Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 58: Kết thúc




Tát Lạc Phu trên xe tăng cảm giác được nhiệt khí lửa đạn thổi quét qua, chỉ là nhiệt khí ngưng tụ trên làn da hắn lại hoá thành mô hôi lạnh chảy xuống.


Giờ phút này, thất bại cùng tuyệt vọng nặng như núi ép hắn không thở nổi. Hắn không cam lòng, cũng thực phẫn nộ. Cha hắn tuy là phái chủ hòa, hắn từ nhỏ cũng đã mưa dầm lâu thấm đất, nhưng lại trưởng thành thành một bộ dáng khác. Hắn có dã tâm, có khát vọng, vào ngày lễ thành niên hắn đã âm thầm thề muốn dẫn dắt tộc Tát Luân đi lên địa vị cường giả, muốn cho mỗi người tộc Tát Luân có thể tự do ra ngoài, đến chỗ nào cũng được người người tôn kính, vào trùng triều hai vạn năm sau có thể an ổn mà vượt qua.


Tát Lạc Phu vì thế mà phụng hiến tinh lực, hắn học chính trị học, kinh tế học, địa chất học... Nhưng đến cuối cùng, hắn mới phát hiện những học vấn đó quá chậm, không đủ để tộc Tát Luân đã tồn tại một ngàn vạn năm tiến một bước dài.


Dã tâm thiêu đốt khiến hắn chuyển hướng đến thực nghiệm sinh hóa mà liên minh Vạn tộc nghiêm cấm.


Tại một khắc khi "Kiệu Nguyên" được chế tạo ra, hắn thậm chí còn có suy nghĩ muốn sử dụng bản thân mình để thử nghiệm. Chỉ tiếc tính bài xích của Kiệu Nguyên với tộc Tát Luân là quá lớn, khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng chưa đủ phát triển để khắc phục vấn đề này. Bất đắc dĩ, Tát Lạc Phu đành phải lui bước tìm đường khác, định tìm chủng tộc thích hợp trong Vạn tộc vũ trụ, chế tạo một đội quân vô địch, để bọn họ chinh chiến vì tộc Tát Luân.


Mà sau khi tinh cầu khoáng thạch được phát hiện, tộc Tát Luân bị năm tộc mơ ước, hoàn toàn dồn bọn họ vào tuyệt lộ. Tát Lạc Phu không còn thỏa mãn với việc lén lút ngầm nghiên cứu  — thời gian đã không còn kịp, hắn thậm chí còn thuyết phục được người cha thập phần cổ hủ của mình. Được Hữu Nhậm nâng đỡ, nghiên cứu sinh hóa tiến hành thập phần thuận lợi, chỉ cần tìm ra chủng tộc cuối cùng, bọn họ liền có thể tiến hành đào tạo quy mô lớn.


Nhưng mà, âm mưu to lớn của hắn tại thời khắc sắp thực hiện được, lại bị người ta vô tình bóp nát. Hắn nhìn lên sắc trời biến đổi thất thường.


Tát Lạc Phu lau mặt một cái, sau đó đem tay một lần nữa đặt lên bàn điều khiển, ổn định mà quyết tuyệt: "Đến đây đi, hoặc là các người chết, hoặc là tộc Tát Luân diệt vong."


Một đường lửa đạn xuyên qua không khí đen nhánh, độ ấm nóng rực tựa hồ có thể khiến mọi vật chất tồn tại đều bốc hơi.


Cơ giáp Hàn Nghiệp lúc này nâng cánh tay lên, một súng năng lượng cao tần xuất hiện trong lòng bàn tay, thân súng xoay tròn, họng súng nhắm thẳng Tát Lạc Phu.


Tộc Đại Nhạc mạnh mẽ xé dây thừng vật chất siêu đặc đang găm vào da thịt mình ra, ném xuống đất một bãi máu.


Diệp Tố xuyên qua kính pha lê thấy Tát Lạc Phu điều khiển xe tăng trong khói đặc như mãnh thú vọt tới, trái phải cùng đằng sau hắn là gần ngàn xe tăng lớn nhỏ, không quân trên bầu trời cũng phát ra tiếng vù vù, khí thế cuồn cuộn đến phảng phất như có thể cắn nuốt được tộc Đại Nhạc cùng Hàn Nghiệp.


Diệp Tố không khỏi hãi hùng khiếp vía, bị chấn động vì quân độc tộc Tát Luân, cũng vì Hàn Nghiệp và tộc Đại Nhạc mà lo lắng.


Đối mặt quân đội khí thế sắc bén, cả hai người đều không hẹn mà cùng gặp biến bất kinh, chiến tranh mà bọn họ đã trải qua vượt xa sự tưởng tượng của Diệp Tố. Chỉ thấy Hàn Nghiệp cùng tộc Đại Nhạc ăn ý mà tiến một bước, tộc Đại Nhạc dẫn đầu chạy tới, hình thể tưởng như cồng kềnh lại không ảnh hưởng chút nào tới sự linh hoạt của hắn, cơ bắp trên người căng ra, mang theo tơ máu tàn lưu, trong quá trình vận động mạnh liền bị gió cuốn đi.


Hắn càng nhanh hơn xe tăng của Tát Lạc Phu, sống sờ sờ mà thừa nhận một kích hỏa đạn, đạp lên một chiếc xe tăng loại nhỏ, mượn lực vọt lên kéo gần lại khoảng cách với Tát Lạc Phu. Theo sát sau, cơ giáp Hàn Nghiệp linh hoạt mà di chuyển quanh hắn, công kích nhỏ vụn đều bị Hàn Nghiệp ngăn cản. Hai người một trước một sau mà xuyên qua chiến trường, đường bọn họ đi qua, xe tăng xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều bị phá hỏng.


Lúc này đổi thành Hàn Nghiệp công kích chính, cơ giáp hắn giơ tay chính là một súng, nhắm thẳng mặt Tát Lạc Phu. Khi Tát Lạc Phu lựa chọn né tránh, Hàn Nghiệp đã thao tác cơ giáp vòng sang phải, pháo hạt năng lượng cao bắn ra xạ tuyến, một tay hắn ổn định bấm giữ phím vũ khí, một tay khác bay nhanh thao tác trên bàn điều khiển, cơ giáp như võ sĩ dũng mãnh nhất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mà đạp đổ mọi trở ngại trước mắt. Tộc Đại Nhạc thủ phía sau hắn, một bên rít gào, một bên dùng sức lực mình mà lật đổ mọi xe tăng định tiến lên vây công.


Dần dần, Diệp Tố nhìn ra ý đồ của bọn họ. Bọn họ đang phối hợp với nhau, đẩy mạnh từng vòng từ mặt ngoài chiến trường, Tát Lạc Phu vốn dĩ ở trung tâm chiến trường, mà Hàn Nghiệp và tộc Đại Nhạc đang kéo điểm chiến lược vào đây, khiến Tát Lạc Phu lâm vào thế bị động. Nếu phải tìm thứ để so sánh, đại khái giống như gọt vỏ táo vậy, từng vòng từng vòng mà lột sạch sẽ lớp vỏ vướng bận.


Diệp Tố bỗng nhiên rất muốn nhìn biểu tình của Hàn Nghiệp lúc này, hắn nghiêng nghiêng người, thấy được sườn mặt Hàn Nghiệp. Trang điểm lúc trước vẫn còn trên mặt, khóe mắt hơi nhọn, làn da tinh tế bóng loáng, dưới ánh lửa ngập trời lúc sáng lúc tối bên ngoài, có chút mê người. Một khuôn mặt nhu hòa như vậy, lại tản ra ngoan tuyệt đạm nhiên, mặt hắn không đổi sắc mà nhìn một tên tộc Tát Luân chết dưới súng mình, tay không dừng lại mà ấn mệnh lệnh, bắn nát xe tăng định đánh lén bên trái. Rất nhiều người tộc Tát Luân chết dưới tay hắn.


Diệp Tố cảm thấy Hàn Nghiệp giờ phút này thực xa lạ, nhưng lại cảm thấy như vậy mới là hắn chân chính, một người không ôn hòa, tàn nhẫn với kẻ địch, mới phù hợp với thân phận Hàn gia nhiều thế hệ làm tướng quân.


Hàn Nghiệp lạnh nhạt lại càng khiến Diệp Tố rung động hơn Hàn Nghiệp ôn hòa (đã thích rồi thì thế nào chả thích, biện hộ), Diệp Tố sờ tim đập thình thịch, trong lòng nghĩ, chờ đến lúc trở về Hoa Đô tinh, hắn sẽ cẩn thận học tốt điều khiển cơ giáp và vận dụng tinh thần lực cùng La Thành, hắn muốn đi tòng quân, muốn sóng vai cùng Hàn Nghiệp, vui sướng tràn trề mà chiến đấu, không phải chỉ có thể lẳng lặng nhìn như hiện tại.


Hắn không ý thức được, tâm tính nước chảy bèo trôi của mình đã bị thế giới Tinh tế thay đổi, hắn đối với thế giới này đã có kế hoạch, có mục tiêu, đây đã không còn là một giấc mộng đơn thuần.


Hàn Nghiệp cùng tộc Đại Nhạc, hai thân ảnh cao lớn xuyên qua chiến trường, từng vòng từng vòng phá tan.


Khi Tát Lạc Phu rốt cuộc đối mặt Hàn Nghiệp và tộc Đại Nhạc, hắn cũng phát hiện quân đội của mình chỉ còn sót lại một hai con chó con mèo, đáy lòng hắn thê lương nghĩ, nếu không phải hắn đem tất cả tinh lực để học những thứ vô dụng, hắn có lẽ đã trở thành một tên Thống soái tốt, không khiến bố cục vỡ nát mà thua trận.


Tộc Đại Nhạc to mồm thở phì phò, bỗng nhiên nói với Hàn Nghiệp: "Ý thức cậu thực tốt, đã thật lâu tôi không gặp chủng tộc nào có thể phối hợp cùng tôi tốt như vậy, đánh thực sự thống khoái."


Sau màn nhẹ nhàng đánh Tát Lạc Phu tan tác, là bọn họ tích thủy bất lậu mà phối hợp. Nếu không, cho dù bọn họ lợi hại thế nào, cũng không có khả năng lay chuyển quân đội hơn ngàn người, một người vào thời điểm tiến công, lại càng cần một người ở phía sau thủ hộ. Phẩm chất khó có được nhất của một người chiến sĩ tốt là, vào hoàn cảnh lạ lẫm, sóng vai cùng chiến hữu không quen thuộc, cũng có thể bắt được thời cơ chuẩn xác. Hiển nhiên, Hàn Nghiệp cùng tiểu vương tử tộc Đại Nhạc đều là chiến sĩ loại này.


Dừng một chút, tộc Đại Nhạc bổ sung: "Cậu có tư cách không làm sủng vật  của bất luận chủng tộc nào."


Tát Lạc Phu hờ hững nghe bọn họ thưởng thức lẫn nhau, sau đó cố nâng tinh thần. Hắn biết mình đã thua, nhưng hắn không thể nhận thua, tộc Tát Luân cũng không thể nhận mệnh.


Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc và Hàn Nghiệp, mỗi người đều là tinh anh của chủng tộc, hai người đối phó với Tát Lạc Phu không am hiểu chiến thuật tác chiến quả thực dễ như trở bàn tay. Khi Tát Lạc Phu đã bày ra hết thủ đoạn mà vẫn bị tộc Đại Nhạc chế trụ, hắn thế nhưng không có cảm xúc tuyệt vọng nào, ngửa đầu nhìn sao băng đang bay qua bầu trời, nguyện vọng hắn chung quy vẫn không thực hiện được, không biết đã bị sao băng mang theo tới phương nào.


Tộc Đại Nhạc bắt lấy Tát Lạc Phu lắc lắc trước mặt một hồi, xe tăng đang tiến công đều dừng lại.


Nhiều chủng tộc tử vong, thương nặng.


Nhưng cũng may mắn, cục diện được Hàn Nghiệp cùng Đại Nhạc tộc khống chế.


Hàn Nghiệp cùng Đại Nhạc tộc trao đổi vài câu, liền rời khỏi chiến trường, hắn tin tưởng nếu Tát Lạc Phu có dự mưu mà để tinh cầu này thoát ly quỹ đạo, tất nhiên sẽ có phương pháp bảo trì liên lạc với tộc Tát Luân.


Quả nhiên, hắn ở một nơi khác trên tinh cầu tìm được căn cứ của Tát Lạc Phu. Có thiết bị thông tin chuyên dụng, Hàn Nghiệp nghiên cứu một lát, lập tức gửi tín hiệu cầu cứu đến các phương vị tọa độ khác nhau trong vũ trụ.


Tinh cầu này đã mất đi khả năng định vị chính xác trong vũ trụ, nếu sử dụng phi hạm loại nhỏ rất có thể sẽ bị lạc giữa vũ trụ mênh mông, phải hiểu rằng vũ trụ rộng lớn vô ngần, đôi khi chỉ một lệch lạc nho nhỏ đã có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Cần chờ liên minh Vạn tộc tới cứu viện.


Nếu Hàn Nghiệp chỉ có một người, hắn không ngại dùng tinh hạm loại nhỏ đi thăm dò đường. Nhưng Diệp Tố ở đây, hơn nữa Diệp Tố cần trị liệu khẩn cấp, hắn không thể mạo hiểm đi dò đường.


Hàn Nghiệp quay đầu lại thấy Diệp Tố không biết từ lúc nào đã lâm vào ngủ say.


Diệp Tố cảm thấy mình đã thắng, nhưng hắn không thấy sắc mặt mình dọa người thế nào, như người lâm vào sốt cao, lúc đầu trắng bệch xong lại đỏ bừng, nhưng sờ lên lại là một mảng lạnh băng.


Đỡ Diệp Tố dựa vào ghế điều khiển, Hàn Nghiệp kích hoạt trình tự phòng hộ của cơ giáp, ra khỏi cơ giáp, cầm một súng hạt nguyên tử, đi tới căn cứ bên kia.


Căn cứ trống trải chỉ có ít ỏi mấy cái thủ vệ tộc Tát Luân, Hàn Nghiệp dễ như trở bàn tay liền giải quyết bọn họ, hắn đi tới phòng điều khiển chính.


Trong phòng điều khiển chính, ngồi trước đài điều khiển là một ông lão tộc Tát Luân thập phần suy yếu, Hàn Nghiệp đi vào, hắn chỉ nâng mí mắt: "Là cậu."


Từ lúc Hàn Nghiệp mang theo chúng chủng tộc rời khỏi mê cung, hắn đã biết được kết quả, hiện tại thấy Hàn Nghiệp tới đây, cũng biết Tát Lạc Phu nơi đó đã thua trận, tộc Tát Luân bọn họ chung quy vẫn quá yếu.


"Hữu Nhậm." Hàn Nghiệp đi qua, ngồi xuống đối diện hắn. Hắn biết lão nhân này, gương mặt hiền từ thường xuyên xuất hiện trên bản tin, Hữu Nhậm tộc Tát Luân, trong miệng kêu gọi hòa bình, đề xướng cạnh tranh lành mạnh, cự tuyệt ác ý đả kích. Vừa rồi, ở chỗ này mà hờ hững phun "Kiệu Nguyên" độc ác, coi hơn một ngàn sinh linh sống sờ sờ như chuột thí nghiệm.


Hữu Nhậm sầu thảm cười: "Ở đâu ra Hữu Nhậm, tôi đã sớm không phải." Từ lúc hắn tham gia kế hoạch sinh hóa của Tát Lạc Phu, hắn liền mất đi tư cách làm Hữu Nhậm.


Hàn Nghiệp im lặng một lát, hắn nghe ra bi ai của Hữu Nhậm, hắn chậm rãi nói: "Tôi tới Tát Luân tộc vốn dĩ muốn bàn chuyện với ông."


"Bàn chuyện gì?" Hữu Nhậm lúc này mới ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Hàn Nghiệp, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc nào trên mặt hắn.


"Về tinh cầu khoáng thạch, tôi vốn có biện pháp đẹp cả đôi đường."


"Không thể!" Lão nhân bình tĩnh đột nhiên đề cao giọng, nếu có biện pháp khác, sao hắn phải khổ đi tiến hành thực nghiệm sinh hóa cả thiên hạ không tán đồng? Nếu thực sự có mà nói, tất thảy những điều hắn làm chẳng phải chỉ là trò cười hay sao!


"Đem mọi tội danh thực nghiệm sinh hóa đẩy lên người Tát Lạc Phu, rửa sạch mình, tộc Tát Luân các ông còn có cơ hội tồn tại." Hàn Nghiệp nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt không dậy một gợn sóng, giống như người hắn đang nói đến không phải con trai người trước mắt mà là một tên tộc Tát Luân nhỏ bé không đáng kể, "Ông biết Minh Viện của Nhân tộc không?"