Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính

Chương 37: Cao đạo sĩ




Mạnh Khương Giang năm đó rất được nhiều nữ nhân yêu thích, sở dĩ vì hắn lớn lên đẹp trai, nhà có tiền mà bản thân hắn lại còn có tài, có thể nói là được săn đón rất nồng nhiệt. Nhà nào có con gái cũng đều mong muốn được gả con cho hắn, ai cũng đều mong mỏi có được người con rể vàng này. Thế nhưng cố tình hắn nhìn ai cũng không vừa mắt, lòng chỉ tâm tâm niệm niệm vị hôn thê thanh mai trúc mã kém mình năm tuổi, Trương Mộc Yên


Cô nhóc này dịu dàng, ngoan ngoãn, suốt ngày bị hắn chọc ghẹo đến đỏ mặt nhưng lại luôn luôn đi theo đuôi hắn. Bọn họ chính là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi, người nhà hai bên đã ngầm nhận nhau là thông gia từ lâu


Mộc Yên cùng hắn ở trong mối quan hệ không rõ ràng đến khi cô học cấp ba, lúc này hắn đã học Đại học năm ba. Thời gian chính của hắn luôn dành cho việc học, lúc rảnh lại theo cha đến công ty làm việc, cơ hồ cùng cô gặp mặt đều không hề được. Xa mặt cách lòng, nghe bạn bè nói làm hắn sợ hãi, vào đêm sinh nhận mười bảy tuổi đã hẹn cô ra ngoài tỏ tình. Mộc Yên đương nhiên đồng ý, hai người ở bên nhau trong sự chúc phúc của trưởng bối cùng ghen tị của những người thầm thích hai người


Năm đó Mộc Yên nhận bằng tốt nghiệp, tiến vào giới giải trí làm diễn viên. Mộc Yên vốn đã xinh đẹp, đóng phim rất tốt, lại có cả hậu trường là hai nhà Mạnh- Trương đằng sau lưng, tài nguyên vô cùng tốt, scandal hoàn toàn là một trang giấy trắng. Mạnh Khương Giang vẫn nhớ hình ảnh người phụ nữ đứng trên sân khấu nhận vòng nguyệt quế ảnh hậu, cười tươi rói đồng ý lời cầu hôn của hắn. Hình ảnh đẹp như mộng


Nhưng giấc mộng nào rồi cũng sẽ tàn, ngày Mạnh Khương Giang trở về nước sau chuyến công tác, hắn vốn định mang cô đi làm hôn lễ, nào ngờ cái nhận được là tang lễ của người mình yêu và cha mẹ


Khuôn mặt đang cười vui vẻ của hắn cứng đờ, đứng sững lại trước quan tài của người yêu, khóc đến không thể cất lời


Cái cảm giác này... đau đến nhói lòng


Vu Tịnh Nhã cùng Tô Thịnh Nam ăn ý im lặng, không nói gì


Vì đã từng có được, nên sợ mất đi


Vì đau lòng mất đi, nên quyết tâm báo thù


Đạo lý này đương nhiên cô hiểu, nhưng cô không phải nguyên thân, không thể nào dung hợp được cảm xúc mất đi thân nhân, cô không có tư cách bảo hắn quên đi, càng không có tư cách thay cô ấy quyết định báo thù


- Tôi... chuyện này để sau lại nói, trước tiên tôi cần ngài trợ giúp tìm một vị đạo sĩ, Cao Ngu Tưởng, kia là tên của ông ta


Mạnh Khương Giang đè nén cảm xúc trong lòng, nghi hoặc nhìn cô, tựa hồ muốn hỏi sao cô lại biết lão đạo sĩ này. Vu Tịnh Nhã có chút xấu hổ, gãi đầu cười nhìn ông, bẽn lẽn nói


- Nói cái này không hi vọng ngài tin tưởng, chỉ cần ngài đừng đi kể cho người khác là tốt lắm rồi. Thật ra thì tôi không phải cháu gái ngài, tôi là người của không gian khác xuyên tới. Mộc Di Ân, đại tá không quân, ba mươi sáu tuổi, hoạt động ở Sài Thành


- !!?


Tô Thịnh Nam và Mạnh Khương Giang bị cô hù cho giật mình, hai người sửng sốt nhìn về hướng cô. Mạnh Khương Giang còn có vẻ ngờ vực nhưng Tô Thịnh Nam chính là tin tưởng tuyệt đối, chỉ có chút khiếp sợ


- Chị.. không phải là Tịnh Nhã học tỷ sao?


Cô cẩn thận hỏi, dường như đang sợ bản thân nói sai sẽ chọc giận Mộc Di Ân. Mộc Di Ân nhìn cô, nghiêm túc gật đầu


- Nếu tôi là Vu Tịnh Nhã, ngày ấy tôi sợ sẽ bóp chết em ngay trên xe chứ không có chuyện mang em về nhà đâu


- Em.. hiểu


Cô biết nếu đối phương là chị gái kia, có lẽ cô thật sự sẽ bị như thế


- Vậy nên cháu không có quyền quyết định thay cho cô ấy, xin lỗi


Mạnh Khương Giang bị cô hù cho ngốc lăng. Nhưng chẳng hiểu vì sao ông lại có chút tin tưởng, có lẽ cô ấy toàn thân đều mang lại cảm giác mạnh mẽ bức người của quân nhân chăng?