Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 142: Phân tranh




La Thành định đuổi người đàn ông chào hàng "Gian lận bảo điển" đi, lại bị Trương Diêu Phong ngăn lại, Trương Diêu Phong thần bí mà kề sát vào người đàn ông kia, cười nói: "Ông có biện pháp nào có thể gian lận? Đây chính là rèn luyện do mười vạn trường đại học liên hợp tổ chức đó!"


Biểu tình thần bí của hắn khiến người đàn ông kia cảm thấy chộp được khách lớn rồi, lập tức hưng phấn bừng bừng mà giới thiệu: "Phương thức kiểm tra của trường học các cậu không phải là ghi chép bằng huy hiệu sao, tôi cùng đoàn đội sau lưng tôi nghiên cứu ra được biện pháp che mắt huy hiệu, đem Trùng tộc chúng tôi giết được ghi chép vào dưới tên các cậu!"


"Lợi hại như vậy!" Trương Diêu Phong kinh ngạc nói, "Vậy giá cả thế nào?"


"Cho các cậu một tích phân, các cậu cho chúng tôi hai khối tiền!" Người đàn ông dựng thẳng hai ngón tay lên, bộ dáng các cậu kiếm lời rồi, cùng lúc đó, thân thể nghiêng về phía trước, định tới gần Trương Diêu Phong, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, cánh tay cọ qua trước ngực Diệp Sùng Tuyết.


Diệp Sùng Tuyết nhíu mày, lui lui lại phía sau.


Trương Diêu Phong: "Hai khối tiền? Quá đắt đi, một tích phân của chúng tôi mới đổi được một khối tiền."


"Nhưng tích phân của các cậu không thể đơn giản mà so sánh với tiền! Ý nghĩa của tích phân với các cậu tuyệt đối không giống đồ vật nông cạn như tiền! Các cậu ngẫm lại, tích phân cao, thứ tự trên bảng xếp hạng cũng cao, lúc đó nhận được thành tích tốt, tốt nghiệp xong vô luận kiếm việc làm hay nhập ngũ, đãi ngộ đều tốt hơn nhiều lần! Hiện tại tốn chút tiền, mua được chính là tương lai vô ưu vô lo!"


Người đàn ông càng nói càng kích động, nửa thân mình đều dựa lên người Diệp Sùng Tuyết. Diệp Sùng Tuyết không thể nhịn được nữa, bắt lấy cánh tay không thành thật kia, trực tiếp quăng ra ngoài.


Phanh một cái, người đàn ông kia trực tiếp bị ném tới mặt bàn đối diện, chén rượu đổ đầy đất.


Người đàn ông nọ vẻ mặt đờ đẫn mà ngẩng đầu lên từ mặt đất hỗn độn, sau đó đột nhiên tru lên: "Đánh người! Học sinh từ địa phương lớn, khi dễ người nhà quê bản địa!"


Hắn vừa kêu, rất nhiều người qua đường không biết là xem trò vui hay chính nghĩa thật, đều sôi nổi đứng ra chỉ trích, lộn xộn nói đám La Thành Diệp Sùng Tuyết một hồi, cái gì mà ỷ thế hiếp người, không coi ai ra gì.


Giữa đám người vây xem càng lúc càng đông, một người nâng người đàn ông đang té ngã dậy, nói với Diệp Sùng Tuyết: "Tiểu cô nương, cô lớn lên sao lại mặt người dạ thú tàn nhẫn như vậy, nhưng thấy cô còn trẻ, anh Long tôi còn có chút địa vị ở Đông Cực tinh, ra mặt giải quyết cho các cô một chút, cô nói xin lỗi bồi chút tiền liền xong việc, tôi cũng khiến hắn không truy cứu lên, cô một nữ học sinh vào cục cảnh sát cũng thực mất mặt phải không?"


Người đàn ông làm vẻ mặt không cam lòng nhưng vẫn phải cho anh Long chút mặt mũi: "Nếu anh Long đã lên tiếng, tôi đây liền ăn cái mệt này đi, coi như làm việc thiện."


Xem bộ dáng bọn họ ăn ý kẻ xướng người họa, đám người La Thành nháy mắt liền lĩnh ngộ, bọn này ngụy trang bán phương pháp gian lận để tới ăn vạ đây!


"Một đám ngu si." Địch Cảnh mắng, "Âm mưu này cũng chỉ có thể lừa gạt các cậu, đặc biệt là anh, ngữ khí trêu cợt kia của ông ta tôi đều nghe rõ ràng, người ta một lão bánh quẩy còn không rõ? Anh còn cố ý tiếp lời hắn!" Địch Cảnh hung hăng đạp Trương Diêu Phong một cái, đáng thương hắn một người mù vừa tới địa phương xa lạ còn cần từ từ thích ứng, trong khoảng thời gian này đều ít nói, nhưng ai ngờ đồng bạn ngu như heo, hắn vừa không cảnh giác, liền xảy ra chuyện xấu.


Trương Diêu Phong xấu hổ sờ sờ chân.


Anh Long lại lải nhải: "Tiểu cô nương, cô xem thế nào? Nghe anh Long nói, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có đi, bằng không vào cục cảnh sát, cô cũng không dễ chịu." Lời nói của hắn đã ẩn ẩn ý vị uy hiếp.


Diệp Sùng Tuyết cười lạnh một tiếng, đứng lên, "Xin lỗi? Bồi tiền? Đéo!" Một chân của nàng bay lên đá giữa ngực người đàn ông ăn vạ kia, lại chuyển hướng giữa không trung, quét về phía anh Long.


Nàng vừa động thủ, La Thành bọn họ lập tức cũng hùng hổ mà xông lên, đội ngũ đối phương lúc này cũng bại lộ ra, động tác nhất trí như một, còn lừa dối ai nữa, "Các cô các cậu một đám trẻ con này sao có thể quá phận như vậy? Coi người địa phương chúng tôi chết rồi sao?"


Ông chủ quán bar lại chạy tới, không nói gì, chỉ tính toán một chút những đồ vật tổn hại, lúc nữa ai thua kẻ đó bồi thường tiền, người đàn ông ăn vạ kia là tay già đời, hắn không thể trêu vào.


"Có chết hay không tôi không biết." La Thành nói, "Nhưng các người còn tiếp tục dây dưa, khẳng định sẽ phải nằm mấy ngày."


"Tuổi còn trẻ mà khẩu khí không nhỏ!" Anh Long tránh đi đường quét chân của Diệp Sùng Tuyết, cười lạnh một tiếng.


"Vậy bắt đầu từ ông đi!" La Thành vốn là tên tính tình táo bạo, Diệp Sùng Tuyết còn hơi bình tĩnh một chút, nhưng sự tình phát sinh trên người mình, nàng cũng không bình tĩnh nổi. Hai người đều phẫn nộ mà khởi xướng một loạt công kích.


Diệp Tố, Trương Diêu Phong đám người theo sát sau, hai đám người cứ như vậy lao vào hỗn chiến.


Vừa đấu võ, anh Long cùng người đàn ông ăn vạ liền kinh hãi không thôi, nhận ra mình đụng phải tảng đá, mấy học sinh này một cái cũng không giống người thường, bọn họ đánh giá qua, đám học sinh này ít nhất tinh thần lực đều trên cấp A, khẳng định còn có cấp S, đội hình này mặc kệ thuộc trường học nào đều là phần tử bồi dưỡng trọng điểm. Anh Long bồn chồn trong lòng, nhưng nghĩ đến bọn họ vẫn là học sinh thì cũng yên lòng một chút, yêu cầu của đại học với học sinh thực nghiêm khắc, nếu biết bọn họ đánh nhau còn có thể trừng phạt. Anh Long vừa nghĩ sang chuyện khác, tay không đuổi kịp suy nghĩ, cằm bị La Thành đánh rồi vặn, vội vàng đỡ trái hở phải mà chống cự.


Nhưng đội người đàn ông ăn vạ cũng không phải hoàn toàn bọc mủ, dám ăn vạ vẫn phải có một hai tay, hơn nữa người đông thế mạnh, khi dễ đám La Thành học sinh ít kinh nghiệm còn ẩn ẩn chiếm được thượng phong.


"Dừng tay!" Giữa lúc đang chiến đấu kịch liệt, Bạch Huyễn cùng mấy người bạn của hắn không biết từ nơi nào lao ra, duỗi tay liền túm anh Long ra khỏi vòng công kích của La Thành: "Tôi là học trưởng chỉ đạo của bọn họ, có vấn đề gì nói chuyện với tôi."


"Cậu là thầy bọn họ à? Vậy thì tốt, cậu đến phân xử cho chúng tôi!" Anh Long lòng đầy căm phẫn đem chuyện Diệp Sùng Tuyết đánh người còn không xin lỗi thêm mắm dặm muối... Không, là thay hình đổi dạng một lần.


Bạch Huyễn nhìn về phía Diệp Sùng Tuyết: "Là có chuyện như vậy?"


Diệp Sùng Tuyết phẫn nộ nói: "Căn bản không phải! Hắn ăn đậu hủ tôi, còn định lừa dối chúng tôi!"


"Ăn đậu hủ cô liền ra tay đánh hắn?"


Diệp Sùng Tuyết tức giận đến mặt đỏ bừng.


"Phải trực tiếp chém một đao." Bạch Huyễn bỗng nhiên đổ ập bàn tay xuống người đàn ông ăn vạ, âm thanh vang lên thanh thúy khiến người đàn ông ăn vạ cùng anh Long đều phát ngốc.


Sau một lúc lâu, anh Long kêu lên: "Hay quá, thầy dạng gì dạy ra học sinh dạng nấy! Đâu có cho chúng tôi nói rõ lí lẽ, chúng tôi muốn báo nguy!" Nói báo nguy, lại không lấy ra quang não, mà là lấy ra nút không gian.


Bạch Huyễn cùng mấy người bạn của hắn đều là hàng năm trà trộn vào Đông Cực tinh, đối với mấy sự tình lòng vòng loanh quanh đều hiểu rõ, nhanh chóng phản ứng mà triệu hồi ra cơ giáp của mình, La Thành bọn họ đã trả cơ giáp đi thuê, bất đắc dĩ đành phải lui lại.


Lúc này khổ chính là ông chủ quán bar, đấu cơ giáp, quán bar hắn đều hỏng tan nát, chỉ có thể lén lút báo cảnh sát.


Đông Cực tinh nhiều lính đánh thuê, rồng rắn hỗn tạp, trật tự tương đối hỗn loạn một chút, cảnh sát thường xuyên tuần tra trên phố, nhận được tin báo nguy lập tức chạy tới. Cũng may anh Long còn đang không ngừng buông lời hung ác, hai đám người cũng đưa xông vào đánh nhau, cảnh sát hỏi nguyên do xong liền trực tiếp mang hai đám người tới sở cảnh sát, mặc kệ ai đúng ai sai, đánh nhau đều trái với quy định địa phương.


Trong quán bar hỗn loạn vẫn đang sôi nổi bàn tán sự kiện vừa rồi, một góc khác quán bar, đồng dạng có một đám học sinh gương mặt trẻ tuổi đang ngồi.


"Lý Ngôn, vừa rồi chính là La Thành kia, thật đúng là nực cười, chỉ bằng hắn cũng có thể so sánh với anh?" Một người trong đó nói, "Cư nhiên bị dính chiêu người nọ, hiện tại bị đưa tới sở cảnh sát, còn phải phiền toái trường học ra mặt." Người đàn ông ăn vạ lúc trước đương nhiên định tới lừa bọn họ, kết quả liền bị Lý Ngôn vài ba câu liền đuổi đi.


Đây là một dong binh đoàn của học viện quân sự Hoa Đô, đoàn trưởng đúng là Lý Ngôn trong truyền thuyết.


Lý Ngôn cười cười, không đánh giá La Thành, mà hỏi: "Thiên Sóc không trở về?"


"Cô ta à, tôi thấy cô ta thuê một tinh hạm cấp 4, có lẽ phải hơn một tháng mới trở về. Trên bảng tích phân, tích phân đoàn đội cùng cá nhân cô ta đều là dẫn đầu."


Lý Ngôn lắc đầu bật cười: "Cô ấy vẫn hiếu thắng như vậy."


"Tại sao anh một chút cũng không vội?"


Lý Ngôn chậm rãi uống ngụm rượu nhạt màu, người thường tới quán bar đều biết đây là "cao sơn lưu thủy" nồng độ cồn rất cao, nhìn thì thanh triệt, uống vào lại rất dễ say, lông mày Lý Ngôn cũng chưa động một chút, "Không có gì phải gấp."


Trên xe cảnh sát, La Thành vẻ mặt đen thui, nhìn thấy người đàn ông ăn vạ đối diện làm mặt tàn nhẫn với hắn, thiếu chút nữa đánh nhau trên xe cảnh sát.


Bạn Bạch Huyễn cũng bị vạ lậy, bọn họ thì không sao cả, chỉ vì Bạch Huyễn mà lo lắng, "Việc này nháo tới đại học Hoa Đô, chức danh của cậu có lẽ sẽ bị ảnh hưởng."


Diệp Sùng Tuyết nghe vậy có chút xin lỗi: "Tôi không biết đánh nhau sẽ nghiêm trọng như vậy."


Đông Cực tinh càng nhiều lính đánh thuê, càng quản lý trị an nghiêm khắc, không thấy thì thôi, đã thấy thì nhất định phải nghiêm trị.


Bạch Huyễn hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Diệp Tố, "Anh họ hắn không phải Hàn Nghiệp sao? Hàn đại thiếu gia nói một câu, có phiền toái gì trị không được?"


Thần sắc bạn bè Bạch Huyễn đều trở nên cổ quái.


Diệp Tố vô tội càng bị ngữ khí mang gai của Bạch Huyễn khiến cho không biết phải làm sao, Kỷ Gia Duyệt an ủi mà cầm tay hắn. Diệp Tố bỗng nhiên ý thức được, không khí không bình thường mấy ngày nay rất có khả năng căn nguyên liên quan tới Hàn Nghiệp.


Diệp Tố nghĩ nghĩ, vẫn là vạn phần rối rắm mà xin Hàn Nghiệp giúp đỡ: Tôi có lẽ, ở bên ngoài gây chuyện......


Hàn Nghiệp trả lời thực mau: Tôi đã biết được, không cần lo lắng.


Mấy chữ đơn giản của Hàn Nghiệp đã có thể khiến Diệp Tố yên lòng, quả nhiên tới cục cảnh sát, mấy người phụ trách liền cười ha hả mà tiếp đãi bọn họ, sự tình đánh nhau một chữ cũng không nhắc tới, chỉ nói người đàn ông ăn vạ có tiền sử lừa đảo đã lâu, chỉ là bất hạnh không tìm được chứng cứ, bọn họ đặc biệt cảm tạ đám người La Thành bắt đuôi bọn phạm tội, cuối cũng chỉ ghi lại khẩu cung, lập tức đưa bọn họ từ gây chuyện ẩu đả thành thiếu niên anh hùng hăng hái làm việc nghĩa.


Lúc này, Bạch Huyễn không nói một lời, vừa ra khỏi cục cảnh sát đã mỉa mai, "Nhìn xem, đây là đặc quyền. Trước mặt đặc quyền, quy tắc trật tự là cái rắm!"


Tuy rằng La Thành cũng là người được lợi nhờ "đặc quyền", nhưng nghĩ đến chủ đạo sau lưng là Hàn Nghiệp, sắc mặt cũng không tốt chút nào.


Xấu hổ nhất không nghi ngờ chính là Diệp Tố, tuy rằng hắn không biết Bạch Huyễn đến tột cùng vì cái gì mà thống hận Hàn Nghiệp như vậy, nhưng hắn có thể khẳng định, Hàn Nghiệp nhất định không phải như những gì Bạch Huyễn thấy.


Sự tình nơi này đương nhiên không thể gạt được cục Giám sát Minh Viện, cục trưởng Kỳ Hựu Cảnh nhìn thấy báo cáo liền nhíu mày, "Tên Hàn Nghiệp này, càng ngày càng kỳ cục. Đang bí mật hành động, cư nhiên còn có thể thoải mái nhàn hạ mà quản chuyện khác."


Nhưng khi hắn nhìn thấy những người liên quan ngoài Diệp Tố còn có một cái tên quen thuộc, Bạch Huyễn. Hắn bỗng nhiên trầm mặc, sau một lúc lâu, hắn cười như không cười mà lắc đầu, đảo mắt lại thay đổi sắc mặt, hung hăng mắng một câu, không biết đến tột cùng là mắng ai.


_____________________________


Lúc đầu đọc chương này còn tưởng a xxx con nhà người ta người ta mới hận vậy (xin lỗi chứ tui đọc H nhiều quá não bị chai chỉ nghĩ đc vậy thôi huhu :((( )... Nhưng đại khái là k có chuyện đó nha nha nha, công thụ truyện này sạch bong sáng bóng sạch từ đầu đến đít sạch từ chương một tới chương cuối cùng (??!!!!!!)