Say Đắm - Seven Liễu

Chương 76: 76: Là yêu




Hai người đi ra khỏi siêu thị rồi đi lên lầu dạo một vòng, Lộ Trạch không mua gì cho mình cả, cậu chọn cho Lương Tiêu hai bộ đồ mùa thu.

Lương Tiêu rất thích cảm giác được bạn trai lo cho từ đầu đến chân nhưng vẫn phải ngăn cản Lộ Trạch bước vào cửa hàng tiếp theo.

“Cục cưng, anh Trạch à, thật sự đủ mặc rồi.” Lương Tiêu giơ hai tay lên cho Lộ Trạch xem, “Em thấy anh có ba đầu sáu tay chắc? Mùa thu ngắn lắm, chưa mặc hết đã qua mất rồi.”

“Chậc, được rồi,” Lộ Trạch miễn cưỡng khống chế tay mình để không mua mua mua nữa, “Sang năm lại mua cái mới, anh mặc đồ mùa thu bao đẹp.”

“Trong mắt em có đồ gì anh mặc mà không đẹp không?” Lương Tiêu hỏi.

“Ai ui,” Lộ Trạch cười vỗ vai anh, “Filter của người chỉ nghĩ về người yêu như chúng ta chính là dày như vậy đấy, bạn trai mặc bao tải cũng đẹp.”

Lương Tiêu quay đầu đi, hơi thở của Lộ Trạch ở ngay sườn mặt anh. Anh vô cùng nghiêm túc hỏi cậu: “Cục cưng, sau này em có định làm giáo viên không?”

Lộ Trạch sửng sốt vài giây, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Anh làm em quay cuồng rồi đó, anh muốn em làm giáo viên hả?”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Không phải, chỉ là cảm thấy em khá hợp làm giáo viên thôi.”

“Em? Thích hợp làm giáo viên á?” Lộ Trạch khiếp sợ chỉ chỉ chính mình, trên mặt như viết “Anh đùa gì vậy”.

Lương Tiêu gật gật đầu, cầm tay cậu nhéo nhéo, “Mỗi ngày em đều khen anh tám trăm lần, anh làm gì em cũng có thể khen, giống như giáo viên mầm non vậy. Hôm nay quần áo của bạn nhỏ Lương Tiêu thật là đẹp, hôm nay bạn nhỏ Lương Tiêu rửa tay sạch quá, hôm nay bạn nhỏ Lương Tiêu ăn cơm ngoan ghê.”

Lương Tiêu cố ý nhỏ giọng để giả giọng mấy giáo viên mầm non, Lộ Trạch cười đến nỗi phải dựa vào người anh, không còn sức để đi nữa.

Sau một lúc lâu Lộ Trạch mới xoa xoa mặt để tỉnh táo lại: “Có cần khoa trương vậy không? Anh ưu tú như vậy mà không để người ta khen anh à.”

Lương Tiêu thở dài, “Em khen nhiều làm anh chột dạ đấy.”

Lộ Trạch dùng cánh tay ôm lấy cổ Lương Tiêu, dùng sức lay lay người anh, “Chột dạ cái gì! Không được chột dạ! Bạn trai em là tốt nhất thế giới, anh phải ưỡn ngực tự hào chứ!”

Thấy Lương Tiêu không lên tiếng, Lộ Trạch nheo mắt lại, “Như thế nào? Chẳng lẽ trong mắt anh em không phải là người tốt nhất thế giới sao?”

“Phải,” Lương Tiêu nở nụ cười, “Là người tốt nhất thế giới.”

“Vậy không phải là được rồi sao.” Lộ Trạch ghé vào lỗ tai anh rồi búng tay một cái, “Em nói với anh nha anh Tiêu, trước khi gặp mẹ em ba em còn chưa từng vào bếp, đâu là muối đâu là đường ông ấy cũng không biết nhưng sau đó lại vì mẹ em mà bắt đầu học. Lúc bắt đầu thì rất khó ăn, nhưng sau đó được mẹ em cổ vũ, mỗi lần ông ấy nấu mẹ em đều ăn hết. Hiện tại anh xem xem, tay nghề của ba em phải gọi là đỉnh của chóp, mấy món cơ bản em nấu đều do ông ấy dạy đó.”

Lộ Trạch quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, nhướng mày nói: “Nào, bạn nhỏ Lương Tiêu tổng kết lại một chút đi, đây là đạo lý gì nào.”

Lương Tiêu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của bạn trai, “Làm không tốt cũng phải khen.”

“Đúng rồi,” Lộ Trạch nói, “Càng khen càng tốt anh hiểu không? Giống như anh đã tốt rồi thì sẽ tốt hơn nữa.”

Lương Tiêu nhìn cậu một lát rồi thấp giọng nói: “Cục cưng.”

“Hửm?” Lộ Trạch lười biếng đáp.

“Anh muốn hôn em.”

“Hửm?” Lộ Trạch cố ý nhướng cao âm điệu lên.

Bởi vì bạn trai nói muốn hôn cậu nên Lộ Trạch gọi xe về nhà.

Nhưng lúc này bọn họ không thể vừa vào cửa vừa hôn được, trên tay hai người đều cầm túi đồ, ngón tay như sắp đứt ra.

Trước tiên Lương Tiêu để túi đồ ăn xuống đất, vứt đống quần áo mới mua lên sô pha, sau đó cầm trứng với đậu từ trong tay Lộ Trạch cất vào tủ lạnh.

Lộ Trạch cũng bỏ túi đồ còn lại xuống đất, ngồi xổm xuống phân loại, lúc Lương Tiêu quay lại cậu lại đưa cho anh hai cái túi to, “Thịt gà anh để vào bếp là được, buổi tối ăn, còn thịt lợn để vào tủ lạnh.”

“Ăn nấm luôn không? Không ăn thì cất đi trước.”

“Tối nay hai món một canh thôi, làm nhiều ăn không hết.”

“Vải với đồ hộp bỏ tủ lạnh hai tiếng rồi ăn.”

Lúc sắp xếp xong tất cả đồ đạc, Lộ Trạch mới đứng lên duỗi lưng một cái, trong nháy mắt đó cậu đột nhiên nhận ra cậu với Lương Tiêu không chỉ là đang yêu nhau.

Bọn họ giống như đã sống cùng nhau.

Có một ngôi nhà nhỏ ấm áp, lúc nghỉ ngơi thì cùng nhau đi siêu thị để về cất trữ, về tới nhà không thể hôn nhau ngay vì trứng và đậu hũ trong tay sẽ bị vỡ.

Lộ Trạch nhếch miệng cười. Cậu mới hai mươi tuổi nhưng đã có cuộc sống như vậy, lúc Lộ Tĩnh Lãng hai mươi tuổi chắc vẫn còn đang đánh đánh giết giết.

“Cười gì vậy?” Lương Tiêu đi tới nói.

Lộ Trạch giang hai tay ra, ” Ôm một cái, không phải muốn hôn em sao?”

Lương Tiêu ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, Lộ Trạch nói: “Chỉ vậy thôi sao.”

“Tay vẫn còn bẩn, đợi anh đi rửa đã.”

Lương Tiêu vừa bước chân đi vào nhà vệ sinh, Lộ Trạch cũng đi theo vào, ôm anh từ phía sau nói: “Đừng rửa vào mu bàn tay, rửa lòng bàn tay thôi.”

“Ừm.”

Lương Tiêu mở nước hơi lớn, cũng nhanh chóng rửa tay, vừa rửa xong đã quay người lại ôm lấy Lộ Trạch.

“Lấy quần áo em lau tay à…” Lộ Trạch nói.

Đang nói dở thì cậu đã bị Lương Tiêu hôn lên.

Lộ Trạch nương theo lực đạo của Lương Tiêu lùi về phía sau, sau đó dựa vào bức tường gạch men ở phía sau.

Lương Tiêu ngậm mút môi dưới của cậu, khàn giọng nói: “Cục cưng, anh rất thích em.”

Xong rồi, lại bắt đầu rồi.

Lộ Trạch có thể cảm nhận được rất rõ ràng nhịp tim của cậu và Lương Tiêu lại bắt đầu so tài. Cuộc sống sinh hoạt kích thích như vậy sao?

Cậu nâng tay vuốt ve mặt Lương Tiêu, cũng trả lời lại anh: “Em cũng vậy, vô cùng thích.”

Lương Tiêu dừng lại một giây rồi lại chặn lấy môi cậu.

Lộ Trạch nhắm mắt lại. Hiện tại cậu không chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim Lương Tiêu đang đập nhanh hơn mà còn cảm nhận được cả cảm xúc của anh, là một cảm xúc rất vẹn toàn, như sắp tràn ra ngoài.

Lộ Trạch vỗ về nhéo nhẹ sau gáy Lương Tiêu, trong lúc lấy hơi nhẹ giọng hỏi anh: “Anh Tiêu, anh muốn nói cái gì?”

Hơi thở của Lương Tiêu rất nóng, tay anh giữ chặt lấy eo Lộ Trạch, lòng bàn tay chưa lau khô nước cũng nóng lên, máu trong người anh cũng chảy rất nhanh.

Anh cọ cọ chóp mũi vào mũi Lộ Trạch, lại hôn lên môi cậu một cái, lại thêm một cái nữa.

“Cục cưng.”

Lộ Trạch vô thức nín thở, cảm giác Lương Tiêu sẽ nói một câu rất quan trọng.

“Anh cảm thấy anh đã yêu em rồi.” Lương Tiêu thấp giọng nói.

Một giây, hai giây, ba giây.

Lộ Trạch giống như người máy bị ngừng hoạt động không có phản ứng gì cả.

Lương Tiêu nâng tay vuốt ve mặt Lộ Trạch, nói một câu cầu xin nhưng lại có chút quyết đoán, “Em đừng cảm thấy quá nhanh, được không?”

Lộ Trạch chậm rãi chớp mắt.

Chữ yêu này, ở tất cả những lần cậu nói chuyện yêu đương từ trước đến giờ  chưa từng nhắc tới, dù chỉ là nói đùa cũng không.

Có thể là chịu ảnh hưởng Lộ Tĩnh Lãng cùng Từ Tinh Tinh, từ nhỏ Lộ Trạch đã biết yêu là một thứ vô cùng trân quý, không phải người mình mình yêu thật lòng không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng.

Giờ phút này Lộ Trạch nhìn chăm chú vào mắt Lương Tiêu, nghe được chính mình nói: “Nhanh sao? Em cũng đã yêu anh rồi mà.”

Không đợi Lương Tiêu có phản ứng gì, Lộ Trạch lại giữ lấy gáy anh hôn lên lần nữa.

Là yêu, Lộ Trạch nghĩ.

Cảm giác rõ ràng là đang cùng Lương Tiêu sinh hoạt rất vui vẻ nhưng lại vì một câu nói của Lương Tiêu mà rung động như cũ. Đó là yêu.

Hai mươi tuổi đã sống cùng với người mình yêu, Lộ Trạch mày cũng trâu bò quá đi.