Say Đắm - Seven Liễu

Chương 84: 84: Hoàn chính văn




Hai tháng sau

“Trạch, tao thấy hôm nay tâm trạng mày không tốt lắm nha,” Tôn Trác Vũ nói, “Thế nào, có phải cuối cùng cũng cãi nhau với bạn trai không?”

“Sao mày… Đợi một lát,” Lộ Trạch thò đầu từ trên giường nhìn xuống, “Cái gì mà cuối cùng, mày mong chờ lắm à?”

Tôn Trác Vũ cười cười, “Hai người đã bên nhau lâu như vậy nhưng tao vẫn chưa thấy cãi nhau bao giờ. Tính tình của tao với Thiến Thiến đều rất tốt nhưng cũng cãi nhau mấy lần rồi đó.”

“Chậc, bọn tao không có khả năng cãi nhau đâu.” Lộ Trạch nói.

“Vậy lần này là vì sao?” Tôn Trác Vũ tò mò hỏi.

“Bởi vì tao không muốn thi nghiên cứu sinh.” Lộ Trạch nói.

Tôn Trác Vũ ngẩn người, “Đây là lý do cãi nhau gì vậy, mày không muốn thi thì không thi thôi.”

Lộ Trạch thở dài, “Anh ấy cảm thấy tao vì anh ấy nên mới không thi.”

“Hình như cũng hơi hiểu rồi đó,” Tôn Trác Vũ nói, “Vậy rốt cuộc có phải vì anh ấy không?”

“Một nửa thôi, không hẳn là vì anh ấy.” Lộ Trạch nói.

Sau khi Tôn Trác Vũ đi, Lộ Trạch lại nằm trên giường một lúc lâu, sau khi ra ra vào vào wechat đều không thấy tin nhắn của Lương Tiêu.

Cậu nhìn nhìn thời gian, sắp đến trưa rồi, hôm qua Lương Tiêu tan làm muộn, không biết anh cố ý không tìm cậu hay anh vẫn chưa dậy nữa.

Cậu ngây người nhìn màn hình điện thoại, sau đó đột nhiên có một tin nhắn đến.

Tương Nghĩa Kiệt: [Làm gì đấy, dậy chưa?]

Lộ Trạch: [Đang nằm trên giường]

Tương Nghĩa Kiệt: [Đừng nằm nữa, đến căn tin ba ăn mỳ bò đi, tao bao]

Lộ Trạch: [Được]

Tới căn tin, Lộ Trạch vừa nhìn thấy vẻ mặt Tương Nghĩa Kiệt thì cười một chút, “Tao nói sao tự nhiên mày lại tìm tao ăn cơm chứ, cãi nhau với Thẩm Đường à?”

“Rõ ràng vậy sao.” Tương Nghĩa Kiệt buồn bực nói.

Lộ Trạch gật đầu, cởi áo khoác lông vắt lên lưng ghế, sau đó ngồi xuống đối diện cậu ta.

“Mày cũng đang cãi nhau với Lương Tiêu sao? Tâm trạng có vẻ không tốt lắm nha.” Tương Nghĩa Kiệt nói.

Lộ Trạch lại nhìn thoáng qua điện thoại, vẫn không có tin tức gì, “Nói thế nào nhỉ, thật ra cũng không phải là cãi nhau, chỉ là bọn tao không ai nghe ai, không vui vẻ lắm, còn bọn mày?”

Tương Nghĩa Kiệt dùng chiếc đũa đảo mỳ lên, thở dài, “Nói ra con mẹ nó tao cũng thấy mất mặt thay. Bọn tao cũng ở bên nhau một thời gian rồi nhưng anh ấy toàn nói tao không thích anh ấy.”

“Lý do là gì?” Lộ Trạch hỏi.

Tương Nghĩa Kiệt cười lạnh một tiếng, “Lý do là anh ấy cảm thấy lý do bọn tao ở bên nhau là do lúc đầu anh ta sống chết bám lấy tao, tao bất lực quá nên mới đồng ý.”

Lộ Trạch hơi sửng sốt, sau đó lại cười, “Không phải… Mạch não của Thẩm Đường thần kỳ thật đó. Lúc trước bám dính mày cũng là anh ta, hiện tại sao lại cảm thấy như vậy chứ.”

“Thì anh ta có bệnh chứ sao.” Tương Nghĩa Kiệt tức giận gắp một gắp mỳ to lên ăn, “Tao đúng là thiếu nợ anh ta mà…”

Lộ Trạch cười một lúc mới nghiêm túc nói: “Nói thật, có phải mày chưa cho anh ta đủ cảm giác an toàn nên anh ta mới cảm thấy là mày không thích anh ta không?”

Tương Nghĩa Kiệt mở to hai mắt nhìn, “Tao còn phải cho anh ta cảm giác an toàn thế nào nữa. Mỗi ngày anh ta có thể gửi cho tao cả trăm tin nhắn, tao chỉ cần nhìn thấy là nhắn lại ngay mà.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Có phải mày vẫn không kiên nhẫn với anh ta lắm không?”

“Tao… Đó cũng bởi vì anh ta thật sự đáng ghét.” Tương Nghĩa Kiệt nói, “Nếu anh ta có thể có tính cách giống Lương Tiêu…”

“Ây ây,” Lộ Trạch cười ngắt lời hắn, “Ở trước mặt tao anh ấy không như vậy đâu, nói nhiều hơn so với bình thường, cũng dính người hơn nữa.”

Tương Nghĩa Kiệt không quá tin tưởng nhìn cậu, “Lương Tiêu dính người? Mày nghiêm túc chứ?”

Lộ Trạch gật gật đầu, “Nhưng bọn tao vẫn không cãi nhau vì ghen hay gì đó cả, dù sao cảm giác an toàn đầy đủ, tao biết anh ấy yêu tao nhiều thế nào, anh ấy cũng biết tao thương anh ấy ra sao, nên căn bản không để ý đến người khác, ghen thì cũng chỉ là đùa thôi.”

Tương Nghĩa Kiệt cau mày, “** má, mày không cần phải nói buồn nôn vậy đâu, tao biết bọn mày rất ân ái rồi.”

Lộ Trạch nở nụ cười, cười xong lại thở dài.

“Vạy bọn mày không cãi nhau thì rốt cuộc là có chuyện gì?” Tương Nghĩa Kiệt hỏi, “Muốn nói không?”

Lộ Trạch suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Thật ra tao cũng không chắc chắn sau lắm khi tốt nghiệp sẽ làm gì. Lúc trước chưa gặp anh Tiêu thì tao muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng sau khi ở bên anh ấy, tao lại không muốn thi nữa, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, nhưng anh ấy lại cảm thấy tao vì anh ấy nên mới không thi.”

“Rắc rối nha, vậy nghĩa là mày không thi không phải vì anh ta đúng không?”

Lộ Trạch nhíu nhíu mày, “Cũng không phải, không hẳn là vì anh ấy, chủ yếu là do tao thôi. Tao thực sự không thích học lắm, mày cũng biết mà, lúc trước chọn chuyên ngành tiếng Anh là vì tao thấy tao có thiên phú, học tiếng Anh không cần động não. Tao thật sự không muốn học tiếp nữa, tốt nghiệp xong đi làm cũng rất tốt.”

“Nghĩa là Lương Tiêu là nguyên nhân trực tiếp, nhưng nguyên nhân cốt lõi sâu xa là do bản thân mày, đúng chưa.”

“Phải” Lộ Trạch nói.

“Vậy mày cứ nói rõ ràng với anh ta thôi,” Tương Nghĩa Kiệt nói, “Nói những lời này với anh ta.”

“Tao nói rồi, nhưng anh ấy vẫn không tin, cũng không thể nói là không tin, chỉ là anh ấy vẫn cảm thấy có liên quan đến anh ấy.”

Tương Nghĩa Kiệt cười lắc đầu, “Sao cả hai bên đều rắc rối vậy chứ.”

Điện thoại Lộ Trạch vang lên một tiếng, cậu vội vàng buông đũa xuống để xem.

Lương Tiêu: [Anh Trạch, ăn cơm trưa chưa?]

U, ngay cả cục cưng cũng không gọi, giận thật rồi.

Lộ Trạch vốn muốn trả lời là ‘ăn rồi’ nhưng lại thấy như vậy lạnh lùng quá nên lại xóa đi.

Em ăn mỳ thịt bò… Vẫn không ổn lắm.

Qua một hồi, cuối cùng Lộ Trạch mới nhắn lại: [Em ăn mỳ thịt bò với thằng Kiệt ở căn tin số ba]

Nhân vật địa điểm sự kiện đều rõ ràng, chắc là được rồi.

Lộ Trạch đợi gần một phút đồng hồ, Lương Tiêu mới trả lời: [Ừm, em ăn đi]

** má?

Lộ Trạch khiếp sợ trừng mắt nhìn điện thoại, lạnh lùng vậy sao? Đúng là khiến cậu nhớ tới lúc cậu mới quen Lương Tiêu.

Cậu trực tiếp gọi điện qua cho anh, Lương Tiêu cũng rất nhanh đã bắt máy, nhưng vừa kết nối lại không nghe được tiếng gì cả.

Lộ Trạch hắng giọng nói: “Tiêu Nhi, còn giận sao?”

Lương Tiêu rõ ràng có hơi sửng sốt, “…Anh không giận.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Học được cách cứng miệng từ bao giờ vậy chứ.”

Lương Tiêu nghe giọng điệu của Lộ Trạch, cuối cùng cũng xác nhận Lộ Trạch không giận, anh mới dở khóc dở cười nói: “Anh thật sự không giận mà cục cưng, anh còn tưởng em giận đó.”

Lộ Trạch cũng sửng sốt, “Em giận cái gì chứ, em còn tưởng anh giận mà!”

Hai người bọn họ lại cười phá lên, Lộ Trạch hỏi: “Anh vừa dậy sao? Ăn cơm chưa?”

“Không, anh đi làm chút chuyện với Giang Hoành.” Lương Tiêu nói.

“Ồ, vậy bây giờ đang làm gì vậy? Xong chưa?”

“Mới vừa xong rồi, Giang Hoành ở lại, còn anh về nhà hay về quán bar đều được.”

“Anh đưa em địa chỉ đi,” Lộ Trạch nói, “Em đến đón anh, chúng ta ra ngoài ăn trưa.”

Tương Nghĩa Kiệt ngồi đối diện trừng mắt nhìn cậu, Lộ Trạch không để ý đến cậu ta, cười cười nói: “Em mới ăn được nửa bát mỳ bò thôi, không sao, vẫn có thể ăn tiếp… Ừm, được, lát gặp ha.”

Lộ Trạch cúp điện thoại, Tương Nghĩa Kiệt xua tay nói: “Nhanh cút đi.”

“Lần sau tao mời mày.” Lộ Trạch cười nói.

“Mẹ nó đây là chuyện mời hay không mời sao?” Tương Nghĩa Kiệt phẫn nộ nói, “Đây là mày trọng sắc khinh bạn!”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Dù sao cũng là người đang yêu phải thấu hiểu lẫn nhau mới đúng chứ. Bạn trai gọi điện thoại, muốn không trọng sắc khinh bạn cũng khó lắm.”

Lộ Trạch còn chưa nói xong, điện thoại Tương Nghĩa Kiệt đã reo lên. Cậu nhướn mày, Tương Nghĩa Kiệt bắt điện thoại, “Alo.”

Lộ Trạch dùng khẩu hình miệng nói: Dịu dàng chút, nói nhẹ nhàng.

“Không cần,” Tương Nghĩa Kiệt cố gắng nhẹ nhàng, “Lát nữa em đi tìm anh, có gì nói trực tiếp.”

Lộ Trạch đứng lên mặc áo vào, một lúc sau Tương Nghĩa Kiệt cũng tắt điện thoại, Lộ Trạch nói: “Sau này cứ dùng thái độ này, không được mất kiên nhẫn.”

“Tao cũng không phải thật sự không kiên nhẫn, chỉ là… Quên đi, không nói nữa, mày nhanh đi đi.”

“Không phải mày cũng di sao, có cần tao tiễn không?” Lộ Trạch hỏi.

“Mày tha cho tao đi,” Tương Nghĩa Kiệt nở nụ cười, “Vẫn chưa làm hòa đâu, nhìn thấy mày đưa tao đến chắc lại cãi nhau đó.”

“Được rồi, tao đi đây, hai người cứ nói chuyện rõ ràng đi, đừng để mãi trong lòng.”

“Lộ đại sư, sau này tao có nên bái mày làm thầy không đây.” Tương Nghĩa Kiệt nói.

Lộ Trạch đã chạy mất, “Lần sau tao mời mày ăn cơm!”



Lộ Trạch vừa chạy từ căn tin ra đã bị gió lạnh thổi cho giật cả mình, vội vàng cúi xuống kéo khóa áo lên.

Cậu ra bãi đỗ xe lấy xe, lúc đi ngang qua cửa hàng hoa còn mua một bó hoa hồng đặt ở ghế phụ.

Mặc dù cũng không phải là cãi nhau nhưng dù sao lần đầu cậu với Lương Tiêu như vậy nên vẫn nên mua hoa làm hòa.

Thời tiết rất lạnh, cậu đi đến địa điểm Lương Tiêu nói mới gọi cho anh, “Em tới rồi, anh ra đi, ở ngay sau bãi đỗ xe á.”

“Được, anh ra ngay.”

Lộ Trạch ngồi trong xe nhìn thấy Lương Tiêu chạy tới, vừa mở cửa xe anh đã kinh ngạc nói: “Sao còn mua hoa nữa.”

Lộ Trạch cầm bó hoa lên để Lương Tiêu ngồi vào trước, sau đó đặt bó hoa vào trong lòng anh, cậu cười cười nói: “Chỉ là muốn mua thôi, anh đói bụng chưa? Muốn ăn gì?”

“Đợi lát nữa đi,” Một tay Lương Tiêu cầm hoa, một tay gian nan rút một túi gì đó từ trong túi áo ra, “Vừa nãy anh có mua khoai lang nướng cho em, còn đang nóng hay em ăn mấy miếng?”

Lộ Trạch ngẩn người, bật cười nói: “Bảo sao anh vừa lên xe em lại ngửi thấy mùi khoai nướng, anh để trong túi làm gì vậy?”

“Sợ nguội.” Lương Tiêu cười nói. Anh bỏ túi ra, cẩn thận lột vỏ khoai ra rồi đưa đến bên miệng cậu, “Nào, mau thử một miếng đi, chắc ngọt lắm.”

Lộ Trạch cúi đầu, nhìn thấy củ khoai lang nóng hôi hổi, hốc mặt cậu lại nóng lên.

Cậu cố ý quay mặt đi để tránh cho nước mắt rơi xuống.

“Cục cưng?” Lương Tiêu nhìn cậu, lo lắng nói, “Sao lại khóc rồi, đừng khóc đừng khóc…”

Anh vừa mở miệng nước mắt Lộ Trạch đã lập tức rơi xuống như được mở van.

Lương Tiêu luống cuống tay chân để khoai lang nướng qua một bên, lại để bó hoa xuống dưới chân, nghiêng người qua cẩn thận đưa tay lau nước mắt cho cậu.

“Được tốt đẹp sao lại khóc chứ, ” Lương Tiêu cau mày, giọng điệu đau lòng, “Vẫn còn giận chuyện hôm qua sao? Là anh không tốt, anh…”

Lộ Trạch mở miệng ngắt lời anh, “Đã nói là không giận rồi mà…”

Lương Tiêu còn muốn nói gì nữa đã bị Lộ Trạch ôm lấy. Lộ Trạch vùi mặt vào trong ngực anh, buồn bã nói: “Anh mua khoai cho em, có phải là sợ em giận không?”

Lương Tiêu im lặng một lát, sau đó nâng tay vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Em mua hoa cho anh, cũng là vì sợ anh giận sao?”

“Ừm…” Lộ Trạch cọ cọ, “Xin lỗi anh Tiêu, giọng điệu hôm qua của em không tốt lắm, em không muốn cãi nhau với anh đâu.”

Trái tim Lương Tiêu như tê dại, anh xoa xoa gáy cậu, “Cũng đâu phải cãi nhau đâu, còn chưa cãi mà.”

Lộ Trạch nở nụ cười, thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở, Lương Tiêu hôn nhẹ lên vành tai cậu: “Cục cưng, vừa nãy em khóc anh chịu không nổi.”

Lộ Trạch khụt khịt, “Em cũng không muốn khóc đâu nhưng có cách nào đâu, em đâu quản lý được chúng nó chứ.”

Cậu ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, Lương Tiêu ngó ngó, “Trên xe có khăn ướt không? Lau mặt.”

“Ăn khoai lang nướng trước đi, ” Lộ Trạch tùy tiện lấy tay lau lau, “Lát nữa sẽ nguội mất.”

“Được.”

Lương Tiêu lại cầm khoai nướng lên đưa đến bên miệng Lộ Trạch, Lộ Trạch cúi đầu cắn một miếng to, thỏa mãn híp mắt, nói: ” Ngon!”

Cậu lại đưa khoai đến miệng anh, “Mau, anh cũng ăn đi, ngọt lắm.”

Lương Tiêu cắn một miếng ngay chỗ Lộ Trạch cắn ban nãy, Lộ Trạch đã không kịp chờ muốn cắn một miếng.”

Lương Tiêu cười cười, “Lát nữa còn ăn cơm được nữa không đấy?”

“Chắc không thể,” Lộ Trạch vừa ăn vừa nói, “Không sao, lát nữa em nhìn anh ăn.”

Hai người bọn họ giải quyết xong củ khoai nướng trong mấy phút, Lộ Trạch tìm cả xe cũng không thấy khăn ướt.

“Xe này em cũng mới đi được mấy lần, ” Lộ Trạch nói, “Nên chưa chuẩn bị được mấy thứ này.”

“Đối diện có siêu thị, ” Lương Tiêu nói, “Anh đi mua.”

“Thôi bỏ đi,” Lộ Trạch giữ chặt hắn, “Không cần đâu, cũng khô rồi.”

Lương Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm mặt Lộ Trạch, Lộ Trạch đột nhiên hôn lên môi anh, “Tiêu Tiêu.”

“Cục cưng.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch cười cười, “Chuyện ngày hôm qua á, em muốn cùng anh nói một chút. Em không thi nghiên cứu sinh chủ yếu là do em không muốn học tiếp, chỉ muốn nhanh đi làm kiếm tiền, không phải vì anh nên mới không thi.”

Lương Tiêu gật gật đầu, “Vậy em muốn làm công việc gì?”

“Công ty của bạn ba em cũng không tệ, còn nói năm bốn em có thể thực tập rồi, nhưng em lại không muốn lắm, em không muốn làm công nhân.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Không làm công nhân… Nghĩa là em muốn làm ông chủ sao?”

“Đúng vậy,” Lộ Trạch nhướn mày, “Tự mình xây dựng sự nghiệp rồi làm ông chủ không phải rất tuyệt sao.”

“Lập nghiệp ở lĩnh vực nào?” Lương Tiêu tiếp tục hỏi, “Mở một… lớp học bổ túc?”

Lộ Trạch ngẩn người, cười nói: “Em còn chưa nghĩ tới, em không định làm gì liên quan đến tiếng Anh đâu.”

Lương Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, nhìn túi khoai lang bọn họ vừa ăn xong, bỗng nhiên cảm giác được đã biết Lộ Trạch muốn làm gì rồi.

“Chắc không phải em muốn… mở một quán ăn đấy chứ?”

Lộ Trạch búng tay, “Hiểu em phết đấy. Chẳng qua cũng không nhất định phải là nhà hàng hay gì đó, vốn đầu tư lớn quá, có thể là một quán ăn vặt gì đó, em vẫn chưa nghĩ ra.”

Lương Tiêu đưa tay lên sờ mặt cậu, “Không vội, cứ từ từ suy nghĩ.”

“Anh hôn em một cái đi.” Lộ Trạch đột nhiên nói.

Tay của Lương Tiêu dừng lại trên mặt cậu, “Hửm?”

“Em nói, hôn em…”

Lương Tiêu đưa đầu qua, hôn một cái thật vang lên má cậu.

Lộ Trạch nhếch miệng cười, khởi động xe, “Đi thôi, ăn cơm thôi, ăn lẩu được không?”

“Em đã ăn no rồi, anh đến quán bar ăn tạm gì đó là được rồi.”

“Không được, phải đi ra ngoài ăn, phải kỷ niệm một chút.”

“Kỷ niệm cái gì?” Lương Tiêu hỏi.

Lộ Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Lương Tiêu, “Kỷ niệm lần đầu chúng ta cãi nhau.”

Cậu nghĩ nghĩ lại cảm thấy được không đúng, sửa lời nói: “Kỷ niệm lần đầu chúng ta không cãi nhau nổi.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Được, chuyện quan trọng như vậy, phải kỷ niệm một chút.”

Khi chờ đèn đỏ, Lộ Trạch đột nhiên hỏi Lương Tiêu, “Tiêu Nhi à, anh nói xem có khi nào hai chúng ta sẽ luôn luôn không cãi nhau không?”

Lương Tiêu còn nghiêm túc tự hỏi một chút, “Có lẽ sẽ có. Bà nội Trương nói với anh, bà với bạn đời của bà cả đời đều chưa cãi nhau lần nào.”

Lộ Trạch kinh ngạc, “Khoa trương như vậy sao? Cả đời?”

Lương Tiêu cười cười, “Không biết có phải khoa trương hay không, dù sao anh cũng chưa từng thấy.”

“Vậy hai ta cũng khoa trương một chút đi.”

Lộ Trạch đưa tay ra, Lương Tiêu cũng đưa tay ra nắm chặt tay cậu, cậu nói: “Cả đời này của em sẽ không cãi nhau với Lương Tiêu.”

Lương Tiêu nói: “Cả đời này anh cũng sẽ không rời xa Lộ Trạch.”

“Cái này không phải khoa trương.” Lộ Trạch lập tức nói.

Lương Tiêu nhìn cậu, “Đúng, không phải khoa trương, mà thật sự là cả một đời.”

– Hoàn Truyện –

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn tất rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi! Trước đây sớm nên hoàn tất rồi nhưng mà tôi không nỡ. Chuyện thường ngày tôi viết rất nhiều, còn có một ít nội dung có thể đặt ở ngoại truyện tôi cũng đã viết vào trong chính văn rồi. Tất cả chuyện xưa đã vô cùng hoàn chỉnh cho nên ngoại truyện chỉ tùy duyên thôi. Đúng là không còn gì để viết, mỗi lần tôi định viết một chút mâu thuẫn, hai cục cưng này lại rất có năng lực giải quyết tất cả, thật sự là không cãi nhau nổi ≡ω≡

Nếu có mấy ngoại truyện nho nhỏ sẽ không đăng ở đây mà trực tiếp đăng trên weibo. Dù sao bất kể như thế nào, chờ sau này viết “Vương Quốc Kẻ Khờ” vẫn còn có thể gặp lại mà~