Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 27




Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy, dục tầm trần tích trướng nhân phi, thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi.

Đãi nguyệt trì thai không thệ thủy, ấm hoa lâu các mạn tà huy, đăng lâm bất tích canh triêm y.

(Đuốc chuyển buồm lay mộng qua mau, muốn tìm dấu cũ thấy người đâu. Trời dạy thân tâm không toàn vẹn. Ánh trăng dưới nước vớt được đâu? Hoa tàn lầu các tiếc tà dương. Giữa tầng sông núi ướt xiêm y)

Trong ngự hoa viên, sáng sớm trải qua mưa phùn tẩy rửa, xung quanh căn nhà giam vàng kia là bụi hoa cỏ, phía sau chen lấn phía trước tỏa ra hương thơm.

Vô cùng chán nản ngồi trong lương đình, cảnh đẹp như vậy, vậy mà không người nào cùng ngắm.

"Chủ tử, tối nay nghênh đón dạ tiệc của Quốc vương Hoài quốc, hoàng thượng cố ý khâm điểm chủ tử bồi yến, ân sủng như vậy, xem ra hoàng thượng sắp phong chủ tử làm phi rồi." Lưu Ly giống như đòi thưởng, hình như cảm thấy ta cũng sẽ vì ân sủng to lớn này mà kích động.

"Ừ." Bưng Bích Loa Xuân lên, nhấp một ngụm, không muốn phản bác, miễn cưỡng đồng ý, ngày nào cũng như ngày nào, giả vờ vui vẻ.

"Ha ha, xem ra Ngự Hoa Viên của Thanh Long quốc đúng là có đường nét độc đáo." Giọng nói dịu dàng như ngọc mang theo chút giễu cợt bất ngờ vang lên bên tai.

Nước mắt chợt thấm ướt hốc mắt. . . . . .

Ông trời ơi. . . . . . Người đã nghe thấy lời cầu nguyện của con đúng không. . . . . .

Ngơ ngác đứng dậy. . . . . . Lỡ tay. . . . . . Mặc cho ly trà rơi xuống. . . . . . Tung tóe làm ướt la quần.

Giọng nói này. . . . . . Giọng nói này. . . . . . Đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ. . . . . . Cái giọng nói này đã từng kiên định nói cho ta biết, An An, nàng muốn tự do, chỉ có ta mới có thể cho nàng.

Lý Uẩn Đình. . . . . . Lý Uẩn Đình. . . . . .

Sau tiếng hô của Lưu Ly, ta liều mạng nhắc váy lên và gần như là chạy đến trước mặt bóng dáng màu lam đó.

Lảo đảo. . . . . . Lúc đối diện với đôi con ngươi kia ta chỉ cảm thấy vạn vật như dừng lại. . . . . . Đôi mắt vừa giống như trêu tức lại vừa như gió thoảng mây trôi kia. . . . . . Như vầng trăng trên trời nhìn xuống trần thế. . . . . .

Là hạnh phúc tới quá đột ngột, khoảnh khắc lúc ta đến gần hắn, ta lại bị váy áo làm trật chân té ngã.

Té ở dưới chân của hắn, cả người đầy bụi đất, bên môi lại nở nụ =cười vui vẻ, Lý Uẩn Đình, sợ là lại sắp mắng ta ngốc đấy.

Một đôi tay đưa tới trước mặt của ta, đó là tay của Lý Uẩn Đình, là đôi tay hứa sẽ cho ta tự do.

Ta cười, cười rất vui vẻ, vì giờ khắc này gặp lại, khiến tất cả những đau khổ đã trải qua lúc trước đều bay đi mất rồi.

Từ giờ khắc này, trong mắt chỉ có chàng, chỉ có chàng. . . . . .

Nắm tay hắn. . . . . . Khẽ run. . . . . . Đứng dậy, cứ như vậy nhìn hắn, nụ cười và nước mắt đều hiện lên trên mặt.

Nhìn nhau không nói gì, chỉ có nước mắt tuôn rơi.

Hoảng hốt nhìn nhau, sự ấm áp trong tay đột nhiên lại rút ra.

Lý Uẩn Đình vẫn nở nụ cười như kẻ du côn đó, nhẹ nhàng mở miệng nói.

"Ngươi không sao chớ, cô nương."

. . . . . .

Nhìn nhau không nói gì (Biến thái Lý)

"Hoàng tổ mẫu, cháu đã yêu một cô bé con."

Ngẩng đầu nhìn người ở trên Trích Tinh Các, cái người đã từng vĩnh viễn sặc sỡ loá mắt như thế, vĩnh viễn cao tại thượng như thế. Phụ hoàng nói rất đúng, dã tâm của người chưa bao giờ bởi vì năm tháng qua đi mà biến mất.

Vậy mà hôm nay, trang dung* tinh xảo đã không thể che giấu nổi nét già nua của gương mặt, minh châu chói mắt trên mũ phượng đã không thể che giấu nổi đôi mắt bởi vì tinh lực bị hao mòn qua thời gian mà trở nên trống rỗng.

(Trang dung: Mấy đồ trang điểm cho gương mặt)

Hoàng tổ mẫu của ta, nắm Hoài quốc trong tay suốt ba mươi năm, vậy mà vẫn bị thua thảm bởi thời gian.

"Đình, mười ba năm trước ngươi không thèm để ý ai gia giữ lại, thà ăn Đoạn Trường thảo phá hủy kinh mạch, chỉ để đổi lấy tự do. Hôm nay, ngươi mang theo một thân thương tổn trở lại, vì sao sẽ cho rằng ai gia nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu của ngươi?" Giọng nói già nua cùng khôn khéo vang lên, trong đôi mắt trống rỗng của hoàng tổ mẫu đột nhiên phát ra tia sáng nhìn thấu lòng người.

"Mười ba năm trước, hoàng tổ mẫu cần chẳng qua chỉ là một con rối, một con rối có thể làm cho hoàng tổ mẫu càng thêm có lý do danh chính ngôn thuận chấp chính. Cho nên, Đình, tất nhiên có cũng được mà không có cũng chẳng sao." Nhìn thẳng ánh mắt dò xét kia, ta mỉm cười đáp, "Nhưng hôm nay, hoàng tổ mẫu đã không còn tinh lực thêu doa dệt gấm cho Hoài quốc nữa, hôm nay Nam Quận vương rục rịch muốn ngóc đầu dậy, Tịnh Châu lại gặp thiên tai, dân chúng bụng ăn không đủ no, nếu không thành toàn Đình, chẳng lẽ hoàng tổ mẫu nguyện ý nhìn tâm huyết người từng bỏ ra cho Hoài quốc, cứ như vậy sụp xuống?"

Nhìn sắc mặt hoàng tổ mẫu khẽ thay đổi, ta nghĩ ta đúng rồi, hoàng tổ mẫu cũng không phải lòng lang dạ thú như người trong thiên hạ nghĩ, trong trái tim của hoàng tổ mẫu, cũng có, quốc gia, có thiên hạ.

Thật ra thì ta không thể không thừa nhận, hoàng tổ mẫu cầm quyền, quả thật khá hơn tổ phụ cùng phụ thân hay mềm lòng nhiều, một nữ nhân thủ đoạn ác liệt như thế, dù mang tiếng xấu khắp hậu cung, nhưng chung quy sẽ có một ngày sử sách sẽ vì chiến tích của người mà đánh giá đúng trọng tâm.

Ta không hận người, chưa bao giờ hận người.

Cho dù cha của ta vẫn bị người giam lỏng ở thâm cung cho đến cái ngày qua đời.

Cho dù mẫu thân của ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, trực mạ mẫu kê tư thần*, hậu cung loạn chính.

(*Mẫu kê ở đây là gà trống, tư thần là báo sáng => Hiểu nôm na thì câu này là mắng tình trạng soán quyền đàn ông tiếp quản việc chính sự)

Ta chỉ chết lặng, chỉ là nhìn thấu.

Ở cái nơi lợi ích nằm trên đỉnh cao này, vô luận người nào đi sai một bước, nếu té xuống, chính là tan xương nát thịt.

Tuổi thơ của ta trải qua sự tranh đoạt cùng nghi kỵ ở ngay nơi này mà vượt qua.

Cho đến năm đó khi lên bảy tuổi, phụ thân bệnh qua đời.

Hoàng tổ mẫu nói, nàng muốn lập ta làm đế.

Ta nghĩ cả đời này, nếu như làm đúng một chuyện, đó chính là cự tuyệt yêu cầu của hoàng tổ mẫu.

Bảy tuổi ta đây, dùng giọng trẻ con non nớt nói với bà ấy, "Hoàng tổ mẫu, nếu lập con làm đế, người sẽ là nữ nhân cả đời ở phía sau rèm, cả đời cũng không thể danh chính ngôn thuận đứng ở Trích Tinh Lâi, nhận vạn dân quỳ lạy."

Không ngờ, ta lại thuyết phục được người.

Mà ta cũng phải trả cái giá lớn để đổi lấy tự do ――― Đoạn Trường Thảo.

Mâu Tần từng nói với ta, cái gọi là Đoạn Trường Thảo, mấy năm đầu sau khi sử dụng cũng không khác thường, nhưng theo thời gian trôi qua, công lực sẽ dần dần yếu đi, có khả năng sẽ bị tê liệt, thậm chí là chết.

Tất cả đều là quá trình từng bước một, nói cách khác, dùng Đoạn Trường Thảo, trên thực tế là tăng nhanh tốc độ tử vong. Kiếm Tần nói, nếu uống thuốc này, ta sẽ không thể sống quá ba mươi tuổi.

Nhưng mà ta vẫn uống.

Bởi vì nếu có thể sử dụng loại độc này, để đổi lấy ba mươi năm tự do, đổi lấy ba mươi năm cách xa trói buộc của hoàng gia, cũng đáng lắm, từ đó tự do giữa đất trời, từ đó tha hồ ngao du sơn thủy.

Từ đó hóa thân thành một thương nhân, từ đó hóa thân U Minh công tử, vô luận là ai, đều là mơ ước gấp không thể chờ đợi suốt cả đời ngắn ngủi của ta.

Nhưng là, vận mạng trêu cợt vẫn rủ lòng thương xót, để cho ta gặp nàng. Nữ tử duy nhất khiến ta động lòng.

Luôn thích mặc một thân la quần vàng nhạt, giống như nắng ấm giữa mùa đông vậy, dễ dàng tác động tất cả tâm tình của ta.

Lúm đồng tiên ngây ngô đó.

Vẻ mặt mờ mịt đó.

Tính tính hiền thành đó.

Tấm lòng bao dung đó.

Ta vậy mà không nhớ nổi, đến tột cùng là từ lúc nào bắt đầu yêu nàng, là lúc cùng nàng ngắm những vì sao kia ư, hay là cái lần nghe nàng khẽ ngâm nga ở bên tai ta, hay là cái lần làm nàng khóc nhỉ. . . . . .

Như vậy đó, ta chỉ là muốn bảo vệ nàng mà thôi.

Ba mươi năm ngắn ngủi, ta đã không có thời gian cho nàng cả đời thương yêu cùng cưng chiều.

Nếu đã như vậy, vậy thì cứ sắm một nhân vật nhẹ nhàng, lẳng lặng mỉm cười bên người nàng, chỉ cần nàng vui vẻ.

Vậy mà ta đã quá tự phụ rồi.

Ta có thể cười noi theo sự thương yêu cưng chiều của Trạm Hằng đối với An An, ta có thể vì bảo vệ nàng mà sử dụng hết tất cả nhân lực, tài lực của mình.

Cứ nghĩ rằng, cứ như vậy dưới sự bảo vệ của ta, cứ nghĩ rằng, tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay của ta, ích kỷ muốn làm nàng mỉm cười cho đến ngày đó lúc ta chết đi.

Nhưng là, sự xuất hiện của Mộ Dung Huyền đã phá vỡ tất cả.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ ta nên cảm ơn hắn, nếu không có hắn, ta cũng sẽ không biết, tình yêu của ta đối với An An đã tích thành nỗi nhớ nhung si mê đến mức nào, như thế nào là giữ lấy, như thế nào là không nguyện ý chia sẻ.

Mộ Dung Huyền, quốc sư Thánh Ngưng quốc, pháp thuật thông thiên, thiên cổ chỉ có một người.

Mộ Dung Huyền, vì bảo vệ An An mà không tiếc tự hủy nguyên thần, Mộ Dung Huyền, cong môi cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành.

Sáo trên môi, rốt cuộc đã không thể thổi ra khúc nhạc giết người trong vô hình nữa.

Muốn đoạt nàng lại, lại suy sụp ngã trong vũng máu. . . . . . Bởi vì chân không thể đi được. . . . . .

Tất cả những điều này, vốn chẳng phải điều mà Lý Uẩn Đình ta quan tâm, ta quan tâm chỉ có tự do cùng cái tâm hồn vô cầu vô thúc kia mà thôi.

Nhưng một khắc này ta đã hiểu, tự do mà không có nàng, chỉ có thể khiến cho lòng người càng thêm e sợ sự cô đơn. . . . . .

Vì thế xoay người rời đi, vì thế trở lại cái nơi mà mười ba năm trước ta đã từng không tiếc bất cứ giá nào muốn rời khỏi, chỉ vì để nữ tử mà ta yêu được hạnh phúc, chỉ có ta mới có thể cho, cũng chỉ có ta mới cho được.

"Ngày đó ngươi uống Đoạn Trường thảo, nên biết cái giá cao của việc hối hận." Hoàng tổ mẫu mệt mỏi nhắm hai mắt lại."Ta đã già, tự nhiên nên giao giang sơn gấm vóc này cho ngươi, chỉ là ngươi phải nghĩ kỹ, vì một nữ tử, có đáng giá hay không?"

"Nếu nàng không đáng giá, vậy thì thiên hạ này càng không đáng giá." Ta khẽ cười, đắm chìm vào những ký ức tốt đẹp mà An An đem đến cho mình.

"Lúc hắn còn trẻ, cũng từng nói giống như ngươi vậy." Hoàng tổ mẫu giống như lại chìm đắm vào trong hồi ức đã qua, qua hồi lâu, mới chậm rãi nói."Ba ngày sau, ta sẽ bảo Mâu Tần đem thuốc giải cho ngươi."

Ba ngày sau, bên bờ Thương Hải bờ, Mâu Tần cầm thuốc giải tới gặp ta.

Có hai lọ.

Mâu Tần nói, Đoạn Trường thảo, có hai loại giải dược.

Thứ nhất là sau khi uống sẽ quên hết tất cả những gì sau khi trúng độc, những tình yêu cũ trước kia, đều vứt bỏ với cát bụi.

Thứ hai là sau khi uống giống như vạn kiến đốt cả người đau xót, mỗi lần động tình, đều sẽ đau lòng khó nhịn.

Vô luận uống chai nào, 1 năm sau, thân thể đều sẽ từ từ chuyển biến tốt lên.

Ta mỉm cười.

Cầm một lọ trong đó lên, ngửa đầu uống cạn.

Kiếm Tần giật mình nhìn ta.

Hỏi, "Không hối hận?"

Ngồi trên mặt đất, tim như bị khoét một cách đau đớn, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng, nhưng mà ta vẫn mỉm cười, bởi vì ta, không hối hận.

Nửa tháng sau, đăng cơ làm đế.

Kinh ngạc phát hiện, dã tâm của hoàng tổ mẫu, hẳn là muốn nhất thống tam quốc.

Con đường trước mắt, đã được người lót đệm tốt tất cả.

Bà nói, ngươi không thể không làm.

Hai năm sau, tuân theo những dã tâm của bà ta, dưới quyển lực bà ta cho cùng sự giám sát theo dõi mà cẩn thận che giấu sự nóng nảy của mình.

Nếu muốn hoàn toàn nhổ một cây đại thụ rắc rối khó gỡ ra khỏi triều đình Hoài quốc, ta chỉ có nhẫn nại.

Hôm đó bên bờ Thương Hải, ta vừa chỉ vào biển xanh vừa nói, "Muốn lấy Thanh Long quốc, phải lấy Giao Nhân Lệ trước."

Giọng điệu già nua của hoàng tổ mẫu vang lên, "Giao Nhân Lệ? Bảo vật thời xa xưa trong truyền thuyết của Hoài quốc? Tổ phụ ngươi từng nói qua đó là một cái chìa khóa có thể mở ra tài phúc khiến quốc gia nghiêng trời lệch đất. Nó thật sự tồn tại sao?"

"Đúng vậy, đang ở Thanh Long quốc." Ta thản nhiên cười cười, nhìn mặt nước biển màu xanh kia, trong mắt dâng lên nhu tình, nhưng tâm lại đau chết lặng. . . . . .

Vài ngày sau.

Ngự Hoa Viên Thanh Long quốc.

Mỉm cười, nhìn bóng dáng vàng nhạt chạy về phía mình, hai năm rồi, đã hai năm rồi, thời gian đã điêu khắc An An của ta càng thêm cười nói tự nhiên, càng thêm lấp lánh trong suốt.

Hai mắt đẫm lệ kia, đôi môi đỏ mọng đó, nụ cười nơi bờ môi như gió xuân thổi vào mặt đó. . . . .

Có trời mới biết, ta đã dùng tâm trạng như thế nào, chôn chân ngay tại chỗ, liều mạng khống chế kích động muốn ôm nàng vào lòng cỡ nào.

An An, ta không thể để cho hoàng tổ mẫu biết thân phận thật của nàng được, bây giờ ta vẫn không thể mang nàng trở lại Hoài quốc nguy cơ trùng trùng được, An An, chúng ta, phải chờ đợi. Mà nàng lúc này, sống ở hoàng cung Thanh Long quốc, là an toàn nhất.

Không cẩn thận bị góc váy làm ngã, thấy nàng cả người bụi bặm ngã xuống đất, ha ha, An An, nàng thật là ngốc, đã trổ mã thành nữ tử mê hoặc lòng người như thế rồi, vậy mà vẫn vụng về đáng yêu như cũ.

Cứ như vậy thoải mái đưa tay đi đỡ nàng. . . . . .

Đột nhiên ngẩn ra, bởi vì đọc hiểu thâm tình không hề nhầm lẫn trong đôi mắt kia. . . . . . Ha. . . . . . Trong lòng đột nhiên cảm động như mới dời núi lấp biển vậy. . . . . . An An của ta. . . . . . Cũng yêu ta sao. . . . . .

Nhưng càng là như vậy, ta lại càng không thể để cho nàng gặp bất cứ một chút nguy hiểm nào. Càng như vậy, ta càng phải tạm thời đẩy nàng rời xa ta.

Vì vậy môi mỏng khẽ mở, "Ngươi không sao chứ, cô nương."

Nhẹ nhàng cười, tim thì đau đến mức không còn cảm giác.

An An. . . . . . Nước mắt trên má nàng giờ phút này. . . . . . Chừng nào Lý Uẩn Đình mới có thể lau đi?