Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 156: Thành hình




Rõ ràng đang ở trong vũ trụ, nhưng quanh mình Diệp Tố như nổi lên cuồng phong, lấy hắn làm trung tâm, quang ảnh vặn vẹo lập lòe, tiến hành một hồi thịnh thế cuồng hoan, như đang hoan nghênh vật nào đó đã mong chờ lâu lên sân khấu.


Gió lốc không ngừng, ánh sáng càng lúc càng thịnh. Diệp Tố hai mắt đỏ lừ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đây là phản ứng đầu tiên của hắn, tay nắm đao bất động, lưng cứng đờ cũng không động, chỉ có tầm mắt kia ngẩng lên sau đó yên lặng nhìn về một phương hướng giữa không trung, giống như từ nơi đó có thứ gì đang phá rách không gian bước ra.


Bạch Huyễn cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ là gió lóc tinh thần lực của Diệp Tố càng lúc càng cuồng bạo, khiến đôi mắt hắn như bị bỏng, thậm chí làn da cũng cảm thấy đau đớn. Hiện tượng lớn như vậy khiến Bạch Huyễn có điểm hoài nghi, đây là dấu hiệu vũ khí cụ tượng hóa thành hình sao? Hắn nhớ tới cảnh tượng vũ khí cụ tượng hóa của mình thành hình năm đó, so sánh với Diệp Tố thì chỉ như một hồi mưa phùn nho nhỏ mà thôi. Nhưng mà suy ngẫm, Diệp Tố đã mười tám tuổi, theo lý thuyết, đến tuổi này vô pháp khiến vũ khí cụ tượng hóa thành hình, nhưng hắn cố tình lại phá vỡ cái nhận thức truyền thống này, vừa không thể lý giải lại cứ thần kỳ như vậy. (đậu má a bị ngặm cm ruột rơi cức ra rồi mà còn ngồi đấy mà ngắm)


Bạch Huyễn bị gió lốc tinh thần lực của Diệp Tố quét qua khiến cả người khó chịu, nghĩ nghĩ rồi vẫn kéo một thân tàn hoa bại liễu ra sau đài điều khiển trộm quan sát, từ góc độ này, có thể thấy rõ ràng phương hướng Diệp Tố hướng tới — nơi đó một mảnh đen nhánh. Nhưng nếu nhìn kĩ, có thể thấy giữa một bãi đen như mực kia còn có một loại màu đen ảm đạm mịt mờ khác, khi Bạch Huyễn híp mắt nhìn sắc đen kia, trong lòng có cảm giác không khỏe, dường như màu đen kia tản ra hơi thở tràn ngập điên cuồng phá hủy.


Tay Diệp Tố run một chút, trường đao rơi xuống, mà ở giữa không trung, một mảnh màu đen mịt mờ kia đột nhiên sáng ngời, một mũi tên hoàn chỉnh thành hình! Cây tiễn thẳng tắp toàn thân ngăm đen, chỉ có mũi tên lấp lánh tỏa sáng, treo trên trời cao, phảng phất như có cái gì đó vô hình chế trụ nó, chậm chạp chưa bắn đi.


Chỉ là một mũi tên? Bạch Huyễn thấy một trận tượng lớn như thế mà kết quả chỉ có vậy liền có chút thất vọng, nhưng hắn lập tức chú ý, gió lốc tinh thần lực xung quanh Diệp Tố còn chưa biến mất, ngược lại càng lúc càng cường liệt, ngay cả không gian cũng vặn vẹo. Thân hình Diệp Tố ở giữa đã sớm mơ hồ mờ ảo.


Mà cây tiễn kia tựa hồ phát ra một tiếng ngâm kêu, thân tên run rẩy, để lại vô số tàn ảnh. Bỗng dưng, tàn ảnh trở thành thực thể! Một mũi tên hóa thành hai, hai hóa thành mười, mười hóa thành trăm, trăm hóa vạn!


Chỉ một thoáng, trước Diệp Tố sắp hàng trên vạn mũi tên đen bóng rậm rạp, mũi tên hướng về phía trước, tiễn vũ như răng nanh, khí thế hùng mạnh. Chỉ đợi một tiếng sấm sét vang lên, mưa tên liền đổ xuống.


Hai mắt đỏ ngầu của Diệp Tố biến thành đen, không biết là phản chiếu của vũ trụ hay ảnh ngược của vạn mũi tên. Hắn giơ tay, chỉ về phía trước.


Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy, không có sấm sét cũng không có cuồng phong, lại như phảng phất có tiếng gầm, mưa tên che lấp trời rơi xuống, mưa rơi tầm tã, trời đất một màu.


Vô số Trùng tộc hóa thành bột mịn dưới mưa tên, vạn mũi tên thẳng tiến không lùi, nơi đi qua, phá hủy Trùng tộc không còn một mảnh. Theo thân mũi tên đâm thủng Trùng tộc, tham vọng phá hủy kia dường như được thỏa mãn. Nhưng vạn mũi tên không dừng lại, chúng tựa hồ như phân biệt được quân đội bạn cùng địch nhân, xuyên qua trước mi mắt nhiều người, cắm xuyên Trùng tộc đang triền đấu cùng họ. Rất nhiều người một giây trước còn đang phẫn nộ cấp bách, giây tiếp theo liền thấy Trùng tộc uy hiếp mình hóa thành bột phấn, mũi tên xuyên qua Trùng tộc còn không dừng lại, tiếp tục chinh phạt. Vạn mũi tên xuyên qua chiến trường chém giết, lưu lại một mảnh vũ trụ trống rỗng cùng mọi người trợn mắt há mồm.


Tận đến lúc tinh thần lực Diệp Tố hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ, vạn mũi tên mới dần dần tiêu tán.


Thời gian quá mức ngắn ngủi, tiêu tán không để lại dấu tích, như một hồi tàn sát nhanh chóng kia chỉ là ảo tưởng mọi người tưởng tượng ra trong tuyệt cảnh.


Theo thống kê ước chừng, vạn tên của Diệp Tố ước chừng tiêu diệt trăm vạn Trùng tộc. Tuyệt đối yên tĩnh cùng với chân không tuyệt đối không có Trùng tộc buông xuống, khi Trùng tộc từ ngoài chiến trường dũng mãnh tiến vào, yên tĩnh cũng bị phá vỡ. Bất quá, sau khi bị Diệp Tố càn quét, Trùng tộc còn dư cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn với một ngàn người này. Mà khi các giáo sư điều khiển tinh hạm ứng phó giữ chân đàn Trùng tộc lớn không nổi nữa, dong binh đoàn Phán Nguyệt cũng giáng xuống từ trên trời, cứu viện cũng không muộn.


Bọn họ được cứu trợ.


Đông đảo người khó có thể thu hồi tầm mắt đang đặt lên người Diệp Tố, Lý Ngôn híp mắt, ý đồ muốn thấy rõ thần sắc Diệp Tố, nhưng chỉ là phí công. Hắn lại đem ánh mắt chuyển qua khu vực vạn tên tiêu tán, vẫn là một mảnh hư vô như trước.


"Vạn tiễn xuyên tâm." Lý Ngôn lẩm bẩm nói.


Vạn tiễn xuyên tâm vốn cũng có ghi chép trong lịch sử, là vũ khí cụ tượng hóa của người sở hữu cảm thái Phá hư, hơn nữa yêu cầu tinh thần lực tương đối cao, không phải cứ người có cảm thái Phá hư là có thể cụ tượng hóa ra vạn tiễn xuyên tâm, còn cần cấp bậc tinh thần lực cực cao, cần tinh thần lực cô đọng, càng cần vận khí! Từ xưa tới nay, năm trăm vạn năm, trường hợp cụ tượng hóa ra vạn tiễn xuyên tâm cũng chỉ có thể đếm trên một bàn tay.


Hơn nữa, từ dấu hiệu Diệp Tố phát ra vạn tiễn xuyên tâm mà đánh giá...


Lý Ngôn cũng không nhịn được mà cười khổ một tiếng: "Còn chỉ là phó vũ khí."


Lý Ngôn đã sớm biết Diệp Tố có hai loại Cảm thái, một loại tinh tế một loại phá hư, điều này có thể nhìn ra từ thủ đoạn tác chiến của hắn. Có được hai loại Cảm thái, nếu vận khí tốt, cũng có thể cụ tượng hóa ra hai loại vũ khí, một loại chủ, một loại phó. Chủ vũ khí giống với đại đa số vũ khí cụ tượng hóa bình thường, thu phát tùy tâm. Nhưng phó vũ khí một khi phát ra, chỉ có thể chờ tinh thần lực tiêu hao mới có thể biến mất, tính cực hạn rất lớn.


Vạn tiễn xuyên tâm chỉ có thể chịu thiệt làm phó vũ khí, Cảm thái phá hư bại bởi Cảm thái tinh tế. Như vậy, vũ khí cụ tượng hóa của Diệp Tố đến tột cùng là cái gì? Còn lợi hại hơn vạn tiễn xuyên tâm?


Lý Ngôn có chút không thể tin nổi, hắn nhìn về phía Thiên Sóc đồng dạng kinh ngạc: "Cô biết cấp bậc tinh thần lực của hắn là bao nhiêu sao?"


Thiên Sóc lắc đầu, nói: "Dù sao cũng cao hơn tôi." Một lát sau, nàng lại bổ sung, "Lúc này cao hơn tôi."


Lý Ngôn khẽ cười một tiếng: "Hắn thật đúng là một điều bí ẩn. Nếu như vậy, làm áo cưới cho hắn, có gì mà không được."


Áo cưới. Lý Ngôn cân nhắc cái từ đáng yêu này, khóe miệng cong cong, không hề chú ý Diệp Tố, đao lại sáng lên quang ảnh, tiếp tục tiêu diệt Trùng tộc.


Diệp Tố bị tiêu hao tinh thần lực không còn một mảnh còn đang mờ mịt, hết thảy chuyện vừa phát sinh hắn đều thu vào trong mắt, hắn cũng biết mình đang làm cái gì, nhưng hiện tại muốn nắm lấy, lại xa xôi như một hồi mộng cũ năm xưa, hắn thậm chí cũng không có bao nhiêu vui sướng hay kinh ngạc trước cảnh tượng vạn tiễn xuyên tâm. Chỉ có Trùng tộc hóa thành bột mịn khiến cảm xúc hắn có chút dao động, thỏa mãn, vui vẻ. Không biết Hàn Nghiệp biết hắn có thể nháy mắt tiêu diệt nhiều Trùng tộc như vậy, có thể vui mừng một chút hay không.


Diệp Tố cố nén mệt mỏi xoay người, thấy khoang điều khiển trống vắng, chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, thê lương kêu lên: "Bạch Huyễn học trưởng!"


"Tôi ở đây." Bạch Huyễn thò nửa đầu ra từ sau đài điều khiển.


Diệp Tố lảo đảo chạy tới, lòng còn sợ hãi: "Tôi còn tưởng anh bị Trùng tộc ăn mất!" Nhưng Diệp Tố vừa nhìn thấy Bạch Huyễn chồng chất vết thương, một tia may mắn này cũng hóa thành tro bụi, hắn tự trách nói: "Thực xin lỗi, thực sự thực xin lỗi, nếu không phải tôi đột nhiên ngủ mất, cũng không để anh..."


Bạch Huyễn:......


Hắn cảm thấy giữa hắn và Diệp Tố dường như phát sinh hiểu lầm khó lường nào đó, tỷ như, Diệp Tố cảm thấy hắn sắp chết rồi?


Đùa cái gì vậy! Bạch Huyễn thiếu chút nữa mắng ra, coi hắn thành búp bê sứ sao, mất đoạn ruột, đứt đoạn tay, chút thương nhỏ này sao có thể đoạt mạng hắn! Bất quá Bạch Huyễn đem lời nói bên miệng thu về, hắn đúng thật vì bảo hộ Diệp Tố mới bị thương, tuy rằng không chết được nhưng cũng rất đau nha, nhưng kết quả lại khiến thằng nhóc này nổi bật tỏa sáng, nghĩ tới vạn tiễn xuyên tâm rung động lòng người vừa rồi, Bạch Huyễn liền cảm thấy mở miệng sẽ khiến trái tim nhảy ra ngoài. Một cái bảo bối như vậy, Hàn Nghiệp khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ, Bạch Huyễn nghĩ thầm, có lẽ hắn nên nhân cơ hội lần này kéo hảo cảm của Diệp Tố, khiến hắn liều mạng mà đi theo mình.


Bạch Huyễn lập tức rũ lông mày, lộ ra biểu tình gần đất xa trời, ôm bụng, hơi thở mong manh: "Diệp Tố, có lẽ tôi không qua được..."


Thấy bộ dáng Diệp Tố liều mạng nén nước mắt, Bạch Huyễn cũng phải liều mạng nhịn cười, "Thấy các cậu đều an toàn, tôi cũng an tâm. Cậu về sau nhất định không được đi theo con đường xưa của anh họ cậu, cậu nhất định phải dùng tài năng của mình đi trợ giúp người, được không? Đáp ứng tôi, không được tham sống sợ chết, được không?"


Diệp Tố hai mắt đẫm lệ mông lung, thấy Bạch Huyễn trước khi chết còn canh cánh trong lòng chuyện Hàn Nghiệp, còn ân cần dạy dỗ hắn, Bạch Huyễn là một người đáng được tôn kính, cùng Hàn Nghiệp, đều là dũng sĩ Nhân tộc. Diệp Tố không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy Hàn Nghiệp bị hắn hiểu lầm, càng không đành lòng nhìn Bạch Huyễn tận đến lúc tử vong còn mang theo oán hận.


Diệp Tố âm thầm hạ quyết tâm, cúi người tới gần Bạch Huyễn, đè thấp giọng nói: "Kỳ thật Hàn Nghiệp cũng không phải người nhu nhược, hắn là người cục chấp hành Minh Viện..."


Khuôn mặt Bạch Huyễn vặn vẹo bởi vì nhịn cười bỗng nhiên suy sụp xuống, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Diệp Tố.


Giờ phút này, tinh thần lực Diệp Tố bị tiêu hao sạch sẽ, thân thể suy yếu, lại phải chịu đủ đả kích do tưởng Bạch Huyễn sắp chết, căn bản không chú ý tới ánh mắt Bạch Huyễn tuy khiếp sợ nhưng tràn ngập sức sống, chỉ lo mình mà nặng nề bi thương khóc lóc kể lể: "Hàn Nghiệp không phải không muốn cứu anh, mà là hắn bất lực, cái gọi là nạn sâu bệnh tộc Thụy Đức nói cũng không phải lời đồn, có rất nhiều Trùng tộc tiến công vào tinh hệ mũi Đông Nam, là Hàn Nghiệp đi chặn chúng, là Hàn Nghiệp dẫn dắt một vạn người đi chặn vài tỷ Trùng tộc! Hắn thật sự không có cách nào đi cứu các anh, thời điểm các anh chửi bới hắn, hắn còn đang bị trọng thương. Kỳ thật, dong binh đoàn Phán Nguyệt cũng là Hàn Nghiệp phái tới bảo hộ chúng ta, hắn không phải người nhu nhược, không có người nào càng dũng cảm càng vì Nhân tộc hơn hắn! Hắn cảm thấy thực xin lỗi với tai nạn các anh gặp phải, nhưng hắn đâu còn biện pháp nào..."


Diệp Tố càng nói càng khổ sở, vì Hàn Nghiệp khổ sở, vì Bạch Huyễn khổ sở.


Bạch Huyễn cứng đờ ở đó, sắc mặt ngụy trang suy yếu lúc này triệt triệt để để chân chính trở thành không còn chút máu, tròng mắt hắn gian nan di chuyển, muốn xem lời nói của Diệp Tố đến tột cùng là thật hay giả, có phải muốn tẩy trắng cho anh họ hắn "trước khi mình chết" hay không. Nhưng Diệp Tố khổ sở như vậy, bi thương lại phẫn hận như vậy, nếu không phải sự thật, vì sao lại phải hận? Hắn vì sao lại cảm thấy cực độ bất bình vì Hàn Nghiệp như vậy?


Nếu là sự thật, vậy chính hắn đến tột cùng đã làm cái gì? Bạch Huyễn hồi tưởng tới lúc trước mình chửi bới Hàn Nghiệp, lúc trước quở trách cùng nguyền rủa Hàn Nghiệp hết sức độc ác trước mặt truyền thông, lúc ấy Hàn Nghiệp không đáp lại chính vì như lời Diệp Tố nói, thân bị trọng thương — trọng thương vì Nhân tộc, vì toàn bộ tinh hệ mũi Đông Nam.


Trời ơi, ai tới nói cho hắn, hắn đến tột cùng đã làm cái gì?


Bạch Huyễn run rẩy môi, siết chặt tay Diệp Tố, thu hồi cảm xúc kích động trở về. Hắn không thể đối mặt bản thân trước đây, không thể đối mặt Hàn Nghiệp, cũng không thể đối mặt với oán hận nhiều năm qua.


Hắn nỗ lực mở to hai mắt, che giấu kinh ngạc cùng hoảng loạn vừa rồi, nỗ lực cợt nhả, giống như những lời vừa rồi đều là vui đùa, hắn không để ý lời Diệp Tố nói gì đó, hắn cười mắng: "Cậu thật đúng là ngu ngốc." Hắn đang mắng ai? Là Diệp Tố hay là chính mình?


"Tuy rằng cậu thực chân thành, nhưng có thể tránh ra một chút để tôi băng bó miệng vết thương hay không. Bằng không tôi thật sự có khả năng chết vì mất máu quá nhiều đó." Bạch Huyễn cười hì hì nói, sau đó móc ra từ cạnh đài điều khiển một hòm thuốc, lấy thuốc phun rửa chút ruột, nhét trở về bụng, lại lấy ra một hộp đựng băng gạc dùng dược vật băng bó miệng vết thương, tùy ý như dán băng dính vậy.


Diệp Tố cũng ý thức được mình vừa làm chuyện ngốc! Hắn cư nhiên lấy tiêu chuẩn thế giới hiện thực tới đánh giá thể chất người thế giới Tinh tế, thương thế của Bạch Huyễn ở hiện thực khẳng định đã dữ nhiều lành ít, nhưng khoa học kỹ thuật hiện tại phát đạt như vậy, thân thể con người cũng trải qua thời gian tiến hóa lâu dài như vậy, năng lực tự lành, năng lực kháng áp đều đề cao gấp bội, càng miễn bàn tới biện pháp sơ cứu khẩn cấp. Nếu chút thương này đã muốn mạng người, Nhân tộc sao có thể kiên trì lâu như vậy trên chiến trường Trùng tộc?


Diệp Tố nháy mắt luống cuống, hắn tiết lộ bí mật Hàn Nghiệp. Hắn vội vàng khẩn cầu nhìn về phía Bạch Huyễn, hy vọng hắn giữ bí mật.


Chỉ là Bạch Huyễn không nhìn hắn, mà đi tới cửa khoang điều khiển, nhìn một hồi, "Ai da, bọn họ giết cái Trùng tộc sao lâu như vậy, xem ra tôi phải đi giúp rồi!"


Không đợi Diệp Tố mở lời, hắn liền nhảy vào vũ trụ, điều chỉnh đồ du hành vũ trụ rồi tới gần La Thành, núp đi như một con đà điểu.


_____________________________________


Sáng nay ngủ dậy ta đã định edit, nhưng vì trời 3 độ quá lạnh lạnh sun chym mặc dù ta k có, lại ưỡn ẹo nằm 1 tí qua xừ cả buổi chiều, bây h chỉ kịp edit 1 2 chương r còn ôn bài mai thi hóa T.T