Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính

Chương 41: Hoa đào của Vu Tử Tầm




Trước buổi casting hai ngày, một dịp lễ phạm vi toàn quốc được diễn ra, trường Đại Học cho sinh viên nghỉ, Vu Tịnh Nhã ngồi máy bay trở về nhà. Tất nhiên là không mang con Bánh Bao quàng thượng kia theo, vì nó thời gian gần đây đang được mẹ Vu giữ lại nuôi cho béo


Lần về này cô chỉ thông báo cho bố mẹ, chưa có cùng ba đứa nhóc kia nói qua. Vừa xuống máy bay, một cơn gió nhẹ mùa xuân còn mang theo hương thơm của hoa thoảng qua. Vu Tịnh Nhã nhoẻn môi cười, mùa xuân đến rồi, điều lành sẽ mau chóng xuất hiện thôi


" Bác tài"


Cô vẫy tay với một chiếc xe bên đường. Sân bay đông ngịt người, bắt taxi rất khó khăn, huống hồ gì thời gian gần đây cũng có nhiều người về nhà ăn tết sớm. Vu Tịnh Nhã đứng đoạn đường ít người, nên mau chóng bắt được xe. Tài xế là một bác trung niên hiếu khách, sau khi đậu xe bên đường, bác xuống xe mở cửa, tươi cười nói chuyện với cô


" Ấy chà, hiện giờ con gái lục địa đều xinh đẹp như cháu sao?"


" Bác tài quá khen rồi" Sinh vật giống cái ai cũng thích được khen, Vu Tịnh Nhã cũng không ngoại lệ. Đôi mắt cô cong cong lên, vô hại như con cáo nhỏ, tươi cười ngọt ngào


" Bác không điêu đâu" Bác tài tự cho là đúng, sau khi nhìn gương chiếu hậu quay đầu xe lại, bác mới tiếp tục cuộc đối thoại " Ban nãy bác mới chở hai cô gái, cũng từ sân bay này ra, hai cô bé kia cũng xinh như cháu vậy"


" Giống cháu sao?" Nụ cười trên môi nhạt lại, cô nghi hoặc hỏi lại


" Cũng không hẳn. Hai cô bé kia hình như đang học cao trung, nhìn khuôn mặt non nớt giống như con nít lắm. Cũng đi tới địa chỉ giống cháu"


Bác tài không tiện nói ra danh tính vị khách, chỉ miêu tả chung chung. Vu Tịnh Nhã đang định hỏi thêm gì đó, xe đã dừng trước cổng tiểu khu. Không còn cách nào, cô đành phải xuống xe, lấy hành lý, đưa tiền cho bác tài rồi bước vào nhà


Trước cổng tiểu khu, hai vị ca ca bảo an vẫn còn đang nghiêm túc đứng canh cửa. Thấy đại tiểu thư trở lại, họ hô một tiếng xin chào rồi tiếp tục đứng gác. Vu Tịnh Nhã cũng lịch sự chào hỏi, sau đó kéo vali đi vào bên trong, tiếng lạch cạch của giày cao gót theo nhịp điệu bước đi, vô cùng êm tai


Vừa mới đẩy cửa nhà chính ra, Vu Tịnh Nhã nhìn cảnh tượng bên trong, lòng có chút ngạc nhiên. Mấy người bên trong cũng đưa mắt nhìn lại cô, kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện


Trong tiền sảnh có tám người, đều là các cô cậu thiếu niên. Vu Thiệu Huy, Vu Mộc Duệ, Giai Trạch Dương, Tô Thịnh Nam, Vu Tử Tầm, Giai Thi Hàm và hai cô gái nhỏ xinh đẹp


" Chị Tịnh Nhã" Người con gái xa lạ kia chào một tiếng. Ánh mắt hiền lành che đi tia đánh giá nhìn chằm chằm vào cô


Một thời gian ngắn không gặp, cô ta vẫn như trước xinh đẹp nổi bật như thế. Thật đáng ghen tị..


Người con gái kia đôi mắt vụt qua tia ganh ghét, sau đó như cũ cười hiền lành như búp bê nhỏ


" A, chào mọi người" Vu Tịnh Nhã mỉm cười, bước hẳn vào nhà, đóng cửa cái cạch lại. Vu Thiệu Huy đang ngồi trên sa lông chạy tới chỗ cô, đỡ lấy túi xách " Ba mẹ đâu rồi Thiệu Huy?"


" Đang ở trong phòng, em cầm giúp chị"


Lòng Vu Tịnh Nhã dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Có đứa em trai ngoan như thế này, ban đêm có nằm mơ cô cũng cười tưoi đến mức không thể khép miệng được mà


" Chị" Vu Mộc Duệ định tiến tới nhưng bị Vu Thiệu Huy dành trước, chỉ có thể như cũ đứng nguyên tại chỗ. Tô Thịnh Nam ngồi giữa Vu Mộc Duệ, bên cạnh cô bé là nữ sinh cười đến vô hại ban nãy


" Chị" Cô không gọi rõ tên Mộc Di Ân hay Vu Tịnh Nhã, chỉ đơn thuần hô một tiếng tỷ tỷ. Thừa dịp Vu Tịnh Nhã ở đây, cô cũng đứng dậy chạy tới, Tô Thịnh Nam không thích cảm giác ngồi cùng hai nữ sinh này


Có gì đó lạ lạ...


" Chị Tịnh Nhã, lâu rồi không gặp" Từ hiểu lầm ở bệnh viện lần trước, Giai Thi Hàm không có dịp gặp lại Tịnh Nhã nữa. Bây giờ cô bé liền lao tới, hận không thể ôm lấy cô gái đối diện


Vu Tịnh Nhã mặc dù đã không còn là quân nhân, nhưng sức lực cô vẫn khoẻ như cũ. Giai Thi Hàm lao tới, cô lập tức bế em lên. Một tay đỡ mông, một tay vòng qua cái lưng nhỏ cố định lại. Hai người dán vào nhau


Vu Tịnh Nhã tinh mắt nhận thấy lúc mình thân mật với Giai Thi Hàm, mặt đứa em trai út đen lại, không cần dùng não mà đoán cũng biết được rằng cậu chàng đang ghen với cô đây mà


Ôi chao, đây là song phương có tình a...


Tình yêu tuổi trẻ thật tốt


" Chị Tịnh Nhã" Giai Trạch Dương ngượng ngùng hô, không có dũng cảm cùng cô đối diện.


Sự hiểu lầm ngày đó và thái độ của cô vẫn khiến cậu không thể nào tảng lờ phần thiện cảm đang tăng thêm từng chút một trong lòng


Một chút thôi, không nhiều, nhưng lại giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, từng chút từng chút tạo thành bầu trời đầy sao, hình thành cảnh đẹp dịu dàng không gì sánh được.


Vu Tịnh Nhã đang ôm Giai Thi Hàm, chỉ nhìn lướt qua cậu một cái, thu hồi tươi cười, lạnh nhạt ừ một cái


Giai Trạch Dương ngượng ngùng xen lẫn bối rối, buồn bã cúi đầu không dám tiếp tục cuộc đối thoại


" Hai đứa là?" Tịnh Nhã nhìn sang hai nữ sinh bị bỏ quên nãy giờ. Mặt của một trong hai cô gái rõ ràng đã đen lại đầy tức giận, nhưng ngại mình là khách người ta là chủ, chỉ có thể gắng gượng cười. Nữ sinh vẻ mặt hiền lành kìa bí mật vỗ tay cô bạn, trấn an, sau đó tươi cười đáng yêu nhìn cô


" Chị cả, em là bạn gái của Tử Tầm, tên là Tru Tiểu Miên"


Trong đầu Vu Tịnh Nhã nhớ lại một cái tên, từ ngày đầu tiên xuyên vào cô vẫn luôn nhớ về nó


Tru Tiểu Miên đa mưu...


Người khiến cặp đôi Vu Tử Tầm và Giai Thi Hàm mấy lần lận đận, sau này hai đứa nhóc quen nhau nhưng bị cô nàng bày mưu quỷ kế hại, hậu quả là hai người chia tay. Giai Thi Hàm đi du học nơi đất khách, Vu Tử Tầm ôm hối hận sống tiếp, nhiều lần muốn chạy đi bày tỏ tấm lòng nhưng đều bị cô ta cản chân


Kết cục không cần phải nói


Từ một cặp thanh mai trúc mã có tình cảm bị cô ta phá nát bét, cả đời chia lìa, không còn có thể nối lại tiền duyên


" Đừng hô loạn, Tru Tiểu Miên tôi đánh người không phân giới tính. Nếu cậu không nói năng đàng hoàng, tôi sẽ đánh cậu rớt răng"


Người mình thích bị chị cả ăn đậu hũ, Vu Tử Tầm sớm đã khó chịu, đối với việc cô bạn kia nói năng khích trướng, cậu đều mang lửa giận phát tiết ra


" Cậu..." Không ngờ nam sinh kia không chừa lại mặt mũi cho mình, Tru Tiểu Miên đỏ mặt căm hận. Đều là do con ranh Thi Hàm kia, nếu không có nó, mình và nam thần sớm đã là đôi kim đồng ngọc nữ được nhiều người hâm mộ rồi


" Vu Tử Tầm, cậu đừng có quá đáng" Nữ sinh bên cạnh Tru Tiểu Miên vốn im lặng nãy giờ cũng tức giận mắng chửi, bất bình thay bạn thân " Mọi người bên trường học đều sớm cho hai người là một đôi, bây giờ cậu im lặng một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu. Nam nhân mà miệng mồm như đàn bà, phi, tôi ghê tởm cậu"


Cô là Trương Thiên Vy, cô thích Vu Tử Tầm, nhưng người bạn thân xinh đẹp Tru Tiểu Miên này của cô cũng thích cậu. Cô mặt ngoài ủng hộ hai người tới với nhau, mặt trong lại cùng Vu Tử Tầm làm oan gia đấu đá. Có câu oan gia hay tranh cãi sau này sẽ yêu nhau


Không phải sao?


Cô không ngại cùng Tru Tiểu Miên trở mặt, cô chỉ cầu tình yêu của nam thần. Dù sao cô trước giờ vẫn luôn không thích Tru Tiểu Miên, cô ta quá hoàn hảo, còn Thiên Vy cô, luôn luôn bị gọi là cái bóng, là con chó theo đuôi của cô ta


Tru Tiểu Miên


Cô chỉ có căm hận và ghen ghét, chưa bao giờ thật tâm xem cô ta là bạn cả..