Say - Đa Nhục Ngư Hoàn

Chương 29




Hứa Tri Ý ở nhà bận rộn mấy ngày, rốt cuộc cũng vẽ xong bản vẽ, sau khi gửi bức tranh cho đối phương, cô mới có thể hoàn toàn nghỉ ngơi.
Cô nằm ở trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Trong vô thức, đã 6 năm trôi qua, cô không biết rốt cuộc anh đang thế nào, sau ngần ấy năm có thể anh cũng đã có đối tượng khác……
Nghĩ vậy, mũi Hứa Tri Ý ê ẩm một chút, sau đó tức giận quăng gối ôm xuống đất.
Có lẽ chỉ còn mỗi cô ngu ngốc đợi anh.
……
Sau khi ăn cơm chiều xong, Hứa Tri Ý nghĩ mình đã ru rú trong nhà mấy ngày, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí, cô bế Cơm Nắm đi tản bộ trong tiểu khu cùng mình.
Môi trường xung quanh của tiểu khu khá xanh mát, cũng vì điểm này mà có rất nhiều trẻ con đến đây chơi đùa, đang đi dạo một vòng thì gặp dì Từ ở cùng tầng.
Dì Từ là một người tốt bụng, lúc Hứa Tri Ý mới dọn đến, bà ấy đã giúp đỡ cô không ít, thời gian dần trôi cũng từ từ trở nên thân thiết.
“Tiểu Hứa à, con có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Nghe vậy, dì Từ càng vui vẻ, “Tốt nha! Con có biết căn hộ cách vách vừa có hàng xóm chuyển đến chưa? Lần trước dì có gặp qua thằng bé rồi, đẹp trai như diễn viên vậy, dì còn cố tình hỏi thăm, thằng bé cũng chưa có bạn gái đó! Hai đứa sống gần như vậy, có thể tìm hiểu nhau một chút! Nếu thành đôi thì đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao!”
Hứa Tri Ý cười khô vài tiếng, cô không có hứng thú với chuyện ép duyên này, chỉ cười nói: “Có cơ hội sẽ làm quen ạ.”
Sau khi lừa bà ấy xong, Hứa Tri Ý đi dạo cũng mỏi chân, cô bế Cơm Nắm vừa vuốt ve nó vừa đi về nhà, ra khỏi thang máy, Hứa Tri Ý vô tình phát hiện cửa nhà hàng xóm đang hé mở, bên trong không ngừng vang lên tiếng mèo kêu, giống như đang vào thời kỳ động dục.
Bỗng dưng, Cơm Nắm đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô đột nhiên nhảy khỏi cánh tay, vểnh đuôi chạy vào nhà hàng xóm.
“Cơm Nắm, quay lại nhanh!”
Hứa Tri Ý vừa gọi vừa đuổi theo.
Sao lại chạy vào nhà hàng xóm vậy chứ, xấu hổ muốn chết!
Hứa Tri Ý bất đắc dĩ đi vào nhà của người khác, phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc được trang trí rất đơn giản, nhưng cô không rảnh để ý những điều này, đuổi theo bóng dáng đang chạy vào phòng ngủ của Cơm Nắm.
Tổng thể phòng ngủ thiên về phong cách đơn giản, lấy tông xám trắng làm chủ đạo, trước cửa sổ sạch sẽ đang có một con mèo Ragdoll kêu “meo meo”, Cơm Nắm đứng ở bên cạnh vểnh cái đuôi thật cao, ngửi ngửi con mèo Ragdoll, còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị Hứa Tri Ý bế lên, cô tức giận vỗ nhẹ vào mông con mèo hư đốn nhà mình, “Chạy lung tung đi đâu, lần sau còn như vậy nữa sẽ không cho cưng ăn cá khô!”
Cơm Nắm vốn đang giãy giụa không ngừng trong lòng cô, đến khi nghe thấy câu sau lại thức thời dừng lại, còn kêu meo meo vài tiếng để lấy lòng.
Hứa Tri Ý cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi tự tiện vào nhà người khác, nhưng dường như chủ nhân căn hộ không có ở đây, lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa ở huyền quan, phát ra một tiếng “cạch”, một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở đó, trong tay cầm một chai rượu, chắn ngay lối ra vào duy nhất.
Bầu không khí ngay lập tức tràn ngập sự xấu hổ, Hứa Tri Ý cười xin lỗi với anh: “Xin lỗi, mèo nhà tôi vừa chạy vào trong nhà anh……”
“Không sao.”
Giọng người đàn ông trầm thấp từ tính, anh gỡ khẩu trang xuống, nhìn cô không hề chớp mắt.
Nụ cười trên mặt Hứa Tri Ý trở nên cứng đờ, cô nhìn người đàn ông trước mắt quen thuộc đến mức khắc sâu vào xương cốt, không biết khóc hay cười, cảm xúc xa lạ dâng trào trong lòng, cô ôm chặt Cơm Nắm, vô cảm cụp mắt xuống, nói: “Xin lỗi, có thể nhường đường cho tôi một chút không?”
“Tri Tri.” Tông Diễn nhẹ nhàng gọi một tiếng, an tĩnh nhìn cô.
Hứa Tri Ý hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhìn người trước mặt một lần.
Tông Diễn không thay đổi nhiều lắm, sau ngần ấy năm xa cách, khí chất trên người anh càng trở nên thành thục trầm ổn, vẻ ngoài tuấn tú nổi bật hơn rất nhiều, đôi mắt dài hẹp sâu thẳm như đại dương mênh mông không thấy đáy, chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã khiến người ra đắm chìm vào sâu tận.
Tủi thân dồn nén những năm nay bỗng nhiên ùa về ồ ạt, hai mắt Hứa Tri Ý chua xót, cô chớp chớp mắt, lặp lại bằng giọng điệu xa lạ: “Nhường đường cho tôi một chút, cảm ơn.”
Như thể đang nói chuyện với một người xa lạ.
Trái tim Tông Diễn không khỏi đau đớn, mạnh mẽ ôm lấy cô, cằm anh cọ vào đầu cô, hệt như một chú cún lớn đang ngoan ngoãn lấy lòng, “Xin lỗi bảo bối, để em phải đợi nhiều năm như vậy…..”
Xa cách 6 năm, Hứa Tri Ý lại một lần nữa nghe thấy cách gọi xa lạ này, những ký ức đã bị phong toả chặt chẽ lại ập đến như thuỷ triều, nước mắt không kìm được rơi xuống, cô giãy giụa trong ngực anh, chẳng biết Cơm Nắm đã trốn đi từ khi nào.
“Buông ra, chúng ta đã chia tay rồi!”
“Anh chưa từng đồng ý qua chuyện này!”
Tông Diễn ôm cô càng chặt hơn, như muốn khảm cô vào tận xương cốt, “Nghe anh giải thích được không?”
……
Sau khi ra nước ngoài, Tông Diễn đỗ vào một trường đại học hàng đầu ở địa phương, năng lực học tập của anh trong mọi phương diện đều không tồi, giảng viên đều rất yêu thích, cứ vậy mà tiếp tục quá trình học tập nhạt nhẽo và buồn tẻ như cũ, ngoại trừ những việc này, anh không ngừng nhớ đến Hứa Tri Ý, anh in những bức ảnh mà mình lén chụp ra, vào lúc mệt mỏi sẽ lấy ra nhìn một chút.
Cho dù là hình nền điện thoại hay bất cứ thứ gì của Tông Diễn cũng đều liên quan đến Hứa Tri Ý, chiếc nhẫn cô tặng cho mình, mấy năm nay vẫn chưa từng tháo xuống, cũng vì vậy mà cản giúp anh không ít đào hoa.
Mới đầu, anh còn liên lạc với cô, nhưng bởi vì lệch múi giờ và lịch học tập quá bận rộn, thế nên hai người dần ít liên lạc hơn.
Trị an nước ngoài không tốt, thường xuyên xảy ra những vụ trộm cướp, có lần Tông Diễn đang đứng trên đường lớn, bỗng nhiên bị giật mất chiếc điện thoại cầm trong tay, anh đi báo cảnh sát thì lại vô dụng, bọn họ nói sự việc thế này quá mức bình thường, chỉ kiến nghị anh đi mua điện thoại mới, và dặn dò lần sau nhớ chú ý một chút.
Tông Diễn không có cách nào khác ngoài việc đi mua một chiếc điện thoại mới, sau khi làm lại thẻ sim, anh phải khó khăn lắm mới có thể đăng nhập vào WeChat, nhưng lại nhìn thấy Hứa Tri Ý gửi đến một câu “Chia tay”, rồi kéo anh vào danh sách đen.
Trong lòng anh lo lắng vô cùng, nhanh chóng lập thêm tài khoản mới để kết bạn với cô nhưng vẫn không được chấp nhận, anh lại điện thoại cho cô, kết quả bị từ chối lập tức, khi gọi lại một lần nữa, đối phương đã kéo anh vào danh sách đen.
Trong khoảnh khắc đó, Tông Diễn cảm thấy thật sự bất lực, vì mất điện thoại nên anh rất khó để tìm lại những số điện thoại đã lưu trước kia, sau đó anh tìm được số của Lục Kinh Nhiên, thông qua cậu ta lấy được phương thức liên lạc của Trần Tiên Tiên, có lẽ cô nàng đã biết chuyện anh thất hứa đột ngột bỏ ra nước ngoài, nên đối xử với anh rất xa cách, chỉ nhấn mạnh anh không được làm phiền Hứa Tri Ý.
Nhất cử nhất động của Hứa Tri Ý sau này đều biết được thông qua Trần Tiên Tiên, nhưng bởi vì hai người không học cùng một trường nên tin tức do cô nàng cung cấp ít ỏi đến đáng thương, dù vậy vẫn khiến anh thoả mãn lắm rồi.
Nghe xong, Hứa Tri Ý rất sửng sốt, nước mắt cũng không chảy nữa, “Mấy năm trước em có nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, nhưng em tưởng đó là cuộc gọi lừa đảo nên đã kéo vào danh sách đen, còn việc anh kết bạn WeChat với em, là bởi vì khoảng thời gian ấy có quá nhiều người kết bạn, sau đó em không muốn để ý đến nữa nên vẫn không vào xem.”
Nhưng không ngờ, chỉ một ít chuyện nhỏ cũng có thể tạo ra hiểu lầm lớn như vậy.
Nghĩ đến lời “Chia tay” bản thân tự nói ra, Hứa Tri Ý cũng hết giận hơn phân nửa, cô mím môi, “Xin lỗi, em không biết…..”