đi rồi.”

Cô kinh ngạc: “Bữa trưa cũng không ăn với nhau sao?”

“Thời gian thật sự không đủ.” Anh cười xin lỗi, “Anh sẽ đi thẳng ra sân bay.”

Dương Lưu Thư bất đắc dĩ gật đầu: “Thuận buồm xuôi gió.”

Anh cười, không coi ai ra gì mà ôm lấy cô, hôn trán cô.

Buông cô ra, anh nhìn cô, mím khóe miệng.

“Đứng ở lập trường của người Nhật đó, nếu là anh, cũng sẽ lựa chọn giống anh ta.” Giọng anh trầm thấp mà kiên định, “Lấy ý thức đạo đức của Thông Tuệ, bọn họ đã định là không thể giống như một cặp đôi bình thường.” Anh nâng tay lên, rõ ràng là muốn chạm mặt cô, lúc tay sắp chạm được vào má cô, lại thu trở về, “Anh đi đây. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Dương Lưu Thư ngây người ra, môi mấp máy, muốn nói chút gì đó, nhất thời, lại không tìm được lời thích hợp.

Trong thời gian ngây người, Hướng Đông Dương đã quay đi.

--

Lúc trước chuyện Tôn Tiềm bị bại lộ, cô đã từng chất vấn anh vì sao.

Hướng Đông Dương tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Bởi vì anh yêu em, với ý thức đạo đức của em, sẽ không cho anh cơ hội khi mà đang có bạn trai. Lưu Thư, tối hôm ấy gặp lại, anh đưa em về, vì sao em gọi cuộc điện thoại đó cho Tôn Tiềm, em cho rằng anh không nhìn ra được?”

Quả thực, với sự thông minh của anh, sao có thể không nhìn ra được chút tính toán nhỏ đó của cô.

“Anh theo đuổi tính hiệu quả trong công việc, nếu kết quả như nhau, tự nhiên sẽ lựa chọn cách ngắn gọn hiệu quả nhất.” Anh lạnh lùng cười, “Chẳng lẽ một hai phải chờ bọn em hẹn hò ba bốn năm, nhận ra không hợp nhau chia tay, mới đến chấp nhận sự theo đuổi của anh sao?”

Cô thật sự không hiểu, rõ ràng là làm sai, sao anh vẫn có thể cây ngay không sợ chết đứng như thế, thậm chí hùng hổ doạ người?

“Bởi vì anh không ép buộc, mà là đã cho cậu ta lựa chọn. Chẳng qua ở trong lòng cậu ta, em không quan trọng bằng tiền đồ của cậu ta.”

Thực sự từng từ đâm thẳng vào tim.

Cô cho dù ở trong đau khổ và tức giận cực độ, cũng không mất đi lý trí, không một mực đùn đẩy trách nhiệm cho Tôn Tiềm: “Nhưng, bản chất con người là không chịu nổi thử thách. Không có anh, anh ta cũng chưa chắc sẽ…… Anh dám nói rằng trong bất kể hoàn cảnh nào cũng sẽ không bỏ em không?”

Hướng Đông Dương gật đầu đồng ý: “Có lý. Nhưng mà Lưu Thư, thứ có thể dụ dỗ anh, thật sự không nhiều lắm.” Anh rất nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thở dài ôm lấy cô, “Nếu không, anh cũng sẽ không đợi đến hai mươi tám tuổi mới đến gặp em.”

--

Hướng Đông Dương không hề khoe khoang, với điều kiện của anh, nếu sẵn sàng, tuyệt đối sẽ không chờ đến hai mươi tám tuổi mới kết thúc độc thân.

Năm năm qua, người nhà của anh, bao gồm cả bản thân cô, đều cho anh rất nhiều áp lực, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tùy tiện buông tay.

Anh có lẽ quả thực đã từng làm sai, nhưng trong cuộc tình này, anh đã làm được lời nói đi đôi với hành động.

Cô muốn gọi một cuộc cho anh, giải thích một chút, điện thoại nắm trong tay, còn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào thì nhận được tin nhắn WeChat của anh.

Đông Dương: Đừng nghĩ lung tung. Anh thật sự là thời gian gấp rút.

Hốc mắt cô nóng lên, có cảm giác sau khi bị tủi thân, cuối cùng cũng được an ủi.

Công việc lại sắp phải bắt đầu ngay, cô không kịp gõ chữ, liền vội vàng gửi một tin nhắn thoại.

Lưu Thư: Mặc dù nói phim như cuộc sống, nhưng cuộc sống chưa chắc như phim.

Thông Tuệ trong phim, đến khi chết vẫn nhớ thương bạn trai cũ, cô ngoài phim, trong lòng thật ra chỉ có duy nhất mình anh.

Bất kể hai người bọn họ cuối cùng đi tới tình trạng nào, Tôn Tiềm trong lòng cô, hoàn toàn không thể đánh đồng với Hướng Đông Dương.

Không lâu sau, Hướng Đông Dương nhắn lại một câu.

Đông Dương: Vấn đề giữa chúng ta, trách nhiệm nằm ở anh. Người em để ý, cũng chưa bao giờ là cậu ta.

Ngay sau đó, lại là một câu khác.

Đông Dương: Quay phim cho tốt [Mặt cười].

Cô nắm điện thoại, trong mắt càng nóng lợi hại hơn.

Anh thật hiểu cô.

Mà đối với Tôn Tiềm, bọn họ chưa bao giờ là người cùng một thế giới.

--

Dương Lưu Thư đã từng đi tìm Tôn Tiềm, sau khi phát hiện Hướng Đông Dương cố tình can thiệp.

Lúc ấy Tôn Tiềm đã quay xong bộ phim của đạo diễn Trương, nghe nói lại phải nhập đoàn ngay lập tức. Vẫn là một vai khiến người khác hâm mộ.

Đương nhiên, chắc cũng là do anh ta đổi lấy bằng bạn gái.

Đối mặt với sự chất vấn của cô, Tôn Tiềm im lặng một hồi lâu.

Cuối cùng anh ta gật đầu: “Đúng, có thể nói như vậy. Nhưng Lưu Thư à, em đi hỏi thăm thử xem, thì sẽ biết Hướng Đông Dương là loại người gì. Anh ta nói rằng anh có thể lựa chọn, nhưng nếu mà anh thực sự từ chối, em cho rằng anh vẫn có thể yên ổn được? Giống như bây giờ, em tới hỏi anh, anh cũng muốn giả vờ là bị ép buộc bất đắc dĩ, để khiến em tiếp tục có ấn tượng tốt với anh, nhưng anh không dám, anh sợ anh ta, em hiểu không?”

Cô cười lạnh: “Anh không cần giả vờ đáng thương, anh vốn là vì chính bản thân anh.”

Tôn Tiềm nhướng mày: “Nếu em nói thế, cũng được thôi. Người khác tranh nhau vỡ đầu để đoạt lấy tài nguyên, anh ta tùy tùy tiện tiện có thể cho anh ngay hai bộ, chỉ vì để anh rời đi, Lưu Thư, em xem em đáng giá biết bao nhiêu. Nếu anh không phải bạn trai em, sao mà có may mắn thế được?”

Mặc dù cô chưa từng thực sự yêu người này, nhưng trước đây chịu nhận lời anh ta, là vì cảm thấy anh ta cầu tiến chung tình, không ngờ rằng dưới lớp da có thể coi là đàng hoàng kia lại có một bộ mặt như vậy.

Cô mang theo một tia hy vọng cuối cùng đối với nhân tính, run rẩy hỏi anh ta: “May mà anh ấy muốn theo đuổi tôi một cách đứng đắn, nếu lúc đó anh ấy muốn nhờ anh bỏ thuốc, có phải anh cũng sẽ giúp đưa tôi lên giường anh ấy không?”

Sắc mặt Tôn Tiềm âm u, một lúc lâu sau, gật đầu.

“Đúng. Anh ta coi trọng em, nếu anh ta thích đàn ông, anh đã chủ động nằm yên từ lâu. Điều kiện như anh, muốn trở nên nổi bật trong giới giải trí, em biết khó nhường nào không? Anh từng thật lòng thích em, nhưng tình yêu ở trước danh lợi, thì đến cái rắm cũng chẳng phải!” Có lẽ là thấy cô tức giận, anh ta cười nhạo một tiếng: “Em cũng đừng giả vờ thanh cao. Chẳng phải anh ta vừa theo đuổi là em đã vội vội vàng vàng leo lên giường anh ta đấy à. Hồi trước anh muốn ôm một cái cũng không được, sao đổi thành anh ta, em chịu mở chân ra ngay thế? Hai ta đâu khác nhau là bao, đừng ai nói ai!”

Cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tát anh ta một bạt tai.

Tay Tôn Tiềm đã giơ lên rồi, lại từ từ buông xuống.

Anh ta cười lạnh một tiếng, rồi thở dài: “Em xem, em là người của anh ta, anh chẳng dám ra tay với em. Hiểu chưa, đây là sức hấp dẫn của quyền thế và tiền tài.”

Bản chất con người không chịu được thử thách, Dương Lưu Thư có thể hiểu lựa chọn của Tôn Tiềm.

Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, hai người bọn họ không hề giống nhau. Nếu là cô, cô sẽ lựa chọn đồng cam cộng khổ -- dù cho không phải xuất phát từ tình yêu, cũng nên có khế ước tinh thần.

--

Rất nhanh đến một ngày trước Tết. Hướng Đông Dương đặc biệt đi đường vòng, đến đón Dương Lưu Thư về nhà.

Đoàn phim một khi khởi quay, ngày nào cũng là đang đốt tiền. Vì xin nghỉ ngày mai, tối hôm nay Dương Lưu Thư vẫn có cảnh quay đêm.

Hướng Đông Dương đến vừa khéo, đúng lúc đoàn phim ăn cơm tối, vì thế Hướng tiên sinh vô cùng may mắn đã được chia cho một phần, bên trong còn có một cái đùi gà.

Hai người chen chúc cạnh nhau, chụm đầu ăn cơm hộp, Dương Lưu Thư không thích ăn thịt, cắn một miếng đùi gà liền ném cho Hướng Đông Dương. Hướng Đông Dương mỉm cười nhận lấy, lại gắp phần rau của mình cho cô.

A Thanh rất thức thời, khi Hướng tiên sinh ở đây, cô ấy luôn tự giác chủ động biến mất.

Lúc này, cô ấy đang ôm hộp cơm tối của mình, ở cùng chỗ với mấy diễn viên quần chúng.

Tối hôm nay là cảnh Dương Lưu Thư cùng người bạn trai cùng lớp trong phim bỏ trốn và bị giam giữ, có rất nhiều diễn viên quần chúng.

Có người hỏi A Thanh: “Sếp của cô trông lạnh lùng quá.”

A Thanh đầy miệng cơm, nói đến không rõ ràng: “Không đâu. Thật ra chị ấy rất tốt, chỉ không thích nói chuyện thôi.”

Một người khác nói: “Nhưng Hướng Đông Dương đối xử với cô ấy thật tốt. Nghe nói trước đây cũng thường xuyên đến thăm đoàn phim như thế này có phải không?”

A Thanh gật đầu mạnh: “ ‘ Ma cuồng thăm đoàn phim ’ cũng chẳng phải là hư danh, nói bừa.”

Một người phía trước cười nói: “Các cô đã xem bộ phim truyền hình kia chưa, đang chiếu trên đài H ấy, bộ đó của Dương Lưu Thư, Hướng Đông Dương vậy mà cũng ở bên trong. Nghe nói là vì sếp cô mới đồng ý xuất hiện. Trời ơi, cái này có cưng chiều quá rồi không?”

A Thanh cắn miếng đùi gà, trong lòng âm thầm khinh thường.

Hướng tiên sinh sắp cưng chiều chị Lưu Thư lên tới trời rồi đấy các người biết không? Cho dù hồi trước chị Lưu Thư thường xuyên đối xử với anh ấy không nóng không lạnh.

Nhưng mà nhìn hôm nay thế này, cảm giác dường như chị Lưu Thư đã thay đổi là thế nào nhỉ?

———-

(1) Nguyên văn (群像): Được hiểu là hình ảnh của một nhóm nhân vật được thể trong các tác phẩm văn học nghệ thuật