Say Đắm - Seven Liễu

Chương 57: 57: Muốn ăn súp thịt viên




Lương Tiêu thật sự bị Lộ Trạch ôm về phòng ngủ, hơn nữa còn là ôm kiểu công chúa.

Lộ Trạch cắn răng vững vàng đặt anh xuống giường, thở ra một hơi rồi nói: “Cũng nặng phết.”

Mặt Lương Tiêu không biết là do nóng hay ngượng mà còn đỏ hơn cả ban nãy, “Anh cứ nghĩ em không bế được…”

Lộ Trạch vỗ vỗ lên cánh tay mình, “Cơ bắp của người làm cha này chỉ để trang trí thôi sao?”

Lương Tiêu nhếch miệng, “Làm cha nghiện luôn rồi.”

“Cũng không phải, nhặt được một đứa con trai vừa đẹp trai vừa cao lớn như này thì càng tiện hơn chứ sao.”

Lộ Trạch giúp Lương Tiêu đè hai mép chăn, có thể cảm nhận được Lương Tiêu đang run run một chút, hẳn là hoàn toàn sốt rồi.

Cậu sờ lên gương mặt nóng bỏng tay của Lương Tiêu, Lương Tiêu híp mắt lại, nói rất nhỏ: “Lớn cỡ nào?”

“….Cái gì lớn?” Vài giây sau Lộ Trạch mới phản ứng ra, bực cười ra tiếng, đặt mông ngồi xuống bên giường, “Em nói nè Tiêu Nhi, anh sốt kiểu gì mà sốt thành vàng hoe[1] luôn thế hả?”

Lúc trước anh là người nói ngủ chung giường là quá nhanh cơ mà.

“Trước kia cũng không đứng đắn được mấy…” Lương Tiêu nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói.

Lộ Trạch nhìn bộ dáng này của anh, vừa mềm lòng vừa đau lòng, giống như Lương Tiêu thật sự là con trai của cậu vậy.

Cậu lại cười cười, vỗ nhẹ lên lưng Lương Tiêu qua lớp chăn, rồi nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ hạ sốt, buổi tối anh Trạch làm đồ ăn ngon cho anh, anh muốn ăn gì?”

Vốn dĩ cậu nghĩ Lương Tiêu sẽ nói “Đều được”, nhưng không ngờ anh chân thành nói ra, “Muốn ăn súp thịt viên.”

Lộ Trạch sửng sốt một giây, sau đó cũng rất vui vẻ nói: “Được, súp thịt viên, còn gì nữa không?”

“Không…”

“Được, vậy anh ngủ đi.”

“Ừm”

Giây tiếp theo Lương Tiêu đã ngủ, Lộ Trạch ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh một lúc. Trán Lương Tiêu có một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi có hơi mở ra, bị sốt cho nên hơi khô nứt, cho dù rất khó chịu nhưng anh vẫn ngủ rất say giấc.

Động tác của Lộ Trạch rất nhẹ nhàng giúp anh lau mồ hôi, dùng nước ấm chấm lên môi cho anh, rồi hôn lên mặt anh một cái, sau đó mới rón rén đi ra ngoài.

Cậu cố ý đi đến phòng bếp cách phòng ngủ xa nhất, kéo cửa lên rồi gọi điện cho Lộ Tĩnh Lãng.

“Ba, có rảnh không?”

Giọng nói của Lộ Tĩnh Lãng có chút thở dốc, “Làm gì? Đang chơi bóng.”

“Mẹ con không ở cạnh ba sao?” Lộ Trạch hỏi.

“Không có, cô ấy đi dạo phố rồi.”

“Ừm, con đang muốn hỏi một chút, súp thịt viên làm như thế nào mới ngon?”

Lộ Tĩnh Lãng sửng sốt một chút, “Con muốn làm súp thịt viên? Làm cho ai?”

Lộ Trạch không lên tiếng, qua hai giây Lộ Tĩnh Lãng phản ứng lại, “Chậc, làm cho bạn trai à? Vậy cứ làm đại một món sở trường đi, sao phải làm súp thịt viên làm gì.”

“Anh ấy bị sốt, muốn ăn súp thịt viên.” Lộ Trạch nói.

Một lúc lâu Lộ Tĩnh Lãng không nói gì, khi mở miệng ra nói thì giọng điệu có chút chua chua, “Sốt thôi mà đã được đãi ngộ tốt như vậy, ba anh bị sốt sao không thấy anh làm súp thịt viên.”

Lộ Trạch không nói gì chỉ cười, “Ba so đo với bạn trai con làm gì, không phải ba có vợ ba à.”

“Trước kia con có bạn gái cũng không thấy làm súp thịt viên cho người ta đâu.”

“Không phải, ý ba là sao, con làm súp thịt viên cho anh ấy thì có sao đâu chứ.”

“Không có ý gì cả,” Lộ Tĩnh Lãng cười nói, “Xem ra lần này con trai tôi gặp được chân tình rồi, haizz, sao lại là con trai cơ chứ.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Con trai thì sao chứ? Khinh thường yêu đương đồng tính đấy à?”

Lộ Tĩnh Lãng cười nhạo một tiếng, “Người trẻ tuổi mà, đúng là cuồng nhiệt, yêu đương đồng tính dễ như vậy chắc? Đến lúc chia tay đừng có mà tìm vợ ba để khóc lóc.”

“Cũng không nhìn xem con là con trai của ai chứ, còn có thể cuồng hơn Lộ Tĩnh Lãng à? Yên tâm đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ đưa về nhà trêu cho vợ ba vui vẻ. Mau, ba nói cho con biết làm súp thịt viên như thế nào trước đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Lộ Trạch quay lại phòng ngủ nhìn một chút, thấy Lương Tiêu vẫn đang ngủ say, cậu lại lau mồ hôi cho anh, cầm chìa khóa nhà đi đến siêu thị mua thịt băm với miến.

Thật ra trong tủ lạnh vẫn còn thịt lợn lần cậu mua trước, nhưng nhà Lương Tiêu lại không có máy xay thịt, nếu tự băm thì sẽ gây ra tiếng ồn, chắc chắn sẽ đánh thức Lương Tiêu.

Đối với những lời của Lộ Tĩnh Lãng, Lộ Trạch không có gì lo lắng. Cậu biết ý của Lộ Tĩnh Lãng là gì, nếu yêu đương đồng tính muốn lâu bền phải đối mặt với rất nhiều cản trở đến từ bên ngoài, người nhà, không phải chỉ đơn giản tôi thích anh anh thích tôi là được.

Nhưng Lộ Tĩnh Lãng và Từ Tinh Tinh chính là ví dụ, chỉ cần hai người thích nhau, thậm chí chuyển thành yêu nhau, vậy không có gì là không thể cả.

Trước đây Lộ Tĩnh Lãng còn không biết phân biệt đâu là muối, đâu là bột ngọt, nhưng giờ đây lại có thể tự tay nấu ăn. Lúc trước Từ Tinh Tinh còn không dám đi xe đạp, nhưng bây giờ lại có thể ngồi sau xe mô tô để Lộ Tĩnh Lãng chở đi.

Hai người bọn họ đúng là những người cha mẹ vĩ đại, là tấm gương giáo dục cậu rất tốt.

Chỉ là trước kia cậu vẫn chưa gặp được người khiến trái tim cậu thật sự rung động, gặp được người mình thực sự thích, nhưng bây giờ đã gặp rồi, dù là ai, cũng không có gì phải lo lắng.

Cậu sẽ cố gắng, Lương Tiêu cũng sẽ cố gắng.

Trong lòng vẫn lo lắng cho Lương Tiêu, Lộ Trạch rất nhanh đã trở về, bỏ hết đồ trong tay xuống rồi đi vào phòng ngủ trước, không ngờ Lương Tiêu đã tỉnh rồi.

Lộ Trạch vội vàng đi qua, ngồi xổm bên giường sờ sờ trán anh, “Sao vậy? Muốn uống nước à? Hay là muốn đi vệ sinh?”

“Uống nước…” Lương Tiêu khàn giọng nói.

Lộ Trạch rót cho Lương Tiêu một ly nước ấm, rồi lại đo nhiệt độ cho Lương Tiêu, “Chậc, sao không giảm vậy chứ, lại uống nửa viên thuốc hạ sốt nữa đi.”

Lương Tiêu ngồi dậy uống thuốc, ngửa đầu uống hơn nửa ly nước, liếm liếm môi nói: “Em đi đâu vậy?”

“Em đi mua thịt băm,” Lộ Trạch giúp anh lau đi mấy giọt nước rơi xuống cổ, dịu dàng nói, “Không phải anh muốn ăn súp thịt viên à.”.

Ngay cả sức để nâng tay lên Lương Tiêu cũng không có, chỉ có thể dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc trên quần Lộ Trạch giống như đang gãi ngứa, “Cục cưng, lên đây với anh một lát đi…”

“Được.”

Lộ Trạch không chui vào trong chăn, quá nóng, cậu trực tiếp nằm trên chăn, ôm lấy Lương Tiêu rồi hôn nhẹ anh một cái, “Tiếp tục ngủ đi, tỉnh dậy rất khó chịu.”

“Em ăn cơm chưa?” Khi nói chuyện, hơi thở của Lương Tiêu cũng rất nóng.

Lộ Trạch không trốn đi, ngược lại càng nhích sát vào anh, “Đã nói đừng lo lắng rồi mà, không đói đâu, buổi tối em ăn với anh.”

Cậu lại hôn lên chóp mũi Lương Tiêu một cái, dỗ dành nói: “Ngoan, nghe lời, ngủ đi.”

Lương Tiêu cười cười, rúc đầu vào trong lồng ngực của cậu, thấp giọng nói: “Cục cưng…”

“Tiêu Tiêu.”

“Sao em lại tốt như vậy chứ.” Lương Tiêu nói.

Từ trước đến nay vận khí của anh không tốt lắm, sao lần đầu tiên yêu đương lại có thể gặp được một người tốt như em chứ.

Lộ Trạch vuốt ve mái tóc dính mồ hôi của anh, cũng trả lời lại anh một câu, “Sao anh lại tốt như vậy chứ.”

Bản thân bị sốt thành ra thế này mà vẫn còn băn khoăn em đã ăn tối hay chưa.

Chẳng bao lâu Lương Tiêu lại ngủ thiếp đi, Lộ Trạch vẫn luôn ôm chặt lấy anh giống như ôm túi chườm nóng hình người, nóng đến mức cũng khiến cho cậu buồn ngủ.

Thế là Lộ Trạch dứt khoát đổi một tư thế thoải mái hơn, dựa sát vào Lương Tiêu rồi cũng ngủ.



Hai người ngủ thẳng đến hơn bảy giờ tối mới tỉnh dậy, Lương Tiêu là do buồn đi vệ sinh nên mới tỉnh, lúc anh cử động cũng đánh thức Lộ Trạch.

Anh quay đầu lại nhìn một chút, nhẹ giọng nói: “Em ngủ tiếp đi.”

Lộ Trạch ngáp một cái, “Không ngủ nữa, lại đây em sờ thử xem.”

Lương Tiêu đưa đầu quá, Lộ Trạch sờ sờ lên trán anh, “Hình như bớt sốt rồi.”

“Anh đi vệ sinh đã,” Lương Tiêu nói, “Thuận tiện tắm luôn, trên người đều là mồ hôi.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Không được tắm, đến khi hạ sốt hoàn toàn mới được tắm, em không chê anh đâu.”

“Không sao đâu…” Còn chưa nói xong Lương Tiêu đã chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đúng là uống nhiều nước quá rồi.

Lộ Trạch nói to: “Không được tắm đâu đấy! Nếu không chịu được thì lấy khăn lau qua thôi, anh mà tắm là không được ăn súp thịt viên đâu!”

Lương Tiêu cười trả lời lại, “Không tắm! Ăn súp thịt viên!”

Nghe có tinh thần hơn một chút rồi.

Lộ Trạch đi vào phòng bếp, vo gạo nấu cơm, nấu súp thịt viên, lại chiên thêm trứng gà.

Lương Tiêu vừa đi vào, muốn giúp Lộ Trạch một chút nhưng lại bị Lộ Trạch đuổi ra ngoài, “Bệnh nhân chỉ phụ trách nghỉ ngơi thôi.”

Thế là Lương Tiêu dựa vào vai Lộ Trạch, ôm cậu nghỉ ngơi, dính người không chịu được.

Lộ Trạch bảo Lương Tiêu đi đo nhiệt độ, Lương Tiêu lại hôn lên tai Lộ Trạch một cái, hôn xong lại cắn, “Không cần đo, không sốt nữa rồi.”

Lộ Trạch “xuýt” một tiếng, “Đồ ăn sắp xong rồi, thịt người không thể ăn.”

Lương Tiêu trầm giọng cười một hồi, “Cục cưng, anh rất thích như vậy.”

“Như nào?” Lộ Trạch nghiêng đầu hỏi.

Lương Tiêu lại hôn lên mặt cậu một cái, “Là như vậy nè, em ở phòng bếp nấu cơm cho anh ăn.”

Cằm của Lương Tiêu chôn ở hõm vai của Lộ Trạch, khi nói chuyện âm thâm rất nhỏ, mang theo chút khàn khàn của người bệnh nhưng lại quyến rũ hơn bình thường.

Lộ Trạch cảm thấy nội tâm Lương Tiêu hẳn là có chút cô đơn, cô đơn thật nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một người có thể bao bọc mình, cho nên sau khi ở bên anh, cậu mới biết anh rất khác vẻ bề ngoài

Rất đáng yêu, khiến lòng cậu như mềm nhũn ra.

Nấu xong cậu bưng ra để lên bàn trà, Lộ Trạch cầm hai cái ghế nhỏ ra, không ai ngồi sô pha cả.

“Bàn trà thấp quá.” Cậu nói, “Cứ ngồi ăn cơm như vậy không tốt cho dạ dày. Anh mua một cái bàn đi, mua loại có thể gấp vào đấy, lúc ăn cơm thì bày ra, ăn xong gấp lại cất kỹ sẽ không chiếm quá nhiều chỗ.”

Lương Tiêu chỉ hàm hồ nói “Được”, anh đang vùi đầu ăn súp thịt viên.

Trong súp chỉ có thịt viên, rau xanh với miến, vô cùng tươi.

Lộ Trạch uống một ngụm canh, cau mày hỏi: “Không nóng sao?”

“Nóng…” Lương Tiêu đảo miếng thịt viên trong miệng, nở nụ cười nói, “Nhưng ăn ngon, ngon hơn mẹ anh làm nhiều.”

Lộ Trạch nhìn anh ăn ngon như vậy, trong lòng cũng rất thỏa mãn, “Sau này sẽ làm cho anh ăn nữa.”

Lương Tiêu vui vẻ ăn hết một bát súp lớn, sau đó lên sô pha ngồi ợ vì no, Lộ Trạch lại lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cho anh, “Tối nay anh ăn cũng không ít… 37 độ 3, vẫn còn hơi sốt.”

Tuy rằng Lương Tiêu vẫn nói đây cũng không hẳn là sốt, nhưng Lộ Trạch vẫn không cho anh đi đến trường cùng cậu, nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Năm môn thi trong bốn ngày, khi thi xong môn cuối cùng, Tôn Trác Vũ nói muốn ra ngoài ăn một bữa cho nên bọn họ chọn ăn buffet. Lộ Trạch gọi Lương Tiêu, Tôn Trác Vũ gọi Mạnh Thiến và Lữ Huyên, sáu người cùng đi ăn một bữa cuối cùng trước khi nghỉ hè.

“Nghỉ hè rồi mọi người kế hoạch gì vậy?” Tôn Trác Vũ hỏi.

“Tao phải đi kiếm việc làm,” Mao Hâm nói, “Không thì chán lắm.”

“Cậu muốn đi chơi với Thiến Thiến à?” Lữ Huyên nhìn về phía Tôn Trác Vũ.

Tôn Trác Vũ gật gật đầu, còn có chút ngượng ngùng, “Cho nên xem mọi người có muốn đi chơi không…”

“Tôi không muốn làm bóng đèn đâu,” Lữ Huyên cười nói, “Cậu phải hỏi hai người kia kìa.”

“Bọn tao cũng tính ra ngoài chơi, ” Lộ Trạch nói, “Nhưng chỉ hai người thôi, không đi cùng hai người đâu.”

Tôn Trác Vũ vỗ bàn, “Mày đây là có người yêu là quên mất học trò!”

Lộ Trạch cười cười, “Đúng vậy, tao thừa nhận, mày có thể làm gì nào.”

Tôn Trác Vũ phẫn nộ, “Nhìn xem, quá càn rỡ, cũng không biết che dấu một chút, tao muốn rời khỏi sư môn!”

Những người khác đều bị chọc cười, mọi người cùng nhau cụm ly, Lữ Huyên nói: “Chúc hai đôi tình nhân đi chơi vui vẻ nha.”

Khi mọi người đang ăn uống vui vẻ, có một cô gái có vóc dáng cao gầy đi đến bên bàn của bọn họ. Mấy người họ cùng nhau nhìn qua, trong nháy mắt biểu tình của Lương Tiêu trở nên lạnh lùng.

“Lương Tiêu,” Cô gái đó mở miệng, “Rốt cuộc em cũng gặp được anh, sao anh nói xóa liền xóa, em còn nghĩ…”

Cô ta còn chưa nói xong, Lương Tiêu đã đứng lên, “Có gì thì qua bên kia nói.”

Ánh mắt cô gái đó quét qua một vòng, sau đó dừng lại ở trên mặt Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng rất lạnh nhạt nhìn lại.

Lương Tiêu cúi người nói nhỏ bên tai Lộ Trạch: “Đây là khách hàng lúc trước, anh đi nói rõ ràng với cô ta, sẽ quay lại ngay.”

Lộ Trạch “Ừm” một tiếng.

Lương Tiêu đi cùng với cô gái kia sang bên cạnh nói chuyện. Ánh mắt Lộ Trạch vẫn luôn nhìn theo. Mấy người trên bàn cũng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Tôn Trác Vũ mới nhỏ giọng nói: “Trạch, chuyện gì vậy? Bạn gái cũ đến tìm sao?”

“Không phải,” Lộ Trạch cau mày, “Không phải bạn gái cũ.”

Mọi người đều giống Lộ Trạch không còn tâm trạng ăn cơm, cùng nhau nhìn về phía Lương Tiêu với cô gái kia.

Từ đầu đến cuối buổi biểu tình của Lương Tiêu vẫn rất lạnh lùng, cả người đều viết lên chữ “từ chối”, chỉ có cô gái kia vẫn kích động nói cái gì đó.

Mạnh Thiến thấp giọng nói: “Cô gái này sao lại cố chấp vậy chứ, người ta cũng đã có bạn trai rồi.”

Tôn Trác Vũ nói: “Trước kia lúc thằng Trạch chưa comeout, con gái theo đuổi nó cũng cố chấp như thế.”

“Ai bắt hai người họ đẹp trai như vậy…” Lữ Huyên cũng tham gia thảo luận.

“Anh Tiêu quá lạnh lùng, ” Mao Hâm nói, “Tao thấy lúc thằng Trạch từ chối người khác đều là cười ha hả đó.”

Lữ Huyên cho cậu ta ánh mắt “Cậu không hiểu”, “Nếu bây giờ anh Tiêu dám cười, lát nữa chắc chắn sẽ không cười nổi nữa.”

Bốn người đồng loạt nhìn về phía Lộ Trạch, Lộ Trạch cau mày nghiêm mặt, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm hướng của Lương Tiêu, trên mặt viết rõ chữ “Khó chịu”.

“Em thấy chị nói đúng đó.” Tôn Trác Vũ nói.

“Tớ cảm thấy cậu nói đúng đó.” Mạnh Thiến nói.

“Em cảm thấy... Đúng.” Khi Mao Hâm nói Lộ Trạch đột nhiên quay đầu lại, nhưng cậu ta vẫn cố nói nốt chữ cuối cùng.

Không đến năm phút đồng hồ, Lương Tiêu đã trở lại. Anh nhìn sắc mặt của Lộ Trạch, lúc này Lộ Trạch đã khôi phục vẻ mặt ban đầu, Lương Tiêu muốn giải thích, nhưng nhiều người như vậy lại không tiện mở miệng.

Lữ Huyên bỗng nhiên nói: “Thiến Thiến, cậu ăn xong chưa? Đi vệ sinh với tớ đi.”

Cô ấy vừa nói vừa nháy mắt với Tôn Trác Vũ và Mao Hâm, Tôn Trác Vũ nói: “A, em cũng đi một chút, Hâm Hâm mày đi không?”

Mao Hâm “chẹp” một cái rồi cũng đứng lên, “Tao đi!”

Từ lần trước, cậu ta ở trong nhà vệ sinh nghe được Lộ Trạch với Lương Tiêu đang hôn nhau cũng không dám ở cùng với hai người bọn họ, nếu không sẽ rất dễ đỏ mặt.

Mọi người đều đi hết rồi, Lương Tiêu nghiêng đầu qua chỗ Lộ Trạch, thấp giọng nói: “Cục cưng, người này là khách hàng lúc trước của anh, nhưng bọn anh tuyệt đối chưa từng lén lút qua lại gì cả, ban nãy anh đã nói rõ với cô ta rồi…”

“Thật không,” Lộ Trạch không mặn không nhạt nói, “Không có lén qua lại, vậy vì sao cô ấy lại gọi anh là Lương Tiêu?”

Lương Tiêu dừng một chút, “Cô ấy là… khách quen, lúc anh vừa bắt đầu làm công việc này thì dùng tên thật.”

Lộ Trạch biết những thứ này đều đã là chuyện quá khứ, cậu không cần thiết phải ghen. Vốn dĩ cậu cũng không cố ý lôi chuyện cũ ra, nhưng hiện tại đột nhiên khách hàng cũ lại xuất hiện trước mặt cậu, bày ra bộ dáng không nỡ đối với Lương Tiêu, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu thôi.

Cho nên Lộ Trạch liếc nhìn Lương Tiêu một cái, rồi tiếp tục hỏi: “Khách hàng quen là quen thế nào? Cô ta tìm anh nhiều lần lắm à?”

Lương Tiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật, “Ừm… Cũng khá nhiều.”

“Ồ.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu ngẩn người, cảm giác giống như Lộ Trạch không có ý định tiếp tục hỏi anh nữa. Anh quan sát biểu tình của Lộ Trạch, sau đó giơ tay lên xoa xoa lưng cậu, “Cục cưng….”

Lộ Trạch bỗng nhiên quay đầu, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

“Lương Tiêu,” Lộ Trạch nói, “Mặc kệ trước kia anh có bao nhiêu khách hàng, các cô ấy đi tìm anh bao nhiêu lần, có xinh đẹp thế nào hay thích anh bao nhiêu, dù sao…”

Lộ Trạch dừng một chút, hô hấp của Lương Tiêu cũng dừng lại theo.

“Dù sao người đầu tiên yêu đương với anh là em, người đầu tiên hôn anh là em, người đầu tiên nấu súp thịt viên cho anh là em, người đầu tiên bế được anh là em, người đầu tiên cam tâm tình nguyện để anh gọi là cục cưng, cũng là em.”

Chú thích:

[1] Bên Trung hay gọi mấy chuyện bậy bạ là: 黄/vàng.