Say Mê

Chương 12




Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt của cô.

Ánh đèn bàn màu cam ấm áp, mơ hồ mờ mịt, khuôn mặt cô bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu dàng từ ánh đèn sau lưng anh.

Hai tay anh chống trên sô pha, để chống đỡ cơ thể, cũng để phòng ngừa bản thân vươn tay ôm lấy cô.

Một cảm giác chưa từng có dâng lên trong lòng, từng chút khuếch đại trong hô hấp ấm áp mềm mại của cô.

Cô dán lên một hồi, không nhận được hồi đáp, rời khỏi bờ môi của anh, hơi ngửa đầu ra sau, nghi hoặc nhìn anh: “Anh có cảm giác gì không?”

Anh không biết nên gật đầu hay lắc đầu, môi cô gần trong gang tấc, hơi nhỏ, như một cánh hồng no đủ tươi đẹp.

Cô mím môi, khe khẽ nhíu mày, hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh, vừa như khó hiểu, lại như bất mãn.

Ấn đường của cô, có một nốt ruồi rất rất nhỏ, nhìn lại gần, sẽ thấy là một màu đỏ rất đậm, như một hạt máu nho nhỏ.

Anh đã để ý thấy điều này từ lâu.

Anh không biết nghĩ thế nào, dường như là nhất thời nảy lòng tham, lại như đã ủ mưu từ lâu, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn một cái lên ấn đường của cô.

“Sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói trầm khàn, như có gì đó đè nén phía dưới.

Cô gái ngẩng đầu lên, hai mắt ậng nước, lại chứa ý cười, như hờn dỗi: “Tôi đã hôn anh rồi mà anh còn không hôn lại sao?”

Cô hoàn toàn không biết chuyện mình đang làm hiện tại, đối với một người đàn ông trưởng thành, là cám dỗ thế nào.

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, dùng hết tất cả lý trí, kéo cơ thể mình trở lại.

Cô dường như rất không hài lòng, hai tay ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình: “Anh sao lại, thế này hả. Không hôn trả à?”

Anh nghe rõ tiếng “ong” của cái gì đó đứt phựt trong đầu.

Hai tay anh bấu trên eo cô, người say rượu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trợn tròn đôi mắt ngây ngốc nhìn anh, đã bị anh ôm lên đùi mình. Bờ môi của anh theo sát nghiền lấy mạnh mẽ.

Bờ môi cô gái vô cùng mềm mại, mang theo mùi thơm của rượu, vị ngọt của bánh kem, khiến người ta chẳng nỡ buông ra.

Cô cố sức giãy giụa ngẩng đầu, muốn thoát khỏi anh, tay vốn ôm trên cổ anh cũng bắt đầu liều mạng đẩy anh ra, nức nở như con mèo con.

Anh thở hổn hển hơi buông ra, cô lập tức thở dốc từng hơi từng hơi.

Hóa ra cô không biết lấy hơi.

Đến khi đã thở đều hơn một chút, cô bĩu môi phàn nàn: “Anh nhẹ một chút, tôi không thở được.”

Anh khàn giọng: “Được.”

--

Bức rèm hé mở, ánh nắng ban mai đã hắt vào trong phòng.

Dương Lưu Thư tỉnh lại từ trong giấc ngủ, theo thói quen tính duỗi người, duỗi được một nửa, cả người giật nảy mình, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.

Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ.

Cô run rẩy xốc chăn lên, nhìn xuống.

May mắn, là quần áo hôm qua, nhưng áo len đã bị cởi ra, nơi riêng tư nhất, cũng không có bất cứ cảm giác khác thường nào.

Thở phào thật nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy chân bị quần jean trói buộc suốt đêm, hơi căng chặt.

Cô choáng váng ngồi dậy, dùng sức gõ trán, lục lọi trí nhớ mấy lần, vẫn chẳng tìm được bất cứ điều gì liên quan đến việc tại sao lại nằm trên chiếc giường này.

Ký ức cuối cùng của cô là Hướng Đông Dương ngăn cô lại, không cho cô uống nữa. Cô lừa anh ăn bò trụng, sau đó, nhân lúc anh đi lấy bánh kem, rót thêm cho mình một ly -- cô khát nước, loại rượu kia thật sự rất ngọt, uống rất ngon.

Cô ảo não vỗ trán: Dương Lưu Thư, mày thật là……

Nào có ai lại tự chuốc mình say đến bí tỉ?

May mà Hướng Đông Dương là chính nhân quân tử, nếu không thì…… Nhất định khó mà giữ được trong sạch.

Đầu vì say rượu mà vẫn còn đau, cô mụ mị xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.

Trên bồn rửa mặt đặt đồ vệ sinh mới, còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da chưa bóc bao bì.

Dường như được chuẩn bị cho cô.

Cô vừa đánh răng rửa mặt, vừa kích hoạt trí nhớ lần nữa, rồi vẫn chẳng hề có ấn tượng về việc tại sao mình ở trên giường.

Nhưng có thể khẳng định rằng, tuyệt đối không phải mình tự trèo lên, vì vậy……

Cô trùm khăn nóng lên mặt, ngửa mặt lên trời thở dài: Dương Lưu Thư, sao mày lại không đâu vào đâu như thế chứ?!

Đến lúc xuống dưới thật sự không biết làm sao mà đối mặt với anh.

Chỉ hy vọng nhân cách uống rượu của mình tốt một chút, sau khi say rượu có thể yên tĩnh như gà.

Đầy bụng ảo não ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc anh gõ cửa bên ngoài.

Cô lớn tiếng trả lời “Vào đi”, rồi cùng lúc anh đẩy cửa vào, hét lên một tiếng.

Anh lập tức dừng bước ở cửa, cửa vẫn duy trì trạng thái mở hé.

“Sao vậy?”

“Tôi muộn rồi! Sáng nay tôi có tiết.” Bốn tiết, tất cả đều là bài chuyên ngành.

Anh lúc này mới đẩy cửa ra, bước về phía trước, đứng trong cửa.

“Tôi đã nhờ bạn học em xin nghỉ giúp nửa ngày.”

Anh ở nhà, cũng không hề lôi thôi lếch thếch, vẫn ăn mặc không chút cẩu thả. Nhưng đã thay chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển hôm qua, hôm nay, là màu trắng, ủi một cách phẳng phiu.

Cô thả lỏng trong lòng, lại lập tức siết chặt.

“Khang Thanh Hòa?” Người anh biết, tất nhiên là Khang Thanh Hòa.

Nhưng mà, Khang Thanh Hòa và cô bất hòa.

“Không phải cô ấy. Là cô gái tối hôm đó, con gái nuôi của Kinh Hàng.” Anh bình tĩnh giải thích, sau đó còn nói thêm, “Lấy danh nghĩa của chị họ em.”

Cô lần nữa thả lỏng, đồng thời vào lúc này, cuối cùng lại nhớ tới chuyện đáng xấu hổ của mình.

Lần này thật xấu hổ.

Hướng Đông Dương đi lên để gọi cô xuống ăn sáng.

Cô yên lặng theo anh xuống dưới, không dám nhìn anh, càng không dám hỏi về những chuyện đã xảy ra với cô tối hôm qua.

Lúc đi gần đến bậc thang cuối cùng, anh bỗng nhiên dừng lại.

Cô dừng lại theo ở trên một bậc thang.

Theo độ cao của một bậc thang, hai người gần kề nhìn thẳng.

“Trước đây chưa từng uống rượu phải không?”

Cô thoáng cái lúng túng, gật đầu: “Xin lỗi.”

Anh khẽ mỉm cười: “Không, tôi không sao cả. Tôi chỉ lo cho an toàn của em thôi. Em hiểu ý tôi không?”

Mặt cô xoẹt một cái đỏ bừng, không khỏi hổ thẹn, không dám nhìn thẳng anh, môi ngập ngừng vài cái, mới thốt ra một câu: “Cảm ơn chú Hướng chỉ bảo.”

Anh yên lặng nhìn cô, im lặng, nói: “Em đừng trách tôi nhiều chuyện là được.”

“Không, không.”

Anh hơi có ý cười, cười đến tùy ý.

“Nhưng sau này nếu em muốn luyện tửu lượng, có thể tìm tôi. Tôi chắc có thể uống với em vài ly, cũng có thể giúp em thu dọn tàn cục.” Dừng lại một chút lại nói thêm, “Dù sao tối hôm qua đã từng được mở mang kiến thức.”

Cô thật sự hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống, cúi đầu, càng không dám nhìn anh.

Còn những điều anh đã được “mở mang kiến thức”, hoàn toàn không dám nhắc tới.

Khóe miệng anh hơi cong, hỏi: “Vậy, chuyện tối hôm qua, em còn nhớ được bao nhiêu? Hoặc là nói, em đến đâu thì không nhớ được nữa?”

Cái này cô biết, vì từ sau khi thức dậy đã suy đi nghĩ lại rất lâu.

“Chỉ nhớ là nhân lúc anh không có đó, lén uống ly rượu kia. Tôi…… Tôi vì khát nước.”

Ý cười trên mặt anh nhạt đi một chút, hơi trầm mặc suy nghĩ một lát, yên lặng nhìn cô, hỏi: “Sau đó, không nhớ gì cả sao?”

Cô chột dạ gật đầu, cuối cùng không dám hỏi mình đã say rượu làm loạn như thế nào -- chẳng may kích thích quá, cô sợ mình không chịu nổi.

Anh mím khóe miệng, gật gật đầu, không hỏi gì nữa, quay đầu, xuống bậc cuối cùng.

--

Tối hôm qua cô chủ động hôn anh, sau đó lại là anh kiểm soát.

Lúc bắt đầu cô luôn quên lấy hơi, hôn một lát đã phải thở mấy cái, sau đó lại bị anh đè lên sô pha tiếp tục hôn. Về sau cô cuối cùng cũng học được, tức khắc như cá gặp nước, mút môi anh, rồi lại cắn đầu lưỡi anh, chơi cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn gặp rắc rối mà không hề hay biết.

Cuối cùng anh sợ mất khống chế, nên đơn phương miễn cưỡng cắt ngang nụ hôn này.

Độc thân nhiều năm như vậy, ở độ tuổi dễ xúc động nhất, nhìn thấy những cảnh tương tự trong phim hay tác phẩm văn học, anh cũng từng hơi tưởng tượng đến.

Nhưng dường như không phải cực kỳ khát khao.

Cùng lắm chỉ là một trong rất nhiều ham muốn của con người, so với quyền thế, với ham muốn tiền tài, có lẽ không có mấy khác biệt.

Anh luôn cố gắng tránh biến mình thành người bị ham muốn khống chế.

Tuy nhiên, có đôi khi, bạn không thể hiểu được điều gì đó, chẳng qua là vì bạn chưa từng được gặp.

Lần gặp đầu tiên mấy năm trước, cô vẫn chỉ là một cô bé, nếu nói lúc ấy đã yêu, đó là anh biến thái.

Về nửa kia, trong lòng anh luôn có một hình bóng mơ hồ. Những người đã gặp gỡ trước đây, đều không trùng khít với bóng hình ấy.

Anh không có ý định làm mình khó xử, vì nhu cầu cơ thể, chấp nhận người mà mình không có cảm xúc.

Mãi cho đến một ngày, cô bên bàn tiệc quay đầu lại.

Anh thất thần giây lát, vì trong lòng hiện lên một suy nghĩ: Hóa ra là cô.

Anh lẳng lặng nhìn cô.

Người say rượu cuộn tròn trên sô pha, nhắm mắt, dường như mệt mỏi rồi.

Anh muốn ôm cô, cô trốn sâu trong sô pha, vùi đầu vào sô pha, trong miệng còn lẩm bẩm.

“Tôi là nấm, đừng động vào tôi nha, tôi là cây nấm nhỏ, tôi vẫn chưa lớn đâu.”

Anh không nhịn được cười, nhổ gốc “cây nấm nhỏ” chưa lớn lên.