Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính

Chương 6: 6: Kết Hôn





Edit: Phong Nguyệt
【 Nhật ký của Cố Tổng – Trích đoạn 3】
Phương Nghi An không muốn làm lễ kết hôn, đành phải huỷ bỏ địa điểm đã đặt trước.

Vốn không định đồng ý, nhưng em ấy thật giỏi làm nũng.

Mỗi lần em ấy bồn chồn đều sẽ căng mặt, đồng thời nghiêng đầu không dám nhìn mình.

Mình nghĩ chắc em ấy không biết lỗ tai của em ấy đỏ cỡ nào đâu.

Sao lại có một Alpha đáng yêu như Nghi An chứ?
Mình không quan tâm lý do của em ấy, em ấy không muốn thì không làm.

Chỉ cần không nói cho em ấy biết chuyện bạn bè xung quanh đều biết mình sắp kết hôn là được.

*
62
Xuất phát từ bản năng sinh viên, vừa nghe thấy chuông báo thức, tôi chưa kịp mở mắt đã giơ tay nhất nút tắt một cách lưu loát.

Mười mấy giây sau, tôi bừng tỉnh.

Tôi tưởng có người nằm cạnh sẽ khó ngủ, không ngờ lại ngủ say như vậy.

Nửa bên kia trống không, không biết Cố Văn Tranh rời giường khi nào.

Rửa mặt xong rồi xuống lầu, tôi phát hiện Cố Văn Tranh đang ở phòng ăn.

Vì hôm nay phải đăng ký kết hôn, tôi có báo với Cố Văn Tranh thời gian tôi thức dậy, thế nên khi nhìn thấy một bàn phong phú kia, tôi không bất ngờ chút nào.

Điểm tương phản lớn nhất của thụ chính nguyên tác là thuộc tính đảm đang ẩn.

Phải biết công chính bắt đầu chú ý đến thụ chính là nhờ kỹ năng nấu ăn thượng thừa này.


Ngồi xuống đối diện Cố Văn Tranh, tôi múc một thìa cháo.

Quả nhiên hương vị không tệ, không hề thua kém đầu bếp chuyên dụng của gia đình tôi trước kia.

Nghĩ vậy, tôi thuận miệng khen, "Cháo hải sản nấu ngon lắm.

"
Cố Văn Tranh: "Nếu em thích, lần sau anh sẽ bảo đầu bếp tiếp tục làm món này.

"
Đầu bếp? Hoá ra không phải Cố Văn Tranh nấu à?
Vốn đang ăn rất hăng, tôi đột nhiên hụt hẫng.

Tại sao chứ, chẳng lẽ chỉ có công chính mới có thể ăn món thụ chính nấu, chồng cũ thì không có tư cách đó?
Trong lòng ngột ngạt, tôi bĩu môi, nghĩ sao nói vậy: "Anh không làm cho em ăn.

"
Cố Văn Tranh ngây người, anh chớp chớp mắt, giọng điệu hơi chần chờ, "Em muốn ăn đồ anh nấu?"
Tôi gật đầu thật mạnh.

Không thể kết hôn suông được, ba tháng này tôi nhất định phải kiếm cho đủ!
Cố Văn Tranh có vẻ do dự, nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu ngầm đồng ý.

63
Ăn sáng xong lại nghỉ ngơi một lúc.

Tôi thay tây trang mà Cố Văn Tranh đã chuẩn bị từ trước, sau đó chúng tôi xuất phát đến chỗ đăng ký kết hôn.

64
Kết hôn ở thế giới ABO rất đơn giản, chỉ cần đích thân xuất trình căn cước điện tử là được, có thể nói là ra ngoài ăn một bữa là có thể tiện đường kết hôn luôn.

Trong lúc chờ gọi tên, tôi nhàm chán nhìn xung quanh, tầm mắt dừng ở những vẻ mặt khác nhau của những cặp đôi khác, có căng thẳng, cũng có hạnh phúc.

Tóm lại, không cặp nào bình tĩnh như tôi và Cố Văn Tranh.

Dù sao cũng chỉ là hoàn thành tình tiết kết hôn với Cố Văn Tranh, bảo tôi diễn giống thật thì khó quá.

Len lén lấy khăn giấy lau mồ hôi trên tay, tôi vô cảm nghĩ.

Không phải tôi căng thẳng đâu, chẳng qua quá nhiều người đến đăng ký, tôi thấy nóng mà thôi.

Mãi đến khi tôi nghe thấy chàng trai ngồi đằng sau nhỏ giọng với bạn gái: "Hai người ngồi phía trước không đi nhầm chứ? Nhìn y như đến ly hôn.

"
Thật là, có biết nói chuyện không vậy?
Nghĩ phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi nắm lấy tay Cố Văn Tranh, định bụng dùng hành động chứng minh hai ta đến kết hôn thật.

Tay Cố Văn Tranh vẫn lạnh như cũ, nhưng khi phát giác tứ chi anh cứng đờ, tôi ngây người.

Hoá ra anh cũng căng thẳng ư?
Thấy Cố Văn Tranh vẫn lạnh lùng như thường, tôi cứ cho rằng nội tâm anh cũng bình tĩnh như bề ngoài chứ.

Hơn nữa, tôi chưa từng nghĩ tới Cố Văn Tranh căng thẳng sẽ có dáng vẻ gì.

Xem ra không có gì khác bình thường, chỉ là thân thể hơi cứng một chút, hàng mi run hơn một chút.


Không biết bản thân nghĩ gì mà tôi khẽ gọi một tiếng: "Cố Văn Tranh.

"
Giống như ngày thường, vừa nghe thấy tôi gọi anh, Cố Văn Tranh vô thức quay đầu nhìn tôi.

Tôi hôn một cái lên môi anh, sau đó nâng mặt anh, áp chóp mũi lên mũi anh.

Tôi nói: "Anh đừng căng thẳng.

"
Thân thể Cố Văn Tranh chậm rãi thả lỏng, anh hơi nhếch miệng, vẻ mặt dịu dàng.

65
Cảm ơn bản thân đột nhiên biến ngầu!
Cố Văn Tranh đã hết căng thẳng, còn tôi căng thẳng muốn chết!
Có ai không phải lần đầu kết hôn?
Lúc này, âm thanh gọi số điện tử như âm thanh của thiên đường vang lên, tôi vội vàng kéo Cố Văn Tranh tới cửa sổ phục vụ.

Đợi nhân viên điền thông tin xong, bọn tôi đi tới phòng chụp ảnh dưới sự hướng dẫn của cô.

Sau khi đứng theo vị trí nhiếp ảnh gia yêu cầu, tôi nghe thấy anh ta lớn giọng: "Đầu cả hai kề sát một chút, đừng tỏ ra nghiêm túc quá.

"
Tôi thoáng liếc thấy khoé miệng mang ý cười của Cố Văn Tranh, biết nửa câu sau dành cho tôi.

Không biết tại sao lúc kết hôn tôi và Cố Văn Tranh như hoán đổi thân phận cho nhau, người nghiêm túc thì nở nụ cười dịu dàng, người vốn nên tự nhiên thoải mái lại lạnh mặt.

Thời gian không cho phép tôi tiếp tục suy nghĩ, tôi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười hờ hững.

Tách, đã chụp xong.

Sau khi tôi và Cố Văn Tranh xác nhận ảnh chụp không có vấn đề gì qua máy tính, nhân viên đăng lên hệ thống.

Tuy toàn bộ giấy tờ đều đã điện tử hoá, nhưng họ vẫn duy trì nghi thức truyền thống trên giấy kết hôn là tặng một bản để các cặp đôi giữ làm kỷ niệm.

66
Nhận giấy kết hôn còn nóng hôi hổi từ nhân viên, tôi chợt thấy phỏng tay.

Đây là cuộc hôn nhân có giấy tờ đó.


Nghĩ đến đây, trái tim tôi như hoá thành đại dương mênh mông, không ngừng cuộn trào.

Hừ, tờ giấy đỏ kia hệt như có ma lực mê hoặc lòng người, làm tôi lâng lâng mãi.

Không được.

Kiềm nén h@m muốn mở ra, tôi đưa thẳng cho Cố Văn Tranh.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Không có gì có thể dao động quyết tâm hoàn thành cốt truyện rồi về nhà của tôi!
Tôi: "Anh giữ giấy kết hôn đi.

"
Cố Văn Tranh đồng ý, anh mở ra, rũ mắt nghiêm túc xem.

Tôi đứng một bên mà phiền muộn, không phải một tờ giấy kết hôn thôi sao, làm gì xem lâu dữ vậy?
Tôi- không hề tò mò- thò lại nhìn.

! !
Tôi nhích người một chút, thoáng liếc thấy một góc.

Chậc, sao tôi trong ảnh lại cười sượng quá vậy?
67
Cứ như vậy, tôi và Cố Văn Tranh đã đăng ký kết hôn.

68
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

Nếu đã chính thức kết hôn, vậy có phải đêm nay tôi phải ra trận thật không?
Hết chương 6.