Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 37




Hai người ở chỗ mẹ Hứa ăn cơm và nghỉ ngơi cả buổi trưa, sau khi dùng xong cơm chiều mới trở về nhà.
Cả người Hứa Tri Ý đuối lừ, vừa dính xuống giường là nằm im, bỗng dưng có một thân hình cao lớn ấm áp phủ lên, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai, vừa tê vừa ngứa, trên da nổi lên một tầng da gà.
“Em muốn khi nào đi đăng ký?”
“Lúc nào cũng được.”
“Vậy ngày mai đi.”
Nghe vậy, Hứa Tri Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, cái ót lỡ đụng vào cằm của anh, cô nghe thấy Tông Diễn xuýt xoa một tiếng, nhưng lực chú ý lại đặt vào câu nói kia nhiều hơn.
“Nhanh như vậy ư? Em còn chưa chuẩn bị xong mà.”
Nghĩ đến việc phải nhận giấy hôn thú sớm như vậy, bỗng nhiên cô lại cảm thấy không chân thật lắm.
“Vậy em muốn khi nào?” Tông Diễn nhẹ giọng hỏi, anh tôn trọng ý muốn của cô hơn, cũng không gấp đến mức ngày mai phải lập tức đi đăng ký.
Sau khi Hứa Tri Ý suy nghĩ kỹ lưỡng, “Hay mình đăng ký vào ngày đầu tiên của mùa hè đi anh.”
Tông Diễn sửng sốt một chút, anh bỗng nhiên nhớ tới, hình như lần gặp gỡ đầu tiên của hai người chính là vào đầu hạ. Ngày đó có gió nhẹ ấm áp, ánh nắng chói chang, những chú chim trên cành kêu lảnh lót, khi ấy cây ngô đồng trong khu chung cư vẫn cao to sừng sững, cành lá tốt tươi, căng tràn sức sống.
Dưới gốc cây có một cô bé đang ngồi xổm, trên đầu buộc hai chùm tóc nhỏ, dáng người nhỏ nhỏ tròn tròn như một cái bánh bao, không biết cô đang mân mê thứ gì trong tay, tự chơi một mình vô cùng vui vẻ.
Vì mới dọn đến đây nên Tông Diễn vẫn chưa có bạn bè, tính tình anh lại lạnh lùng, không có ai nguyện ý chơi cùng anh, nhưng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại cất bước đi về phía cô bé kia, nhìn cô nhóc đang nặn hình người bằng cục bùn trong tay, mặt mũi tay chân đều dơ nhem nhuốc, Tông Diễn có chút ghét bỏ, lui lại về sau mấy bước.
Dường như Hứa Tri Ý đã phát hiện ra, cô nhìn thoáng qua anh, sau đó vô tư nở một nụ cười tươi rói, những vết bùn chẳng may dính trên mặt cũng khiến cho người ta yêu thích, “Muốn chơi cùng mình không? Mình có thể dạy cho cậu!”
Không đợi Tông Diễn từ chối, Hứa Tri Ý đã kéo anh nhập bọn chơi cùng mình.
Tông Diễn không ngờ bản thân lại chơi vui vẻ đến vậy, đây là lần đầu tiên anh có bạn chơi cùng, cửa lòng vẫn luôn đóng kín nay cũng đã dần dần mở ra.
Nhưng bởi vì cả người đều dính bẩn nên anh đã bị Nghiêm Mạt đánh một trận, cấm anh không được chơi cùng những đứa nhỏ không thích sạch sẽ, mặc dù ngoài mặt Tông Diễn đồng ý nhưng anh luôn lén cùng Hứa Tri Ý chơi đủ loại trò chơi con nít khác nhau.
Nếu như không có cô, có lẽ cũng chẳng có Tông Diễn hiện tại.
Thu hồi suy nghĩ, chắc do anh đã im lặng quá lâu nên Hứa Tri Ý quơ tay qua lại trước mặt anh vài cái, “Này, anh không muốn hả?”
Cô nghe thấy Tông Diễn lên tiếng, giọng nói mang theo một tia vui mừng hân hoan, như búp măng mọc lên sau cơn mưa, ý chí kiên định bất di bất dịch.
“Sẵn lòng.”
Có thể không muốn sao?
……
Trước ngày đăng ký, Tông Diễn vẫn tiếp tục bận rộn với công việc của mình, Hứa Tri Ý di chuyển qua lại giữa hai nhà, thấy nhà anh vẫn đơn giản và trống trải, cô đã dành ra một ngày để đi trung tâm thương mại mua thêm một ít nhu yếu phẩm thường ngày và đồ trang trí.
Nhưng cô không ngờ sẽ đụng mặt Mạnh Dao ở trung tâm thương mại.
Hứa Tri Ý vừa bước ra từ một cửa hàng nhỏ liền nhìn thấy một cặp đôi rất nổi bật cách đó không xa, hai người đều đẹp nên dễ dàng thu hút sự chú của mọi người.
Người phụ nữ có dáng người thon thả đang kéo tay một người đàn ông vui vẻ nói gì đó, người đàn ông cũng nghiêm túc lắng nghe, bỗng nhiên cô ta lại nhìn về phía cô, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, sau đó cô ta lại nói thêm gì đó với người đàn ông, vỗ nhẹ anh ta rồi đi đến chỗ Hứa Tri Ý.
Mạnh Dao xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, khuôn mặt lộ ra nét yêu kiều, loại biểu cảm khi được người khác cưng chiều hết mực.
Cô ta quét mắt nhìn Hứa Tri Ý một lượt, khóe môi cong lên, như thể gặp lại bạn thân đã xa cách nhiều năm, “Mấy năm rồi mới gặp, càng ngày càng xinh hơn nha, xem ra Tông Diễn đối xử với cậu rất tốt.”
Hứa Tri Ý mỉm cười, “Cậu cũng xinh lắm.”
“Nói chuyện chút nhé?”
“Được thôi.”
Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, Mạnh Dao bây giờ khác với trước kia rất nhiều, dường như đã mất đi khí chất của một đại tiểu thư.
Mạnh Dao yên lặng nhìn người phụ nữ ngồi đối diện. Khuôn mặt trứng ngỗng dịu dàng ôn hoà, mắt hạnh trong veo sạch sẽ, mũi nhỏ cao thẳng gọn gàng, đôi môi hồng hào đầy đặn, không thể nghi ngờ về vẻ đẹp của cô, nhưng nếu đặt ở giữa một rừng mỹ nữ, thật ra sẽ không hấp dẫn ánh nhìn mọi người ngay lập tức, nhưng Mạnh Dao biết, có thể khiến Tông Diễn thích mình như vậy, Hứa Tri Ý chắc chắn có chỗ đặc biệt hơn người khác, cô đã sớm không còn là một nữ sinh vô tri tuỳ hứng như trước kia.
Mạnh Dao nhấp một ngụm cà phê, vị chua nhè nhẹ tràn ngập trong miệng, cô ta liếm môi theo thói quen, rồi nói: “Không biết cậu có biết hay không, thật ra Tông Diễn là anh trai khác cha khác mẹ với tôi, vì được nuông chiều từ nhỏ bên tính tình của tôi rất bướng bỉnh, vào lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã bị anh ấy thu hút.”
Năm thứ ba sau khi Nghiêm Mạt tái hôn, vì đang là Tết Nguyên đán nên không khí đều vô cùng ấm áp náo nhiệt, Nghiêm Mạt cũng dẫn theo con trai mình đến ăn tết cùng, có lẽ là do lương tâm trỗi dậy, hoặc cũng có thể là do một lí do nào khác.
Đó là lần đầu tiên Mạnh Dao gặp Tông Diễn, chàng thiếu niên chỉ mới 11 tuổi, ngũ quan anh tuấn còn mang theo một chút non nớt, vẻ mặt anh vô cảm, mặc kệ cô ta nói gì, anh đều không hề để ý tới.
Mạnh Dao là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng bị người khác đối xử lạnh lùng thế này, lập tức tỏ vẻ khó chịu với anh, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta đã bị anh thu hút.
Số lần Tông Diễn tới nhà họ Mạnh không nhiều lắm, tổng cộng số lần đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng chàng trai này càng ngày càng cao lớn ưu tú, khuôn mặt đẹp trai vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô ta, lặng lẽ gieo xuống một hạt giống.
Vào năm lớp mười hai, cô ta nhất quyết muốn chuyển đến học ở Du Giang, nhưng lại không được ba Mạnh đồng ý, cô ta không ngừng quấy khóc ầm ĩ, dùng hết mọi cách để năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng ba Mạnh cũng chấp nhận, cô ta thành công chuyển trường đến, cũng gặp chàng trai cô ta ngày đêm mong nhớ trong lòng, nhưng sau đó cô ta lại phát hiện, dường như trong mắt của chàng thiếu niên trong sáng và kiêu ngạo chỉ chứa đựng hình bóng một người, một nữ sinh bình thường không có bất kỳ ưu điểm nào.
Sau này mới biết được, hoá ra bọn họ chính là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, dù vậy Mạnh Dao vẫn không cam lòng, cô ta khăng khăng muốn có được Tong Diễn, cho nên đã làm ra những chuyện trước kia.
Bây giờ nghĩ lại những chuyện này, Mạnh Dao cảm thấy cực kỳ buồn cười, đều do khi đó bản thân vẫn còn trẻ người non dạ, vừa không hiểu chuyện vừa bị não úng nước, mà lại muốn trèo cao.
Cô ta nhìn người phụ nữ trước mặt, cười nói, “Cậu đừng lo lắng, tôi đã không còn hứng thú với Tông Diễn từ lâu, bây giờ tôi cũng sắp kết hôn với bạn trai mình rồi, đến lúc đó mời hai người đến uống rượu mừng nhé!”
“Được nha!”
Tâm trạng của Hứa Tri Ý vô cùng vui vẻ, không ngờ Mạnh Dao sẽ nói với cô nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm không còn để bụng những chuyện trước kia, sau khi tâm sự xong, hai người trao đổi phương thức liên lạc với nhau, cũng coi như đã trở thành bạn bè.