Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 33: Dân tình (2)




Cuối thu, bầu không khí trong lành, vạn dặm không có bóng mây.

Buổi sáng sớm ở Vận Thành.

Đang đi ở vùng ngoại ô, ở nơi xa xa nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nữ tử nào đó.

Xa xa nhìn thấy một con diều bươm buớm xinh đẹp bay trên trời, gió thu đầu sáng sớm, hơi chói mắt.

"Ơ kìa." Kèm theo tiếng thở dài của nữ tử kia, con diều trên trời bị đứt dây, bay một lúc rồi mắc ở trên cành cây thật cao.

"Tiểu thư, để nô tì trở về phủ lấy cái khác, diều bị mắc ớ trên cao như vậy, nhất định là không lấy xuống được đâu."

"Mãi mới có một buổi sáng đẹp như thế, thật là mất hứng." Giọng nói có chút kiêu căng, không thuận theo nói tiếp, "Diên nhi, ngươi leo lên cây lấy xuống cho ta!"

"Chuyện này. . . . . . cái này . . . . . Tiểu thư."

Xuyên qua mấy cái cây đang che tầm nhìn, chúng ta mới nhìn rõ nơi phát ra giọng nói kia.

Một thiên kim đại tiểu thư cả người quý khí đang chỉ huy nha hoàn thân cận leo cây lấy diều.

Cái cây cao như vậy, một nữ hài yếu đuối thế kia, đột nhiên có chút không nhẫn tâm.

Giương mắt nhìn Mộ Phi Hàm, chỉ thấy hắn nhìn con đường phía trước không chớp mắt, giống như không trông thấy vậy.

Than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng lôi vạt áo Mộ Phi Hàm, nhỏ giọng nói, "Ngươi đi giúp các nàng lấy xuống được không?"

"Hả?" Khẽ nhíu mày, Mộ Phi Hàm từ chối cho ý kiến.

"Năn nỉ ngươi đấy." Nhỏ giọng nói, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên hả hê của hắn, không khỏi nho nhỏ nói thầm, đúng là cái người lúc nào cũng không quên đòi nhân tình.

Mủi chân khẽ điểm, trong nháy mắt Mộ Phi Hàm đã đứng ở trên ngọn cây, ánh nắng sáng chiếu lên dáng người phiêu dật của hắn, tay Mộ Phi Hàm cầm diều đúng là như gió xuân đầu mùa thua, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt hai chủ tớ kia.

"Diều."

"Đa tạ công tử, tiểu nữ tử bên này hữu lễ." Giọng nói ngượng ngùng. Ánh mắt của nử tử có chút sững sờ kinh ngạc, dây dưa mãi trên người Mộ Phi Hàm thật lâu không chịu rời đi.

Thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm hạ xuống, Mộ Phi Hàm sải bước đuổi theo ta đang đi ở phía trước, tiếp tục gấp rút mà lên đường.

Cảm nhận được tầm mắt sáng rực sau lưng, ta cúi đầu cười trộm.

Đúng là xuân ý dạt dào buổi sáng sớm .

Mới vừa vào cửa thành không lâu, từ phía xa xa đã nhìn thấy Trương phủ khí phái huy hoàng, trước cửa có hai con sư tử đá mạnh mẽ sinh động đang đứng thẳng, càng chứng tỏ địa vị bất phàm của Trương phủ. Nghe người trong thôn nói, chủ nhân Trương phủ -Trương Viễn, và Thái Thú Vận Thành chính là bạn chi giao, trong triều đình lại có người bảo bọc, tài đại khí thô, nghiễm nhiên là hoàng đế của vùng đất Vận Thành.

(Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khang thô tục)

Mộ Phi Hàm ra hiệu cho ta, ta ngầm hiểu đi theo hắn vòng qua cửa sau.

Ở cửa sau có không ít lao công đang cực kỳ bận rộn, hoặc là khiêng cọc gỗ, hoặc là vác đá, tuy rằng thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng tất cả bọn họ đều ở trần, mồ hôi đầm đìa.

"Đại ca, chúng ta muốn đi vào đưa ít đồ cho đại ca nhà ta, làm phiền huynh sắp xếp chút được không?" Đi tới trước mặt người canh cửa, ta lấy nửa dây đồng tiền treo ngược từ trong xiêm y bằng vải bông có chút cũ nát ra đưa cho hắn.

"Bọn họ đều ở trong hậu hoa viên, đi nhanh về nhanh!" Vị đại ca canh cửa không kiên nhẫn lướt qua ta một cái, sau đó cho ta cùng Mộ Phi Hàm tiến vào.

Thứ nhất, hôm nay Mộ Phi Hàm mặc xiêm y vài thô màu nâu, thứ hai đi thăm người thân giống như ta và Mộ Phi Hàm cũng không ít người, cho nên chuyện cực kỳ thuận lợi.

"Tự mình lợi dụng thanh thế triều đình cưỡng bức lao động xây vườn hoa, thật sự là to gan." Trên đường đi, ta buồn cười chế nhạo Mộ Phi Hàm.

"Ừ, công nhận là rất to gan." Không ngờ, Mộ Phi Hàm chỉ cười cười, giống như không phải đang nói về chuyện buồn nhà mình vậy.

"Không xong rồi không xong rồi, đè chết người rồi ! ! ! !"

Đám người đang bận rộn ở xa xa đột nhiên nhao nhao cả lên, ta cùng Mộ Phi Hàm lại gần nhìn, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, một lao công lâu năm ngã ở trongvũng máu mà họa lại chính là vết máu lại vấy lên khối đá cẩm thạch màu trắng .

Óc văng khắp nơi … Hai mắt lão nhân đó vẫn mở … Sợ là không có hy vọng sống .

“ Cha ! Cha !” Một thiếu niên đánh trần đẩy đám người ra xong tới , ôm lấy thi thể lão nhân kích động khóc thành tiếng .

“ Ai , nghiệp chướng mà , Hoàng lão cha chết quá oan uổng .” Đám người bắt đầu xôn xao .

“ Đứa nhỏ A Hổ này thật đáng thương .”

Hoàng lão cha … A Hổ … Thư nhà trong tay đột nhiên lãnh lẽo … Bọn họ chẳng phải chính là người thân mà Lý đại nương ngày ngay ngóng trông đó sao…

Lý đại nương hiền lành như vậy … Tại sao có thể đột nhiên không có người thân cả đời làm bạn nữa rồi đây .



“ Nhìn cái gì vậy ! Tiếp tục làm việc ! Làm việc” Người giám sát tỉnh lại , bắt đầu như hung thần ác sát giải tán mọi người .

Đám người dần dần tản đi , bên cạnh đá cẩm thạch màu trắng , chỉ còn A Hổ đang thất thanh khóc khổ sở , thiếu niên mười mấy tuổi kia , người thân cứ như vậy chết ngay trước mặt hắn , sợ là nổi đau như trời sập xuống .

“ Không phải là chết thôi sao nóng nảy cái gì .” Một lão béo với bộ y phục có chút đẹp mắt lắc lư chạy tới . Còn học đòi văn vẻ cầm một cây quạt giấy trên tay.

“ Ai u , nơi này còn có một tieru nương tử xinh đẹp như vậy cơ à .” Quạt giấy nâng cằm của ta , tên béo hé ra một hàm răng vàng khè , liên tục cười dâm đảng.

Mộ PhiHàm kéo ta đứng ra phía sau hắn , mà ta cũng đang trong lòng âm thầm cảm thán tạo hóa thần kỳ , đúng là rừng lớn , chim nào cũng có !

“ Sống chết có số , ba lượng bạc này cho ngươi , cũng là cái giá thích hợp rồi .” Hình như tên béo kia cũng hiểu được nặng nhẹ , liếc mắt Mộ Phi Hàm một cái rồi lắc lư chuyển sang A Hổ .

“ Cha …” A Hổ vẫn cứ khóc rống như cũ , có lẽ chuyện này đối với thiếu niên mười mấy tuổi mà nói , cũng không hiểu được làm sao Trương phủ có thể cưỡng bức bọn họ lao động , cũng không biết làm thế nào để lấy lại công đạo cho cái chết của cha mình . Giống như , ba lượng bạc này , mặc dù bi thảm nhưng lại là sự thật không thể không tiếp nhận .

Hoặc có lẽ là , Hoàng A Hổ may mắn , bởi vì hôm nay đứng ở trước mặt hắn là Đế vương Thanh Long quốc , là người sở hữu ngàn vạn đất đai , máu tươi hôm nay của Hoàng lão cha , nhất định sẽ đánh vào trái tim Mộ Phi Hàm .

“ A Hổ ca , đừng khóc , là Lý đại nương bảo chúng ta đến thăm huynh .” Không để ý máu tươi dính trên giày , ta ôm lấy thiếu niên đang thất hồn lạc phách , nhỏ giọng an ủi , “ Người chết không thể sống lại , ngươi còn phải chăm sóc Lý đại nương , dù sao cũng phải bình tixng lại biết không ?”

Thiếu nương ngẩng gương mặt xanh đen nhộm đầy nước mắt lên , trong mắt là bi thương mờ mịt .

Không đành lòng dùng ống tay áo lau nước mắt cho hắn , dịu dàng nói , “ A Hổ ca , chúng ta về nhà thôi .”

Trước mắt là tiền giấy tung bay đầy trời .

Phần mộ cô đơn một chỗ , xung quanh toàn là đất .

Yên lặng đứng sau lưng Lý đại nương cùng A Hổ đang khóc thất thanh .

Nhưng trong lòng cũng đang thầm rơi lệ , tính mạng một con người , có thể định giá được ư ? Vì ham muốn xa xỉ của một người ,sẽ phải đánh đổi bằng hạnh phúc tan nát của một gia đình khác ư ?

Mộ Phi Hàm , ngươi tính xử trí Thái Thú Vận Thành cùng Trương Viễn như thế nào ?” Nhìn Mộ Phi Hàm vẫn luôn nhíu mày , ta nhẹ giọng nói .

“ Không phải ta khó xử chỉ là một tên Trương Viễn , phải biết nếu chưa diệt trừ ảnh hưởng chính trị , thiên hạ này sẽ còn Trương Viễn thứ hai , thứ ba .”

“ Trong lòng ngươi đã có đối sách ?”

“ Phương pháp từ xưa đến nay của sai dịch , làm theo các triều đại , ý định lúc đầu là để bù lại số thuế không đủ thu , lo lắng dân chúng không lo nổi đồng tiền, cho nên lấy lao động thay thế . Không ngờ vì cách làm đó , đã khiến những kẻ có ý đồ xấu xa vùng lên . Thật làm cho lòng người đau .” Sầu lo trong đôi mắt Mộ Phi Hàm không phải đang gạt người , có thể gạt bỏ tình yêu sang một bên để nói chuyện khác , hắn đối với thần dân , thật sự là một hoàng đế tốt làm hết chức trách của mình .

“ Ngươi có nghĩ tới việc dùng cách khác để thay thế hay không ?” Cái chết của Hoàng lão cha thật sự đánh thẳng vào lòng ta , có lẽ Mộ Phi Hàm nói đúng , chauw diệt trừ ảnh hưởng chính trị , dân chúng sẽ vĩnh viễn không được an bình.

“ An An đã chịu nói lời trong lòng với ta rồi ư ?” Ánh mắt Mộ Phi Hàm lấp lánh trong suốt , nụ cười nơi bờ môi lại mang theo một chút khổ sở .

“ Có từng nghĩ tới đổi “ Phái dịch” thành “ Mướn dịch” , tức là dùng phái dịch đổi thành miễn đi dịch giao cho quan phủ ,để quan phủ mượn người đi lao dịch . Làm như vậy có ba chỗ tốt . Thứ nhất , nông dân bỏ tiền không cần bỏ công , không làm trễ nải sản xuất ; thứ hai , mọi người đều giống nhau cùng bỏ tiền , rất công bằng ; thứ ba , những người bận rộn sẽ bớt được chút thời giờ mà có thể giúp những người không có việc làm trên xã hội có thêm một con đường .” Chậm rãi nói xong suy nghĩ trong lòng ra , thật ra thì cách căn bản nhất là xóa bỏ cưỡng bức lao động , nhưng chuyện này đối với nền kinh tế tự nhiên lạc hậu bị vây hãm của Thanh Long quốc mà nói , căn bản là không thể nào .

( Phái dịch : Buộc lao động , Mướn dịch : Thuê đi lao động )Phương pháp miễn quân dịch , trong lịch sử Trung Quốc đã có chuyện lạ , bở cách thay thế sai dịch sẽ là một sự tiến bộ , nếu như , Mộ Phi Hàm là một Hoàng đế có thủ đoạn đủ dứt khoát .

“ Lúc ta làm thái tử , có một người viếtmột bức thư ngàn chữ , ý tưởng y hệt như An An .” Mộ Phi Hàm thay ta phủi đi giấy bám trên tóc , cảm thán mà nói .

“ Hả ? Người kia bây giờ như thế nào ?”

Đột nhiên rất kính nể cái người viết thư ngàn chữ cho hắn , ta chỉ là trí tuệ người đi trước thôi , nhưng quả thực là suy nghĩ vượt quá giới hạn .

“ Chết rồi , tài năng quá lộ liễu , xuất hiện không đúng lúc . Cho dù hắn đã chết, thì hắn vẫn là tri kỷ duy nhất trong cuộc đời ta , thư vạn chữ của hắn , ngày ngày ta đặt ở bên gối , thời khắc nhắc nhở mình , không thể mệt nhọc bất cứ ngày nào .” Giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa lạnh nhạt vang lên , cái giọng điệu cô đơn đó , từng câu từng chữ làm cho người ta không chịu nổi mà tim khẽ nhói .

Đột nhiên có lúc , cảm giác mình đến gần nỗi cô đơn của hắn như thế . Nỗi đau khi đứng ở trên cao thật lạnh lẽo , bất đắc dĩ nhất tương công thành vạn cốt khô1

( 1 Nhất tương công thành vạn cốt khô : Nghĩa đen : Một ông tướng đánh chiếm vào một thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô . Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kì Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng , đời Đường. Nghĩa bóng : Lời phê phán tai họa của chiến tranh , bên nào cũng mất bao người chết trận .)

Nhưng bên môi lại bật ra lời trái với lương tâm mình , nhẹ nhàng giễu cợt , “ Ngươi thật đúng là nhớ tình xưa đấy .”

“ Nếu có một ngày ta cuối cùng trở thành Mộ Phi Hàm trước đây , An An sẽ còn nhớ ta lúc này không ?” Không để ý đến ta giễu cợt , Mộ Phi Hàm khẽ cười, đột nhiên giật mình …Tim , vậy mà lại bắt đầu đau đớn vì hắn.