Phòng bệnh được lắp cửa kính thủy tinh trong suốt, nhìn mong manh dễ vỡ nhưng lại cực kì cứng cáp. Từ bên trong phòng có thể nhìn ra bên ngoài. Đã ba giờ sáng, đèn đường vẫn chưa tắt nhưng ngôi sao đều đã biến mất
Tô Thịnh Nam từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy cậu bạn đã khiến cô và chị gái nhỏ trở thành nửa tình địch thì hơi có cảm giác bất mãn, giọng cô hơi ồm ồm
" Chị Tịnh Nhã đâu"
Giai Trạch Dương bị câu nói của cô bạn cùng lớp mà mình thích làm cho tức hộc máu
Lại là Tịnh Nhã...
Giai Thi Hàm câu đầu tiên là Tịnh Nhã, câu thứ hai là Tịnh Nhã. Bây giờ ngay cả Tô Thịnh Nam cũng như thế. Chẳng lẽ hai người các ngươi là fan não tàn của cô ta hay sao vậy
" Tịnh Nhã cái gì mà Tịnh Nhã, cậu còn hỏi cô ta?"
Vì tức giận nên giọng điệu khi cậu nói ra có hơi cáu gắt. Tô Thịnh Nam cũng không phải hiền lành và có kiên nhẫn cao như Tịnh Nhã, cô bé rất nhanh bị lời của cậu ta làm cho tức giận
"Cậu bị điên à, tự nhiên la hét với tôi làm gì. Chị Tịnh Nhã đâu, cậu ở đây làm gì. Đối mặt với người bệnh lại dùng cái mặt nhăn nhó như đưa đám kia là đang cầu mong cho tôi chết hay sao? "
" Cậu! Tôi không thèm tranh cãi với cậu"
Giai Trạch Dương bị cô làm cho nghẹn họng. Cậu vò đầu sau đó ngồi phịch xuống ghế một cách đầy giận dỗi
"Anh bị bệnh à? Ngồi mà thô lỗ như vậy là sao, anh đang dùng dằn với em, anh muốn gây sự à? "
Giai Thi Hàm vốn đang chiến tranh lạnh ngồi một góc, tìm được lý do bèn tiếp tục mở mồm cãi chí choé với cậu
Giai Trạch Dương chậc một cái. Cậu lại bị con nhóc này tìm ra lí do để chửi mắng rồi
Cậu biết Giai Thi Hàm hiện giờ đang rất giận cậu, nhưng Giai Trạch Dương nghĩ sau một thời gian nữa cô bé sẽ hiểu ra Vu Tịnh Nhã kia là người độc ác như thế nào
Lại nói khoảnh khắc cô ấy cầm con dao đứng trước đầu giường Tô Thịnh Nam, trái tim cậu run lên.
Cậu thất vọng về cô lắm.
Cậu nghĩ cô ấy đã thay đổi để trở nên thiện lương hơn.
Thế nhưng người kia lại chứng nào tật nấy cậu đau lòng khôn nguôi
Không biết vết thương kia của cô có đau không, vết đâm liệu có sâu không. Cô gái kia có vì lần này mà cắt đứt quan hệ với cậu không...
Càng nghĩ Giai Trạch Dương càng rối rắm
Ban nãy Giai Thi Hàm có tung cửa chạy ra ngoài tìm Tịnh Nhã, nhưng cô nhóc lại chẳng tìm ra
Hỏi y tá thì có người bảo không biết, có người lại nói chị đi rồi. Giai Thi Hàm tìm quanh bệnh viện một vòng, ra ngoài tìm một vòng. Xe của chị biến mất, gọi cũng không nghe máy. Giai Thi Hàm đành thất vọng trở về phòng, giận cá chém cá lên đầu Giai Trạch Dương
" Cậu nói gì? Chị Tịnh Nhã hại tôi vào viện?"
Tô Thịnh Nam cao giọng. Cô nàng biết chị gái kia đã đặt cho mình phòng bệnh chất lượng tốt, cách âm đầy đủ nên cũng không sợ làm phiền người khác
" Giai Trạch Dương cậu bị bệnh à? Ai hại tôi, cậu hại tôi thì có. Mẹ kiếp cậu có não không, tôi bị sốt đấy thằng ngu. Là chị ấy đưa tôi vào đây. Cậu xem nhiều phim viễn tưởng quá nên đầu óc cũng bị rối loạn à"
Tô Thịnh Nam cũng chẳng ngờ tới bản thân lại văng tục như vậy. Nhưng cô bé thật sự rất tức giận rồi. Cô bé chẳng hiểu vì sao tên điên mất não này ở trên trường lại là học bá, thật con mẹ nó vô lý
" Cái gì? Thì cứ cho là cậu bị sốt, nhưng ban nãy tôi vào đây rõ ràng cô ta đang cầm con dao đứng trước giường cậu"
Con dao?
Giai Thi Hàm phản ứng nhanh, vọt từ trên ghế chạy lại chỗ đầu giường
Cô bé lục bao đồ trên bàn và lấy điện thoại ra soi dưới gầm giường
Quả nhiên
Giai Thi Hàm khom người xuống ,thò tay vào lấy từ dưới giường ra. Là một quả táo đã dính bụi
Giai Thi Hàm cầm táo ném thẳng vào ngực Giai Trạch Dương
" Đấy, chị Thịnh Nam nói không sai, anh mất não mất rồi. Rõ ràng chị Tịnh Nhã đang gọt táo, chả hiểu thế nào lại bị anh đổ tội ám sát. Phi, em thấy nên nói bố mẹ mang anh ra nước ngoài học lại. Nếu không bằng cái chỉ số thông minh kia của anh thì làm sao mà đậu đại học chứ"
Giai Thi Hàm phì cười, châm biếm thằng anh của mình
Cô bé tốn trăm công nghìn kế đi bắt chị dâu về. Thế quái nào mà bằng cái logic gì đó của anh trai mà một đêm phá tan đi tất cả kế hoạch
Giờ hay rồi, xem, tương lai không truy được vợ thì đừng có ôm chân Thi Hàm này mà khóc
Anh trai ngu ngốc...