Sao trời như tấm lụa mỏng, quân hạm phù du xuyên qua đó, càng thêm nhỏ bé vô hình. Nhưng đối với người trong đó mà nói, quân hạm cùng sao trời đều là tồn tại khổng lồ.
Diệp Tố lại một lần nữa tỉnh dậy, vội vàng hỏi Nhiếp Tiểu Phàm, xác nhận không có chuyện gì xảy ra trong khi hắn đang ngủ, mới an tâm mà đi rửa mặt ăn sáng.
Trên tinh hạm có hơn một vạn người, nhưng Diệp Tố chỉ nhận thức Nhiếp Tiểu Phàm. Ba ngày trước, Hàn Nghiệp dẫn dắt đội ngũ tiến vào khu vực Nhân tộc được phân công, tách bảy người Kiều Nguy Nhiên Diệp Tố bọn họ ra, phân phối cho mỗi người một vạn binh cục Hành quân chia làm bảy đội, đóng quân trên từng tinh cầu ứng với mỗi người. Mà bản thân Hàn Nghiệp mang theo một vạn binh cục Chấp hành còn lại dọc theo tuyến đường tiến hành dò xét vĩ mô, thời khắc đều truyền về tin tức mới, cũng tùy đó mà đưa ra mệnh lệnh.
Nhưng trong thời gian chờ đợi mệnh lệnh, thật sự nhàm chán. Diệp Tố chán chết mà dùng quang não xem xét tình hình đại hội Vạn tộc, rất nhiều chủng tộc liên tục báo cáo đại chiến thắng lợi, thiết lập bẫy rập phía trước, bọc đánh phía sau, giáp vây công Trùng tộc, tiêu diệt thập phần sạch sẽ.
Trước mắt không có thành tích, ngoài chủng tộc cá biệt nhỏ yếu cẩn thận thì chính là Nhân tộc, Diệp Tố đương nhiên thấy được nghị luận sôi nổi về Hàn Nghiệp trong Nhân tộc, ngay từ đầu hắn còn tức giận bất bình vì Hàn Nghiệp, nhưng tức giận cũng không có nơi phát tiết, cũng đành bỏ qua, đợi khi có kết quả cuối cùng, trong sạch của Hàn Nghiệp có thể được chứng minh.
Diệp Tố biết, Hàn Nghiệp mang theo một vạn quân cục Chấp hành không chỉ để thăm dò tình huống, còn phụ trách tập trung Trùng tộc lục tục rải rác về một chỗ, sẽ cố ý dùng khoáng thạch năng lượng sung túc đặt ở nơi nào đó làm mồi nhử, khiến Trùng tộc theo bản năng hướng về phía tiền tuyến đều đổi hướng.
Hình thức ban đầu của Trùng tộc sau khi được mẫu Trùng sinh sản ra tương tự với trứng ếch xanh, sau khi trôi nổi trong vũ trụ một thời gian, sẽ nhanh chóng thành hình, đám Trùng tộc cùng một chùm trứng này từ khi sinh ra cho tới lúc chết đi đều hành động cùng nhau (nghĩa đen của đồng bào), tuần hoàn di truyền gien xuống, tiến tới nơi Vạn tộc sinh sống, trừ khi gặp gỡ nếu không cũng không hội hợp với Trùng tộc thuộc chùm trứng khác.
Kỳ thật, ngày thường Mẫu Trùng cũng sinh sản, nhưng tần suất sinh sản không cao, cho nên Vạn tộc mới có năng lực chống cự. Mà sau khi Mẫu Trùng tiến vào thời kỳ sinh sản, sẽ sinh ra lượng lớn trứng Trùng, khiến Trùng tộc cuồn cuộn không ngừng, cho dù không cố ý hội hợp cũng có thể hình thành đàn Trùng tộc quy mô thật lớn.
Chủng tộc khác đúng là lợi dụng loại đặc tính này, nhân lúc chùm trứng vừa được sinh ra chưa bao lâu, liền tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng Hàn Nghiệp lại làm theo cách ngược lại, cố ý tập trung Trùng tộc lại, thống nhất tiêu diệt. Hàn Nghiệp rất có tin tưởng vào năng lực bảy người, bởi vì địa hình hà khắc, hắn cần lợi dụng để tạo ra hiệu suất cao nhất.
Diệp Tố đi tới khoang truyền tin, Nhiếp Tiểu Phàm cùng một nữ bộ trưởng phân bộ cục Hành quân đang chờ bên trong, đợi Hàn Nghiệp tùy thời hạ mệnh lệnh. Trên màn hình nào đó, tức thời truyền lại tình huống số lượng Trùng tộc, ở giữa là một khối to màu đen, đúng là Trùng tộc tụ tập lại một chỗ. Cùng lúc đó, còn có những điểm đen nhỏ không ngừng hội nhập đoàn màu đen này. Đám lớn màu đen này lấy tốc độ phi nhanh mà áp sát tinh hệ này.
Sau đó Diệp Tố còn nhìn thấy trên màn hình vị trí những người khác, bảy người hình thành một hình tròn vặn vẹo, vây quanh tinh hệ này, chờ Trùng tộc tiến vào vòng vây, chính là thời khắc bắt đầu công kích!
Tằng Tây, cũng là nữ bộ trưởng kia, hơi hơi mỉm cười với Diệp Tố: "Tiểu trưởng quan, cậu không tiếp tục ngủ à?"
Mặt Diệp Tố đỏ lên, bệnh ngủ của hắn bị Hàn Nghiệp nhắc đi nhắc lại nhiều lần phải chú ý, thế nên bị mọi người đùa giỡn đã lâu. Nhiếp Tiểu Phàm cùng Tằng Tây cũng xem như đội trưởng phân đội thứ nhất này của cục Chấp hành, bị Hàn Nghiệp ân cần dặn dò ngàn vạn lần cần theo dõi tốt Diệp Tố, đặc biệt là khi Diệp Tố sắp ngủ, càng cần cảnh giác gấp bội.
"Còn bao lâu thì Trùng tộc sẽ tới?" Diệp Tố vội vàng nói sang chuyện khác, hắn cũng phải xem tình huống mà điều chỉnh thời gian giấc ngủ của mình, chuẩn bị tốt thì hoàn cảnh sẽ không bị giấc ngủ quấy rầy, cũng không ảnh hưởng xấu tới kế hoạch của Hàn Nghiệp.
"Đại khái còn ba tới năm ngày." Nhiếp Tiểu Phàm trả lời.
Diệp Tố tính toán trong lòng, ở thế giới hiện thực, hắn sắp về nhà, hẳn sẽ không có chuyện gì ảnh hưởng tới giấc ngủ của hắn.
Diệp Tố lại hỏi: "Tình huống nơi tiểu Thất thế nào?"
Nhiếp Tiểu Phàm cười nói: "Tôi đã liên hệ với Tịch Tuyết, cô ấy nói hiện tại tiểu Thất thực sự ngoan. Yên tâm, chip khống chế của Minh Viện, không ai có thể phản kháng được."
Nhiếp Tiểu Phàm cười tự tin, làm Diệp Tố bỗng nhiên nhớ tới Osborne kia trong niên đại Chu Tư tướng quân. Tổ tiên La Thành, Osborne vốn là tên hải tặc tàn nhẫn, nếu hắn giống tiểu Thất, thề sống chết không theo, chỉ biết làm người càng cảm thấy đau đầu đi. Hắn kiêu hùng như vậy, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nhưng không sợ chết như tiểu Thất. Nhưng nhìn lịch sử, Osborne cũng không làm bất luận chuyện gì khác người, nói như vậy, Chu Tư tướng quân hẳn cũng dùng thủ đoạn không khác biệt lắm để khống chế hắn. Ngay cả Osborne còn không phản kháng được, càng không cần phải nói tới tiểu Thất.
Ẩn ẩn bất an trong lòng Diệp Tố mới hoàn toàn buông.
"Cũng thực làm khó Tịch Tuyết." Nhiếp Tiểu Phàm dường như vì giảm bớt không khí khẩn trương trước chiến tranh, trêu ghẹo nói: "Không biết cảm giác giả vờ làm mẹ hiền mang hùng hài tử thế nào, chờ lần này trở về, tôi nhất định phải hảo hảo thỉnh giáo cô ta một chút."
Tằng Tây vốn dĩ sang sảng bỗng nhiên lộ ra một tư thái cô gái nhỏ, nghiêng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Phàm.
Diệp Tố từ đó ngửi được một mùi chua quen thuộc. Hai người đó có miêu nị nha, Diệp Tố nghĩ trong lòng, hắn thấy Nhiếp Tiểu Phàm cùng Tịch Tuyết luôn như hình với bóng, còn tưởng bọn họ là một đôi chứ.
Biểu tình Diệp Tố làm Tằng Tây hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Phàm, nói: "Chị Tịch Tuyết chính là nữ anh hùng, giúp Hàn cục trưởng không ít, đâu có không đáng tin cậy như anh."
Lời nói của nàng tuy có dấm chua ghen ghét quan hệ thân mật giữa Nhiếp Tiểu Phàm cùng Tịch Tuyết, nhưng tôn kính, hâm mộ cũng là thật, năng lực làm việc của người đi theo bên người cục trưởng đều được công nhận.
Nhiếp Tiểu Phàm vội vàng nói: "Phụ nữ à, như nước vậy. Có nước sông nước hồ, nước suối nước biển, còn có nước mưa nước sương, nhưng ba ngàn loại nước, anh chỉ lấy một gáo uống!"
Tằng Tây bị hắn đùa cười, vẫn trừng hắn, nhưng trong mắt lại tràn đầy nhu tình như nước.
Tình yêu thật đúng là tươi đẹp. Diệp Tố cười cười, thức thời mà rời khỏi phòng truyền tin, không làm bóng đèn, hy vọng Nhiếp Tiểu Phàm lần sau cũng có thể thức thời như vậy, đừng tới quấy rầy hắn và Hàn Nghiệp.
Trong lúc Diệp Tố an tĩnh chờ đợi, Trùng tộc càng lúc tụ tập càng đông. Những chủng tộc cường đại đã dẫn xa thành tích, liền dần dần đem ánh mắt đặt trên người những chủng tộc khác, Nhân tộc hành động kỳ quái bị rất nhiều người trong đó chú ý.
Có chủng tộc nói là, lòng người rắn nuốt voi (tham quá?), cũng có chủng tộc nói là tự chịu chết, thập phần không tán đồng hành vi Nhân tộc. Tình trạng Trùng triều trước mắt, mỗi một bước hành động đều phải suy tính cặn kẽ, bọn họ cũng không chịu nổi chuyện đánh bạc. Thời điểm những chủng tộc đó chỉ trích cũng không có bất luận khinh thường, miệt thị nào, bọn họ xuất phát từ tổng thể, thật tình cảm thấy Nhân tộc quá lỗ mãng. Tới cục diện tràn ngập nguy cơ hiện tại, bọn họ chỉ có thể đoàn kết, hơn nữa tiết kiệm mỗi một phần lực lượng mới có thể tìm được một đường sinh cơ thoát khỏi Trùng triều.
Cũng có một bộ phận chủng tộc giao tiếp với Nhân tộc nhiều hơn ôm một chút chờ mong nho nhỏ, tỷ như tộc Trung Công. Hắn cho rằng Hàn Nghiệp tình nguyện tiêu hao một lần công lao cũng muốn chọn lộ tuyến như vậy, tất nhiên có dụng ý gì, ít nhất có thể đảm bảo kết quả cuối cùng của đại hội xuất chúng hơn công lao bị tiêu phí mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Dưới đông đảo con mắt hoài nghi, tiếng gió tiếng mưa phủ định rơi, Hàn Nghiệp không dao động, như trước mà hấp dẫn Trùng tộc cuồn cuộn không ngừng tụ tập lại, cũng lôi kéo chúng nó tiến vào vòng vây. Khi Trùng tộc chỉ cách vòng vây tinh hệ khoảng một vạn năm ánh sáng, Hàn Nghiệp gửi đi khẩu lệnh cho bảy đội ngũ.
Theo sát sau đó, Hàn Nghiệp lại đơn độc gửi tin cho Diệp Tố: Em có thể ngủ một đêm trước, đại chiến chân chính nổ ra vào mười lăm tiếng đồng hồ sau.
Diệp Tố lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa lúc sắp tới là thời gian hắn ngủ, hắn còn không biết làm thế nào để nhận được tin tức của Hàn Nghiệp, vẫn là Hàn Nghiệp hiểu hắn. Diệp Tố vội vàng nắm chặt thời gian mà đi ngủ, sau khi tỉnh lại ở thế giới hiện thực, hắn lập tức chuẩn bị vì đêm nay.
Diệp Tố nghĩ, ba mẹ mới đoàn tụ cùng hắn không bao lâu, phỏng chừng sẽ không để hắn ngủ quá lâu, liền tìm cớ nói đi thăm bạn sau đó thuê một phòng khách sạn xa hoa, ngàn dặn dò vạn dặn dò người phục vụ đừng tới quấy rầy hắn, đóng chặt cửa sổ, lại tắt máy điện thoại, di động, hết thảy mọi thứ có thể tạo ra tiếng vang xong, liền nuốt vào hai viên thuốc ngủ trợ giúp ngủ sâu.
Diệp Tố nằm trên giường chờ tiến vào giấc ngủ, tâm tình không khỏi khẩn trương.
"Hy vọng hết thảy thuận lợi..." Diệp Tố nói những lời này như sắp tới số, sau khi đếm tới hơn một ngàn liền nặng nề ngủ mất.
Thanh tỉnh ở thế giới Tinh tế, Diệp Tố liền tới thẳng khoang truyền tin. Hai người Nhiếp Tiểu Phàm cùng Tằng Tây, biểu tình nghiêm túc nhưng vẫn trấn định khiến Diệp Tố dịu xuống, thở hổn hển hai hơi mới đi vào ngồi xuống, nhìn chằm chằm màn hình, đám đen trên màn hình lớn hơn hắn tưởng tượng, cũng gần mình hơn.
Ba người nhìn nhau, cũng không nói gì, không khí khẩn trương đặc quánh lại khiến hô hấp khó khăn.
Máy thông tin bỗng nhiên lập lòe lóe sáng, Nhiếp Tiểu Phàm vẫn luôn canh giữ bên cạnh, giờ phút này bỗng xoay người nói: "Diệp Tố, tới phiên cậu."
Kế hoạch lần này, phát huy tác dụng chân chính là bảy người Diệp Tố Kiều Nguy Nhiên,... những người khác chỉ cần dùng toàn lực bảo hộ bọn họ là được.
Diệp Tố trịnh trọng gật đầu một cái, dưới sự hộ vệ của đông đảo cục Hành quân bước xuống sân đặc biệt kiến tạo của tinh hạm. Diệp Tố đứng trên sân, có thể nhìn thấy bộ dạng tinh cầu thuộc về hắn này, tựa hồ không có gì bất đồng với các tinh cầu khác, gần thấy hoang vắng, xa thấy dày nặng, đã tồn tại hơn chục tỷ năm giữa vũ trụ vô tận sao trời. Mà hiện tại, Diệp Tố sắp sửa rút lấy toàn bộ năng lượng của nó, vì Nhân tộc tìm đường thoát.
"Ngươi nguyện ý sao?" Diệp Tố yên lặng hỏi trong lòng, đem toàn bộ tinh thần lực tản ra, dung nhập viên tinh cầu này, tìm kiếm một cơ hội dung hợp, hắn biết sáu người còn lại cũng đang tìm kiếm.
"Ngươi nguyện ý trợ giúp ta đánh bại Trùng tộc sao?" Diệp Tố như đang thỉnh cầu viên tinh cầu này đồng ý, tinh thần lực ôn nhu nhanh chóng mà tìm kiếm bên trong nó, hy vọng nhận được cộng minh.
Kiều Nguy Nhiên nhắm hai mắt lại, toàn bộ tinh thần đều giao hòa với tinh cầu trước mắt.
Cảm xúc La Thành tăng vọt trước nay chưa từng có, vinh dự gia tộc cùng trách nhiệm với Nhân tộc khiến hắn tràn ngập nhiệt tình không chết không thôi.
Cảnh Quân trầm mặc, nghĩ tới dòng họ cùng em trai của hắn, muốn làm rạng danh tổ tông, nghĩ tới Nhân tộc.
Miêu Hoa cùng Hoa Miêu bị tách ra, kỳ tích mà đều an tĩnh lại, như búp bê Tây Dương tinh xảo, nhưng giờ phút này, mặc dù khoảng cách giữa các nàng xa xôi, nhưng ánh mắt đều sáng ngời, hàm chứa kỳ vọng giống nhau, các nàng đang cứu vớt thế giới đây.
Tịch Tuyết đưa tiểu Thất lên sân, chỉ vào một vạn cục Hành quân phía sau nàng, ánh mắt hòa ái cười nói: "Yên tâm, bọn họ đều đang bảo hộ cậu, trừ khi bọn họ đều tử vong, nếu không cậu nhất định có thể hảo hảo sống sót."
Uy lực của chip khống chế, hơn nữa được Tịch Tuyết trấn an, tiểu Thất nơm nớp lo sợ nhưng vẫn thuận theo mà dựa vào mệnh lệnh của nàng tìm kiếm cơ hội dung hợp tinh thần lực cùng tinh cầu.
Khoảng cách Trùng tộc và vòng vây chỉ còn một ngàn năm ánh sáng.
Bảy người, biểu tình không giống nhau, nhưng tâm tình chuyên chú lại gần như đồng nhất. Phiến sao trời này đều theo trầm mặc của bọn họ mà trầm mặc xuống, tinh cầu an tĩnh mà vận chuyển, tinh quang lập lòe như đôi mắt im lặng chăm chú quan sát.
Bỗng nhiên, thân thể bảy người đồng thời chấn động, một loại rung động phảng phất như tới từ linh hồn thổi quét qua bọn họ, bọn họ tựa hồ cảm nhận được nhịp đập khổng lồ như hòa ái, dày nặng, sinh mệnh lực to lớn, khiến tinh thần lực bọn họ cũng theo đó mà điên cuồng nhảy múa.
Thể nghiệm chân thật khiến người ta càng thêm chấn động hơn không gian mô phỏng thực tế ảo, cũng khiến người ta càng thêm mê muội, đây phảng phất như một loại hưởng thụ, phảng phất như trở về thời khắc sơ khai khi vạn vật xuất hiện, hết thảy đều là tân sinh, ấm áp, an tĩnh, hòa bình.
Trong đầu đám người Diệp Tố, vũ trụ biến thành một mảng đen nhánh, không gian to lớn như vậy cắn nuốt tinh thần lực bọn họ, nhưng bọn họ không cảm thấy sợ hãi, có vật ấm áp bao lấy bọn họ, an ủi bọn họ, bảo hộ bọn họ. Giống như khi vẫn còn là phôi thai, nằm trong tử cung mẹ, trong nước ối ấm áp.
Trong một mảnh đen nhánh, một ánh sáng nào đó đột nhiên lập lòe, tiếp theo, nhiều điểm sáng liên tiếp sáng lên.
Bảy điểm sáng lóa mắt ngạo nghễ trong vũ trụ đen như mực, khởi nguồn cho một vũ trụ thiên huyền địa hoàng.
Mà trong mắt Hàn Nghiệp, trong một tinh hệ, bảy viên sao trời kia đột nhiên bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt, nóng cháy lóa mắt, năng lượng thật lớn đang rung chuyển, quang mang kéo dài, khuếch tán, bao quanh khu vực phía trong bảy tinh cầu, hình thành tư thái bảo hộ!