Tông Diễn ôm cô thật chặt, mùi trái cây thoang thoảng quen thuộc xộc vào mũi, anh tham lam hít vào mấy cái, nhưng vẫn không cảm thấy thoả mãn.
Xa nhau mấy năm, anh không ngừng nỗ lực xây dựng sự nghiệp, đến giờ đã phát triển từng bước, tuy không mấy dễ dàng nhưng cũng đã đi vào ổn định.
Anh cố gắng lâu như vậy, còn không phải là vì đợi đến ngày hôm nay sao?
Tông Diễn vẫn không thể nào quên được đêm hạ khô nóng oi bức kia, tất cả đều xảy ra bất thình lình, Tông Hàn vì đam mê cờ bạc mà chọc tới người không nên dính vào, bị bắt vào đồn cảnh sát.
Bất đắc dĩ anh phải đến đồn cảnh sát, sau đó Nghiêm Mạt cũng tới theo, bà ta không hề quan tâm đến những việc này, thậm chí có thể nói là khịt mũi khinh thường, bà ta đã hận Tông Hàn thấu xương từ lâu, ước gì ông ta sẽ vào tù.
Nghiêm Mạt chỉ thờ ơ nhìn Tông Diễn, vẫn là người mẹ hiếu thắng và nghiêm khắc trong trí nhớ của anh.
“Ra nước ngoài du học đi Tông Diễn.”
“Con không đồng ý.”
Tông Diễn vô cảm trả lời, vòng qua bà ta chuẩn bị rời đi, kết quả lại nghe người phía sau nói tiếp.
“Bởi vì con bé kia ư? Không phải là mẹ muốn làm khó con, nhưng Tông Diễn à, chỉ bằng năng lực hiện tại của mình, con cảm thấy bản thân có thể mang đến cho con bé cái gì? Bây giờ con không hề có gì, nếu không có mẹ, có lẽ con cũng chẳng là cái thá gì cả.”
Nghiêm Mạt rất bình tĩnh nói ra sự thật này.
“Tình yêu tuổi niên thiếu của bọn con bây giờ, vừa yếu ớt vừa mỏng manh, con nghĩ có thể kéo dài đến bao lâu? Đừng quên xã hội hiện nay có vô vàn cám dỗ, người mạnh mẽ hơn con rất nhiều, nếu không trở nên ưu tú thì làm sao có thể tìm được chỗ đứng trong xã hội?”
Sau đó Nghiêm Mạt dịu giọng xuống, “Nghe lời mẹ, du học nâng cao trình độ học vấn, chỉ cần con có thể chứng tỏ năng lực của bản thân mình, mẹ sẽ không can thiệp vào những chuyện sau đó của con.”
Cơn gió lạnh đêm hè thổi qua các đầu ngón tay, nhẹ nhàng vén mái tóc ướt nhẹp trên trán Tông Diễn, hai tay anh nắm chặt, khuôn mặt lạnh nhạt bị bóng tối che khuất, nội tâm anh không ngừng giãy giụa, nhưng những lời Nghiêm Mạt nói ra lại không sai chút nào, hiện tai anh vẫn còn quá kém cỏi.
Im lặng một lúc lâu, Tông Diễn quay đầu lại nghiêm túc nhìn bà ta, bàn tay nắm chặt khẽ buông lỏng, “Được, con đồng ý với mẹ.”
Thu hồi suy nghĩ, Tông Diễn cụp mắt, che giấu sự điên cuồng trong ánh mắt đen tối, trong đó còn xen vào một chút quyết tâm phải có được.
Bây giờ anh không còn là Tông Diễn trước kia, đã sớm phá vỡ lồng sắt giam cầm mình, trở thành một người mạnh mẽ và có quyền lực riêng.
Lòng bàn tay ấm áp của Tông Diễn vuốt ve mái tóc suôn dài của Hứa Tri Ý, giọng nói ôn hòa, “Vậy bảo bối đã tha thứ cho anh rồi hửm?”
Cô gái nhỏ trong lòng ngực vùng vẫy, rốt cuộc cũng thoát khỏi cái ôm của anh, ngữ khí mang theo dỗi hờn, “Ai thèm tha thứ cho anh!”
Cuối cùng, vòng qua người anh rời đi, khi vừa bước ra tới cửa, cô đột nhiên nhớ tới gì đó, quay trở lại xách đứa con trời đánh của mình lên, rồi mới thật sự đi về.
Tông Diễn nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng của cô, khoé miệng nở một nụ cười.
Anh biết cô đã hoàn toàn nguôi giận.
……
Khoảng thời gian sau đó, Hứa Tri Ý rất ít khi gặp lại Tông Diễn, tuy rằng ngoài miệng cô nói không tha thứ, nhưng thật ra trong lòng lại suy nghĩ phải làm thế nào để có thể tình cờ gặp được anh.
Sự thật là Tông Diễn có thói quen chạy bộ vào buổi sáng mỗi ngày, lúc đó Hứa Tri Ý vẫn còn ngủ nướng, đợi khi cô thức dậy, cũng là lúc Tông Diễn gõ cửa đưa bữa sáng cho cô.
Dường như ngày nào Tông Diễn cũng rất bận rộn, Hứa Tri Ý chỉ có thể nhìn thấy anh vào buổi sáng và buổi tối, những thời gian còn lại thì rất hiếm hoi.
Trên nhóm chat của công ty vừa mới thông báo thứ bảy tuần này chính là lễ kỷ niệm thành lập công ty, cấp trên sẽ tổ chức một buổi liên hoan, tất cả nhân viên đều phải tham gia.
Hứa Tri Ý đã ký hợp đồng với công ty này, có rất nhiều hoạ sĩ xuất sắc khác cũng ký hợp đồng với công ty.
Thứ bảy, cô trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngắn thắt eo, bên ngoài khoác áo len hở cổ, tổng thể nhìn rất phù hợp, cuối cùng xách túi đi đến điểm hẹn.
Buổi tiệc lần này của công ty được tổ chức tại một nhà hàng Trung Quốc đặc biệt nổi tiếng và sang trọng ở thành phố Du Giang, Hứa Tri Ý cực kỳ khâm phục sự chịu chi của công ty.
Khi cô đến, nơi đây đã có rất nhiều người, bao gồm những người bạn hoạ sĩ thân thuộc của cô và những nhân viên ở bộ phận khác.
Hứa Tri Ý tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, người ngồi bên cạnh trùng hợp chính là cô nàng hoạ sĩ Tô Viên Viên, hai người coi như quen biết sơ sơ nên cũng không tính là xa lạ.
“Tri Tri, cô biết vì sao hôm này lại đãi tiệc ở một nhà hàng xa xỉ thế này không?” Tô Viên Viên tỏ vẻ thần bí hỏi.
“Không biết.”
“Tôi nghe bên bộ phận biên tập nói, công ty chúng ta đã bị một ông chủ lớn mua lại, bữa tiệc hôm nay cũng là do anh ta mời.”
Hứa Tri Ý gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, hình như cô không hứng thú với chuyện này lắm.
Tô Viên Viên có chút hận sắt không thành thép nói: “Chẳng lẽ cô không tò mò ông chủ mới là ai sao?”
“Hả…… Là ai vậy?”
Tô Viên Viên cười vài tiếng, rồi mới nói: “Tôi cũng không biết.”
Hứa Tri Ý: “……”
Tổng giám đốc bất ngờ bước vào, phía sau anh ta là một người đàn ông thân hình cao ráo, anh mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo, vai rộng eo thon, khí chất bất phàm, khuôn mặt không có một góc chết, thật sự là một cực phẩm nhân gian.
Mái tóc trên trán anh được chải vuốt ra sau, làm nổi bật đường nét tinh tế trên mặt anh, đôi mắt đen như mực đảo quanh bữa tiệc một vòng, cuồi cùng dừng lại trên người Hứa Tri Ý, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
“Giới thiệu với một người một chút, đây chính là Tông Diễn, vị cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta!” Tổng giám đốc nhiệt tình giới thiệu với mọi người, không hề có chút luống cuống.
Hứa Tri Ý ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai xuất chúng kia, trong nhất thời không kịp phản ứng lại.
Sao Tông Diễn lại đột nhiên thay đổi thân phận, trở thành ông chủ của cô?
Tô Viên Viên ngồi bên cạnh cực kỳ kích động, “Ôi vãi, ông chủ còn trẻ dữ thần! Sao lại có thể đẹp trai đến vậy, tôi đã tìm được nguyên mẫu OC* của mình sau này rồi……”
(*OC là từ viết tắt của ”Original Character” có nghĩa là nhân vật gốc, bản gốc hoặc nhân vật tự nghĩ. Đây là những nhân vật do tác giả sáng tạo và thêm vào để bổ sung và làm phong phú thêm câu truyện. Một số fan có thể tạo ra OC của riêng họ để tham gia vào cộng đồng fanfic và cosplay.)
Hứa Tri Ý há miệng thở dốc, không biết phải nói gì, cuối cùng lựa chọn im lặng, nhưng chỗ trống bên cạnh lại đột nhiên có người ngồi xuống, Hứa Tri Ý ngửi thấy mùi trà thanh mát nhàn nhạt, cả người cô trở nên cứng đờ trong chốc lát, không quay đầu lại nhìn anh.
“Bảo bối?”
Âm thanh của Tông Diễn rất nhỏ, nhưng Hứa Tri Ý lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Cô mím chặt môi, cảnh cáo anh: “Không được gọi em.”
Tông Diễn cười khẽ một tiếng, không dám chọc cô.
Sau khi anh đến, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Tổng giám đốc đã gần 49 tuổi nhưng vẫn tươi cười và hài hước như thường ngày, dễ dàng hoà nhập cười đùa với những người trẻ như bọn họ.
Nhưng vì quá hưng phấn nên ông ấy uống đến say quắc cần câu, cứ liên tục mời rượu mọi người, đến lượt Hứa Tri Ý, tổng giám đốc cười nói: “Tiểu Hứa cũng lợi hại quá đấy! Không chỉ xinh đẹp mà còn có nhân khí rất tốt, thu về cho công ty không ít lợi nhuận! Tông tổng, nhìn con bé nhỏ nhắn vậy thôi nhưng kỹ năng lại rất xuất sắc!”
Nghe vậy, Tông Diễn khẽ mỉm cười, “Vậy sao?”
Nhìn thấy tổng giám đốc còn muốn nói thêm gì đó, Hứa Tri Ý vội bưng ly rượu lên, “Tổng giám đốc, tôi kính ngài một ly!”.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Sau đó uống một hơi hết cả ly rượu vào bụng.