Diệp Tố biết được từ chỗ thầy Moka quá trình mất tích của Hàn Nghiệp.
Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên thành công theo dõi Lý Mặc bị cướp đi, trà trộn vào quân đội tư dưỡng ngụy trang hải tặc. Trải qua thời gian dài cẩn thận điều tra, bọn họ rốt cuộc tìm được một ít manh mối về ông lớn sau màn.
Vào sáu mươi bảy ngày trước, tức ngày Hàn Nghiệp mất tích, bọn họ biết được ông lớn sau màn sẽ tiếp kiến Lý Mặc ở địa điểm nào đó. Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên trà trộn vào đoàn đội hộ tống Lý Mặc, nhưng khi sắp tới đích đến, đội hộ tống đột nhiên triển khai công kích với Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên.
Hai người bọn họ thậm chí không biết mình lộ ra dấu vết khi nào, với tính chuyên nghiệp của bọn họ mà nói, dễ như trở bàn tay liền bại lộ thật không phù hợp với lẽ thường, nhưng sự việc đã tới nước này, bọn họ chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý tưởng tiếp tục truy tung chủ mưu sau màn, trực tiếp lựa chọn lui bước.
Hàn Nghiệp, cục trưởng cục Chấp hành Minh Viện. Kiều Nguy Nhiên, phó chủ tịch quân ủy Liên Bang Nhân tộc. Năng lực của bọn họ cho dù không địch lại được thiên quân vạn mã, nhưng thoát khỏi tiểu đội hộ tống một ngàn người hẳn không phải vấn đề lớn.
Nhưng vấn đề cố tình lại xuất hiện, sau khi bọn họ nhất trí lựa chọn tốt một phương hướng chạy thoát, cũng thành công chạy tới đó, lại phát hiện nơi đó phủ kín Bão hố đen.
Diệp Tố không biết Bão hố đen là cái gì, sau khi lên mạng tra rõ, liền như bị lọt vào hầm băng. Nguồn gốc của Bão hố đen gây nhiều tranh cãi, nhưng lý luận phổ biến được tán thành là, Bão hố đen là di vật lỗ đen lưu lại sau khi nổ mạnh. Bão hố đen cùng loại với lỗ đen, có lực hút thật lớn, đương nhiên không lớn bằng lực hút của hố đen. Hố đen tuy thực đáng sợ, kỳ thực tạo thành uy hiếp sinh mệnh rất nhỏ, mọi người có biện pháp tránh khỏi nguy hiểm, thậm chí lợi dụng hố đen tiến thành xuyên qua trùng động.
Nhưng lại khó lòng phòng bị Bão hố đen, trước hết, diện tích của nó rất nhỏ, nhưng số lượng lớn, một khi rơi vào Bão hố đen sẽ rất khó thoát thân, tiếp đó, Bão hố đen gần như tiếp cận vô hình, nếu không sử dụng máy dò xét chuyên nghiệp căn bản sẽ không phát hiện được, có lẽ tận đến lúc cảm thấy bị lực hấp dẫn lôi kéo mới biết được mình chạm trán bão hố đen, sau đó, bão còn di chuyển, hơn nữa tốc độ mau, không có quy luật gì hết, cũng may bão hố đen chỉ vận hành ở khu vực cố định. Chuyên gia nghiên cứu kết luận, bão hố đen chỉ di động trong phạm vi hố đen nổ lúc trước, lại trải qua nhiều năm dò xét như vậy, trong lãnh thổ Nhân tộc, phần lớn khu vực bão hố đen cũng đã bị phát hiện ra đồng thời xây dựng phòng tuyến phòng hộ, cấm tinh hạm tới gần, Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên lại cố tình gặp cá lọt lưới.
Còn có điều đáng sợ hơn, Bão hố đen không như hố đen, có hố trắng 1 đối 1, từ phía bên này bão hố đen, căn bản vô pháp biết được bên kia đến tột cùng là địa phương nào. Cho nên, một khi bị cuốn vào trong bão hố đen, cho dù tránh được vận mệnh bị lực hấp dẫn xé nát, cũng không biết sẽ bị truyền tống tới địa phương nào. Đây có lẽ chính là nguyên nhân Minh Viện đã 67 ngày rồi mà không tìm được Hàn Nghiệp.
Tại một khắc ý thức được mình gặp phải bão hố đen, Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên đều biểu hiện ra phong phạm đại tướng lâm nguy không hoảng, hai người không hoảng loạn, lập tức chuyển hướng tinh hạm. Trang bị dẫn lực trên tinh hạm, nếu khống chế đủ tinh tế, có thể hình thành vận động ngược dòng với bão hố đen, từ đó chống cự lực hấp dẫn của bão, tuy việc này rất khó, nhưng đối với Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên, cũng không phải sự tình vô pháp thực hiện được.
Ngay từ đầu, bọn họ đích xác làm thực tốt, vốn dĩ cũng không bị bão hố đen cuốn vào, thực mau liền thoát ly khu vực bão. Thời điểm ra tới rìa khu vực bão, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trùng tộc, lại là Trùng tộc! Diệp Tố hận Trùng tộc đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi hai người sắp rời khỏi khu vực bão hố đen, lượng lớn Trùng tộc đột nhiên áp sát từ phía ngoài, hoàn toàn phong bế đường lui. Trong bão hố đen cần thận trọng từng bước một, phân tâm một cái liền dễ dàng mất khống chế trang bị dẫn lực khiến hai loại lực hấp dẫn mất đi cân bằng, càng có khả năng khiến tinh hạm bị bão hố đen một lần nữa cuốn vào.
Sau có Trùng tộc, trước có Bão hố đen, hai người cơ hồ lâm vào tuyệt cảnh.
Bởi vì chống cự công kích của Trùng tộc, bọn họ trứng chọi đá, điều khiển tinh hạm thăng bằng giữa những lốc xoáy đen bay qua, diện tích bão hố đen này gấp hai ba lần bình thường, lực hấp dẫn cũng càng mạnh hơn, sau khi bị lôi kéo, căn bản vô pháp tiếp tục dựa vào trang bị dẫn lực của tinh hạm mà chạy thoát. Mắt thấy hai người sắp bị bão hố đen hút vào, Hàn Nghiệp nói với Kiều Nguy Nhiên một câu xong liền nhảy khỏi tinh hạm, gọi ra cơ giáp, mượn lực lượng cơ giáp đẩy mạnh tinh hạm ra khỏi rìa bão hố đen, chính hắn lại bị bão hố đen hút vào.
Đây là lời Kiều Nguy Nhiên thuật lại sau khi thanh tỉnh.
Diệp Tố trầm mặc nghe thầy Moka thuật lại, sắc mặt dần dần tái nhợt. Sau một lúc lâu, hắn mới cẩn thận hỏi: "Nguy hiểm Hàn Nghiệp có thể gặp phải lớn tới mức nào?"
"Không biết được." Moka gian nan mở miệng, "Lấy năng lực của Hàn Nghiệp, lực hấp dẫn của bão hố đen không thể thương tổn hắn. Nguy hiểm lớn nhất nằm ở bên kia bão hố đen."
Hắn còn chưa nói, nhiều ngày như vậy, Hàn Nghiệp không liên hệ Minh Viện, nếu không phải hắn bị truyền tới phạm vi ngoài vùng tin tức sóng, thì cũng là địa phương càng thêm hiểm ác, thậm chí có khả năng đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Diệp Tố cũng có thể đoán ra một chút tình cảnh hiện tại của Hàn Nghiệp, ở thế giới Tinh tế phương tiện giao thông cùng thông tin đều vô cùng phát triển, mất tích 67 ngày là việc căn bản không thể tưởng tượng nổi. Sắc mặt của hắn lại càng thêm khó coi.
Moka thấy hắn lo lắng, bản thân hắn cũng đồng dạng thực lo lắng cho Hàn Nghiệp, nghĩ nghĩ nói: "Cậu đừng lo lắng, tôi thực mau liền tới Hoa Đô, một khi có tin tức sẽ lập tức thông tri cậu."
Hắn đã sớm từ chức ở Minh Viện, lại can thiệp vào chuyện Hàn Nghiệp kỳ thật xem như vượt quyền, nhưng lúc này, trên dưới Minh Viện tất cả đều bận rộn cứu viện Hàn Nghiệp, còn ai chiếu cố cảm xúc Diệp Tố đâu.
Diệp Tố không biết hai ngày này đến tột cùng vượt qua thế nào, giống như lâm vào một thế giới hỗn độn, không phân biệt trời đất, ngày đêm hỗn loạn. Hắn không muốn nói chuyện cùng bất luận kẻ nào — nếu không phải người mang theo tin tức về Hàn Nghiệp. Hắn cũng không phát hiện, Kỷ Gia Duyệt La Thành nguyên bản mỗi ngày đều tới tìm hắn đều bị Kỷ Xuyên ngăn cản. Cảm giác với ngoại giới của hắn dường như bị đóng băng. Thậm chí ảnh hướng tới thế giới hiện thực, hắn không thể không nghĩ tới Hàn Nghiệp, liên tiếp mắc lỗi trong thí nghiệm, Diệp Tố đơn giản không làm nữa, mỗi ngày nhốt mình trong phòng, buồn ngủ liền đi ngủ, tỉnh thì tiếp tục phát ngốc. Hắn biết, hắn căn bản không tách biệt được hiện thực cùng thế giới tinh tế.
Tại sao lại như vậy? Diệp Tố bất lực nghĩ, nhìn sinh hoạt hiện thực bị một thế giới khác ảnh hưởng đến hỗn loạn, hắn vừa nặng nề vừa khủng hoảng. Hai cuộc đời đan chéo chặt chẽ, truyền qua lại lẫn nhau, cũng ảnh hưởng lẫn nhau. Đây là hai thế giới, nhưng đối với Diệp Tố, chỉ là một cuộc đời mà thôi, căn bản không phân tách được.
Tận tới khi Moka tới Hoa Đô tinh, đưa hắn tới tổng bộ Minh Viện.
Không có Hàn Nghiệp, chỉ huy tối cao chính là cục trưởng cục giám sát Kỳ Hựu Cảnh. Trong đại sảnh cục Giám sát, ngoài Kỳ Hựu Cảnh đang đứng đối diện một máy tính cỡ lớn đang vận hành, còn có một người đàn ông cao lớn.
"Kiều Nguy Nhiên." Moka khẽ nói với Diệp Tố.
Diệp Tố lập tức chuyển tầm mắt về phía người đàn ông tên Kiều Nguy Nhiên, đối với đồng bọn duy nhất cùng hành động với Hàn Nghiệp, cảm xúc của hắn thực phức tạp. Hàn Nghiệp tự mình hy sinh để Kiều Nguy Nhiên có thể chạy thoát, Diệp Tố không biết nên kính nể hay phẫn hận Hàn Nghiệp.
Kỳ Hựu Cảnh cùng Kiều Nguy Nhiên tựa hồ đang giằng co cái gì, không khí giương cung bạt kiếm. Thấy Moka đã tới, Kỳ Hựu Cảnh mới cung kính chào hỏi, còn Diệp Tố, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua.
Thần sắc Kỳ Hựu Cảnh thực uể oải, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.
Kiều Nguy Nhiên cũng đang đánh giá Moka cùng Diệp Tố, bởi vì hắn cảm thấy, hai người này có thể tiến vào tổng bộ Minh Viện, cũng nên là nhân vật trọng yếu của Minh Viện, sau khi đánh giá một lát liền tiếp tục giằng co cùng Kỳ Hựu Cảnh, nói chuyện cũng không thèm kiêng dè hai người mới tới, giọng hắn có chút phẫn nộ: "Tại sao anh lại hạ lệnh giảm bớt nhân viên cứu viện Hàn Nghiệp?"
Diệp Tố tâm nhảy dựng, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Moka. Thần sắc Moka lại bình tĩnh như nước lặng, tựa hồ đã sớm đoán được trường hợp này.
Kỳ Hựu Cảnh không trả lời hắn, mà nói tiếp một vấn đề trước khi Diệp Tố cùng Moka tới, "Không phải cậu tò mò, tại sao trước khi Hàn Nghiệp quyết định tiến vào bão hố đen lại muốn cậu nhất định phải tới tìm tôi sao? Vừa lúc hắn tới, vậy để hắn giải thích cho cậu đi."
Kỳ Hựu Cảnh chỉ hướng Diệp Tố.
Kiều Nguy Nhiên khó hiểu nhìn về phía hắn, Diệp Tố sau một giây liền hiểu rõ. Kiều Nguy Nhiên cũng là một trong bảy người, cho nên Hàn Nghiệp mới tình nguyện lấy mạng cứu giúp! Diệp Tố trong nháy mắt liền thiếu chút nữa sụp đổ, Hàn Nghiệp cứ như vậy vì một người mà không màng sinh tử, mặc kệ người này tính chất giống hắn, Hàn Nghiệp cũng sẽ vì cứu hắn mà phấn đấu quên mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà oán hận Hàn Nghiệp, hắn không biết mình oán cái gì, có tư cách gì mà oán, nhưng trong lòng cảm thấy không thể tha thứ Hàn Nghiệp.
Khi Kỳ Hựu Cảnh lẳng lặng nói ra tinh quẻ, Chu Tư tướng quân, quan hệ giữa bảy người, trên mặt Kiều Nguy Nhiên tràn ngập không thể tưởng tượng cùng khoa trương trào phúng: "Cho nên hắn định lấy ân cứu mạng để tôi bán mạng vì Minh Viện các anh."
Kỳ Hựu Cảnh lãnh đạm nhìn hắn: "Không phải vì Minh Viện, là Nhân tộc."
Kiều Nguy Nhiên dở khóc dở cười, rũ tay xuống xoay vài vòng trong đại sảnh, sau đó lại quay về chỗ, "Hắn tính toán thực tốt, được rồi, nếu hắn thực sự bởi vậy mà tử vong, tôi phối hợp các anh thì có thể thế nào, dù sao đều là vì Nhân tộc, tôi về phe chủ tịch hay về Minh Viện, thì có quan hệ gì? Hiện tại thì sao, tại sao anh lại giảm bớt nhân viên cứu viện, hắn không phải công thần của các anh sao?"
"Tôi cho rằng cậu biết quy tắc hành sự của Minh Viện chúng tôi." Kỳ Hựu Cảnh nói, hơi mang trào phúng, "Không luận giá trị công lao lúc trước, chỉ coi trọng giá trị tương lai. Khi giá phải trả để cứu viện hắn vượt qua giá trị bản thân hắn, từ bỏ cứu viện chính là đương nhiên. Tại hai tháng này, Minh Viện vì cứu Hàn Nghiệp tổng cộng tổn thất một ngàn nhân viên cục chấp hành cùng hơn một ngàn trăm triệu tài lực, Hàn Nghiệp, hắn không đáng tiếp tục đầu tư. Chỉ là giảm bớt nhân viên thôi, đây đã là xem xét tới trọng lượng cục trưởng cục chấp hành của hắn, lại qua 100 ngày, nếu vẫn không có thu hoạch như trước, chỉ có thể rút toàn bộ nhân viên cứu viện về."
Diệp Tố bị lời nói lạnh nhạt của Kỳ Hựu Cảnh dọa lạnh cả người, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Hàn Nghiệp sinh hoạt ở một địa phương lãnh khốc không có tình người như vậy, trước đó, trong tưởng tượng của hắn, Minh Viện trượng nghĩa mà vĩ đại, hắn cho rằng Minh Viện sẽ vì cứu Hàn Nghiệp mà khuynh tẫn toàn lực. Diệp Tố lại lần nữa nhìn về phía Moka xin giúp đỡ, nhưng thần sắc bình tĩnh như trước của Moka khiến Diệp Tố cảm thấy, ngay cả thầy Moka cũng cho rằng như vậy mới là theo lý thường.
Kiều Nguy Nhiên hiển nhiên cũng bị lời nói Kỳ Hựu Cảnh kinh hãi, lớn tiếng chất vấn: "Đây gọi là quy tắc hành sự của Minh Viện? Các anh không phải tự xưng là chúa cứu thế sao?"
Kỳ Hựu Cảnh trào phúng cười to hơn: "Cho nên, chúng tôi không phải đang dùng giá trị thực tế cân nhắc sinh mệnh của chúng tôi sao, phân ra cấp ba sáu năm, hữu dụng thì cứu, vô dụng thì bỏ, bảo tồn thực lực còn không phải vì cứu thế sao!"
Kỳ Hựu Cảnh bỗng nhiên đề cao giọng, cằm hắn run rẩy, biểu lộ ra nội tâm hắn cũng không lạnh nhạt như vẻ ngoài. Nhưng Minh Viện chính là như vậy, hết thảy đều dùng giá trị tới cân nhắc, sau đó lấy hay bỏ. Hiện tại, cuối cùng đến lúc vứt bỏ Hàn Nghiệp.
Nếu lâm vào khốn cảnh hôm nay là Kỳ Hựu Cảnh, Hàn Nghiệp cũng sẽ đưa ra quyết sách tương tự, cho dù nội tâm không cam lòng ra sao cũng vậy, bọn họ tại một khắc gia nhập Minh Viện liền hiểu rõ, mình chỉ có thể lưu giữ lý trí, tình cảm? Quá buồn cười.
Diệp Tố nói lên tầm quan trọng của việc cần tìm Hàn Nghiệp: "Nhưng bảy người còn có ba người chưa tìm được, việc này vẫn còn cần Hàn Nghiệp!"
Kỳ Hựu Cảnh bi ai nhìn Diệp Tố, ánh mắt kia mang theo đồng tình, châm chọc, cùng với nhiều ý tứ không rõ khiến Diệp Tố hoảng sợ, dự cảm sự tình kế tiếp sẽ bức Hàn Nghiệp đến tuyệt cảnh hoàn toàn.
"Cậu biết mười năm này mỗi ngày Hàn Nghiệp ngủ thời gian bao lâu không?" Kỳ Hựu Cảnh hỏi thẳng Diệp Tố, sau đó cười, một lần nữa hướng mặt về phía máy tính, click mở một tệp văn kiện trong đó, "Hai tiếng, chưa có một ngày nào hắn ngủ vượt quá hai tiếng. Hắn dùng thời gian để làm gì?"
Tay Kỳ Hựu Cảnh nhanh chóng di chuyển trên máy tính, tầng tầng mà mở ra văn kiện, sau đó tìm được tệp ẩn, đưa vào mật mã.
Trong quá trình chờ mật mã phân tích, Kỳ Hựu Cảnh tiếp tục nói: "Các cậu cho rằng Hàn Nghiệp là người thế nào? Cao ngạo, cường đại, hay là đê tiện? Hẳn là đê tiện, hắn dùng tình yêu dối trá để mê hoặc cậu."
Kỳ Hựu Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Tố, sau đó nhìn về phía Kiều Nguy Nhiên, "Lại dùng ân cứu mạng định trói chặt cậu, không đê tiện sao? Nói thế nào, cũng không phải chuyện một người chính trực có thể làm được. Hai người các cậu không chán ghét hắn sao? Vì sao lại quan tâm hắn sống hay chết như vậy?"
Máy tính hoàn thành phân tích mật mã, văn kiện che giấu bị mở ra, Kỳ Hựu Cảnh trầm mặc chừng một phút đồng hồ, lộ ra một tia mỉm cười 'tôi đã sớm biết' vui mừng lại thống khổ, mới click mở hồ sơ 'Hàn Nghiệp lưu' kia, hắn thả ra màn sáng, để tất cả mọi người ở đây có thể nhìn thấy trên hồ sơ lưu lại cái gì.
Là rất nhiều công thức đan xen phức tạp, Diệp Tố chỉ có thể nhìn hiểu kết quả của công thức thứ nhất: Diệp Tố.
Thứ hai: La Thành.
Thứ ba: Cảnh Quân.
Thứ tư: Kiều Nguy Nhiên.
Thứ năm thứ sáu thứ bảy đều giống nhau, là dấu chấm hỏi.
Kỳ Hựu Cảnh sợ bọn họ xem không hiểu, ngón tay trực tiếp chỉ tới công thức thứ năm, nói: "Đây là manh mối Hàn Nghiệp lưu lại về ba người còn lại. Đương nhiên, không có Hàn Nghiệp, tôi muốn giải ra đẳng thức cuối cùng này, có lẽ cần không ít thời gian, tuyệt đối dài hơn thời gian Hàn Nghiệp sử dụng rất nhiều, nhưng mà, tôi nhất định có thể giải ra, điều này có nghĩa gì? Có nghĩa, Hàn Nghiệp cũng không phải không thể thay thế."
Trước mắt Diệp Tố biến thành màu đen, không muốn tiếp tục nghe, nhưng thanh âm Kỳ Hựu Cảnh lãnh đạm còn mang theo cảm xúc khác không ngừng truyền vào tai hắn.
"Từ một khắc bắt đầu phát hiện ra tinh quẻ kia, Hàn Nghiệp đã vì ngày này, vì ngày hắn tử vong mà chuẩn bị. Hắn sợ thời gian không đủ, sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên không màng ngày đêm mà giải mã tinh quẻ. Khi tôi biết Hàn Nghiệp dứt khoát đưa ra lựa chọn để Kiều Nguy Nhiên chạy thoát, đưa chính mình vào hiểm cảnh, tôi liền biết, hắn khẳng định đã chuẩn bị tốt, hắn luôn lượng sức mà đi." Trên mặt Kỳ Hựu Cảnh hiện ra một tươi cười mê huyễn, "Hắn không lúc nào không muốn trở nên cường đại hơn, cũng tuyệt đối không để bản thân trở thành độc nhất vô nhị. Hắn sẽ để bản thân sinh ra trở thành kiêu ngạo cùng chỗ dựa của Nhân tộc, cũng sẽ không để mình chết đi trở thành tiếc nuối cùng tai nạn của Nhân tộc."
_______________________________
Đọc vừa thấy công khốn nạn mà vẫn thấy thương T.T