Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 105: Bại lộ




Trên đường cái Tây Đô phồn vinh, ngựa xe như nước, người đến người đi, mỗi người đều mang gương mặt bất đồng, xuyên qua trăm sông đổ về một biển.


Trong đó có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần. Ánh mắt hắn khẽ nhếch, sắc bén như mắt ưng.


Nhưng hắn lại không biết cách đó bốn trăm mét, có hai người đang thu nhất cử nhất động của hắn vào trong mắt.


Người đàn ông trẻ tuổi hơn đang cúi đầu nói với người bên cạnh, ngữ khí mang theo tôn kính rõ ràng: "Danh hiệu của hắn là Hắc Chuẩn, trước kia là cận vệ của Lý Mặc, hiện tại được phái ra ngoài huấn luyện bảo tiêu mới. Theo điều tra, hắn chính là người khiêu chiến thần bí đã đánh chết cha Phá Quân mười ba năm trước."


Hàn Nghiệp nhìn Hắc Chuẩn không chớp mắt, gật đầu.


"Giá trị vũ lực của hắn rất cao, bởi vì nguyên nhân chức nghiệp là bảo tiêu, tính cảnh giác cũng phi thường không tồi, muốn vô thanh vô tức bắt hắn đi, tôi..."


"Tôi biết, tôi tới giải quyết hắn." Hàn Nghiệp hiểu rõ. Hắn biết người trẻ tuổi bên cạnh lệ thuộc quyền cục Giám sát, trong tình huống không có cục Hành quân phụ trợ mà bảo hắn đi đối phó đầu lĩnh bảo tiêu, thật sự có điểm làm khó người.


Nhân viên cục Hành quân có thể sử dụng ở Tây Đô tinh cũng có, bất quá, để mau chóng hoàn mỹ giải quyết xong, Hàn Nghiệp vẫn quyết định tự mình theo dõi.


"Cậu về trước đi." Hàn Nghiệp nói với người bên cạnh, tiếp nhận dụng cụ giám sát của hắn, thân hình nhoáng lên, hòa vào dòng người xung quanh.


Hắc Chuẩn không hề phát hiện, đang tiến vào một câu lạc bộ quy mô nhỏ, câu lạc bộ này vừa mở không bao lâu, không có danh tiếng gì.


Hàn Nghiệp đi vào theo hắn, cùng Hắc Chuẩn mua mấy vé vào xem đối chiến.


Người xem rất ít, không khí cũng không phải thực náo nhiệt, cho nên đối chiến cũng không có ý tứ gì, nhưng Hắc Chuẩn xem thực nghiêm túc, từ lúc bắt đầu đã bảo trì tư thế ngồi nghiêm túc trên ghế, thẳng đến khi đối chiến nhàm chán kết thúc, hắn cũng chưa làm động tác dư thừa.


Sau khi xem xong một hồi đối chiến, Hắc Chuẩn không vui không buồn, tiếp tục xem trận tiếp theo.


Một đám tuyển thủ đối chiến hoặc là quá già hoặc là quá trẻ đều không có gì nổi bật trong thi đấu.


Vậy mà Hắc Chuẩn lại nghiêm túc nhìn suốt cả buổi sáng, tận đến lúc sàn đấu câu lạc bộ tạm hạ xuống một màn che nhỏ, Hắc Chuẩn mới thay đổi tư thế từ đầu tới giờ, đi tới hậu trường câu lạc bộ, rất có tính mục đích mà tìm được một thiếu niên vừa kết thúc đối chiến, trên mặt thiếu niên kia vẫn còn đang đổ mồ hôi.


Hắc Chuẩn không biết nói chuyện gì cùng hắn, thiếu niên nguyên bản còn ôm cảnh giác cuối cùng lại vui mừng khôn xiết mà cười rộ lên, biểu tình có chút không thể tin nổi, liên tục hỏi vài câu, thẳng đến lúc Hắc Chuẩn gật đầu, thiếu niên kia lại cười đến mức híp cả mắt lại.


Hắc Chuẩn để lại cho thiếu niên một tấm gì đó như danh thiếp, liền rời đi. Hàn Nghiệp nhìn từ xa xa liền hiểu Hắc Chuẩn đang làm cái gì — hắn đang tìm kiếm mầm ưu tú. Trong mấy trận thi đấu vừa rồi Hắc Chuẩn xem, thiếu niên kia xem như biểu hiện tốt nhất, kỹ xảo không đủ, nhưng có thể nhìn ra một chút rằng thiên phú không tồi, quan trọng là thiếu niên còn trẻ, rất dễ uốn nắn.


Hàn Nghiệp liếc nhìn thiếu niên vui sướng không thôi kia, lại lần nữa theo Hắc Chuẩn rời câu lạc bộ.


Thời điểm Hắc Chuẩn bước chân ra khỏi câu lạc bộ đột nhiên hơi dừng chân lại giữa không trung, ánh mắt sắc bén hung ác lên, nhưng bất quá nháy mắt, hắn lại khôi phục nguyên trạng, buông chân, dáng người đĩnh bạt mà bước ra ngoài.


Hắn không đi lấy xe bay ở bãi đỗ xe ngầm, dường như vì nhiệm vụ hôm nay mà nhàn nhã dạo trên phố.


Chốc lát sau, địa phương Hắc Chuẩn đi qua ngày càng hẻo lánh, đã tiếp cận khu vực tương đối phong bế.


Hắc Chuẩn ngừng lại, lộ ra tia cười lạnh nhạt: "Người anh em, đi theo tôi lâu như vậy, lộ mặt đi."


Từ một bức tường sau lưng, Hàn Nghiệp đi ra.


Hắc Chuẩn quay đầu lại, lại thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, hắn nhìn kỹ gương mặt Hàn Nghiệp một lát, nhíu mày: "Nói mục đích của mày."


Hàn Nghiệp cười cười, không nói gì.


"Không nói cũng được." Hắc Chuẩn không thèm để ý cười, chậm rãi tới gần Hàn Nghiệp, "Đợi đến lúc tao đánh nát hàm răng mày, sẽ biết có nói hay không." Lời còn chưa nói hết, nắm tay hắn đột nhiên như mang gió, oanh thẳng hướng sườn mặt Hàn Nghiệp.


Hàn Nghiệp lại không chút hoang mang mà duỗi tay, không giống động tác phòng hộ bản năng, càng không giống phản kích. Trực giác Hắc Chuẩn nháy mắt liền chột dạ một cái mà căng thẳng, khi định thần lại, nắm đấm của mình đã bị đối phương nhẹ nhàng ngăn trở.


Hắc Chuẩn trong lòng cả kinh, không vội vã lui lại, ngược lại, tay phải lại lần nữa công kích, chỉ tiếc, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã rơi xuống hạ phong, lần này Hàn Nghiệp càng có chuẩn bị hơn, sao có thể để hắn đắc thủ.


"Mày là ai?" Hắc Chuẩn không khỏi kinh sợ hỏi, tuy chỉ qua hai chiêu, hắn cũng biết người trẻ tuổi hơn mình nhiều này không giống người bình thường. Nhân vật như vậy ở Tây Đô tinh, hắn không thể nào không quen biết, càng không thể nào chọc tới loại người này.


Hàn Nghiệp cười như không cười: "Theo tôi đi một chuyến đi."


Khi nói chuyện, đùi phải Hàn Nghiệp liền đá hai cái, đem cơ hội Hắc Chuẩn định tập kích chắn trở về. Khi Hắc Chuẩn rút ra một khẩu súng, lại kinh ngạc phát hiện trên tay Hàn Nghiệp cũng cầm một khẩu súng chỉ vào mình, hắn thậm chí còn không biết Hàn Nghiệp lấy ra từ đâu, lấy ra từ lúc nào.


Tầm mắt Hắc Chuẩn dừng lại mấy giây trên nòng súng kia, trong lòng càng thêm sợ hãi. Thân là một bảo tiêu, nghiên cứu với súng ống đương nhiên càng thêm sâu sắc hơn người thường, chỉ cần vài lần nhìn, hắn có thể từ khẩu súng nhìn ra càng nhiều thứ hơn người khác, đó là một khẩu súng quân dụng, hơn nữa rất cao cấp, ít nhất là hắn chưa từng có cơ hội tiếp xúc.


Đối nghịch với quân đội, hoặc là người có thể làm chuyện thần không biết quỷ không hay, hoặc nên ngoan một chút.


Trong lòng Hắc Chuẩn cân nhắc vài giây, liền ném súng trong tay xuống, giơ cao hai tay, ý tứ đầu hàng không cần nói cũng rõ.


Hàn Nghiệp là người tài, gan cũng lớn, không sợ hắn giở trò, trực tiếp đi qua còng tay hắn lại.


Đúng lúc này, quang não trên người Hàn Nghiệp đột nhiên vang lên. Nếu lúc bình thường, Hàn Nghiệp khẳng định sẽ không giở ra xem vào thời khắc như vậy, nhưng chuông báo của quang não này lại là thiết kế đặc biệt, chỉ có cuộc gọi của vài người trong Minh Viện mới có thể vang lên.


Hàn Nghiệp lập tức lấy quang não ra, là Moka gọi.


Moka hiện tại hẳn đang huấn luyện Diệp Tố... Hàn Nghiệp lập tức có dự cảm không tốt, vội vàng nghe.


"Hàn Nghiệp, Diệp Tố lên cơn sốc!"


Một lực thật lớn bỗng đáp úp về phía Hàn Nghiệp, hóa ra Hắc Chuẩn nhân thời cơ này, phản kích một quyền, đồng thời chân phải móc lấy súng của mình, nhanh nhẹn tiếp được xong lập tức nhắm ngay Hàn Nghiệp.


Chỉ tiếc, hắn tuy rằng cực lực suy đoán thân phận Hàn Nghiệp, nhưng vẫn quá xem nhẹ hắn, có thể trở thành cục trưởng cục Chấp hành Minh Viện, nếu Hàn Nghiệp sẽ lật thuyền trong cống ngầm, thì đã sớm chết tám trăm một ngàn lần rồi.


Hàn Nghiệp đầu tiên ngửa ra sau, cổ chân vừa chuyển tới bên mặt Hắc Chuẩn, không chút lưu tình mà bổ vào phần cổ hắn.


Bang bang hai tiếng, Một tiếng là tiếng súng rơi vào khoảng không, một tiếng là tiếng Hắc Chuẩn ngã xuống đất.


"Tôi lập tức chạy về!" Hàn Nghiệp hô với quang não, sau đó liền treo máy, hắn để thành viên cục Giám sát rời đi lúc trước tới đem Hắc Chuẩn đi.


Hàn Nghiệp đứng tại chỗ một lúc lâu, quét mắt nhìn Hắc Chuẩn một cái, cuối cùng vẫn không chọn chắc ăn mà đợi người cục Giám sát tới, vội vàng chạy lên đường cái, ngăn cản xe bay, chạy về sân huấn luyện Lực chi Sâm.


......


Diệp Tố bừng tỉnh ở thế giới hiện thực, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ.


Hắn trong lòng sợ hãi mà vuốt trái tim, vẫn tốt, tần suất tim đập bình thường, thập phần khỏe mạnh.


Diệp Tố lúc này mới cảm thấy sống sót qua tai nạn mà sờ đồng hồ, rạng sáng hơn ba giờ. Diệp Tố lại nằm, nhưng thế nào cũng không ngủ được.


Bỗng nhiên nhớ tới điều gì, Diệp Tố sờ soạng trên giường một trận, sờ thấy máy ghi âm kia, phía trên đã sớm tẩm ướt mồ hôi, bất quá chất liệu ống đặc thù, nhẹ nhàng lau một cái liền sạch sẽ như ban đầu.


Nghĩ nghĩ, Diệp Tố lại lần nữa gối đầu lên cánh tay, nghe đi nghe lại nội dung ghi âm, nhớ kĩ từng từ từng chữ hai bên tranh luận, ý định để một bên trong đó thuyết phục mình, mặc kệ là quan điểm nào, để mình sớm hạ quyết định một chút, còn tốt hơn không ngừng do dự.


Cứ như vậy mà chết lặng lắng nghe, lặp đi lặp lại, một lần lại một lần, đã đến buổi sáng 6 giờ.


Diệp Tố đau đầu xoa huyệt Thái Dương, giấu máy ghi âm đi, sau đó mới rời giường rửa mặt.


Thời điểm mở cửa, Diệp Tố chần chừ một chút, hắn không biết nên đối mặt Tiếu Thừa thế nào.


Quả nhiên, vừa mở cửa, liền thấy Tiếu Thừa chờ ở ngoài, thấy Diệp Tố, Tiếu Thừa liền nở nụ cười: "Chào buổi sáng."


"Ừm." Diệp Tố đáp lời.


"Cùng nhau ăn bữa sáng?" Tiếu Thừa hỏi.


"Được." Diệp Tố có chút mệt mỏi lau mặt, bây giờ hắn vô cùng hâm mộ trạng thái Tiếu Thừa.


Lúc này nhà ăn rất đông người, mà Diệp Tố thực mau liền phát hiện không khí bên trong có chút không thích hợp, hắn nhìn một lát, mới ý thức được có Benedict ở trong, cùng lúc đó, hắn cũng phát hiện một số nhân viên phục vụ cũng đổi thành gương mặt mới, đại bộ phận đều là những người đàn ông gương mặt đông cứng, hình thể cao lớn.


Diệp Tố thấy tươi cười trên mặt Tiếu Thừa cứng đờ một lát.


Diệp Tố nghĩ, chỉ sợ sự kiện mất điện hôm qua đã khiến Benedict nghi ngờ. Sự tình tối hôm qua khẳng định không phải ngoài ý muốn, Diệp Tố nói muốn chứng cứ, ngày hôm sau liền có cơ hội đưa ra chứng cứ, không biết Tiếu Thừa có biện pháp gì gửi tin ra bên ngoài, để đồng bạn hắn ở ngoài khởi xướng một hồi công kích không lớn không nhỏ không tạo thành thương vong gì. Nhưng căn cứ này như thành lũy bằng sắt, Tiếu Thừa rất khó làm được hoàn hảo không kẽ hở nào, vẫn khiến Benedict nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ là không biết rốt cuộc Benedict nghi ngờ ai.


"Gọi như lúc trước đi." Tiếu Thừa xoay người nói với Diệp Tố, còn chớp chớp mắt.


Diệp Tố gật đầu, nỗ lực trấn định bản thân, giống như các nhân viên nghiên cứu khác mà đi lấy đồ ăn, sau đó tìm vị trí không hẻo lánh nhưng cũng không trong tầm mắt Benedict mà ngồi xuống.


Nhưng hiển nhiên, Benedict không dễ dàng buông tha bất kì ai, hắn cười đi đến cạnh Diệp Tố, quan tâm hỏi: "Sắc mặt cậu rất kém, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"


Diệp Tố trong lòng chột dạ một cái, hắn không biết câu hỏi của Benedict là có ý tứ gì. Mà trên thực tế, sắc mặt Diệp Tố quả thực rất kém, chịu tra tấn trọng lực ở thế giới Tinh tế, nửa đêm bừng tỉnh xong cũng không nghỉ ngơi tiếp, hơn nữa áp lực từ hai thế giới mấy ngày nay đều đổ dồn lên, cả thể xác và tinh thần Diệp Tố đều mệt mỏi. Ở thời khắc mẫn cảm thế này, Diệp Tố khác thường như vậy quả thực là lạy ông tôi ở bụi này.


Diệp Tố cố sức để mình biểu hiện thoải mái một chút, cười cười nói: "Có thể do làm thực nghiệm quá mệt mỏi, trước kia ở trường học, nhiều lắm cũng chỉ ngâm mình liên tục một tháng trong phòng thí nghiệm, còn chưa quen với làm việc cường độ cao, hơn nữa tiến triển nghiên cứu vẫn luôn không thuận lợi, có chút mất ngủ."


"Vậy à." Benedict vỗ vỗ bờ vai hắn, "Vất vả cậu, cũng đừng để mình bị áp lực quá lớn."


"Ừm." Diệp Tố làm bộ ăn bữa sáng, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng ánh mắt không rõ của Benedict, sợ mình sẽ lộ tẩy dưới áp lực ánh mắt hắn.


Benedict chuyển hướng Tiếu Thừa: "Căn cứ chỉ có cậu và Diệp Tố là hai người trẻ tuổi, cậu chơi thân với Diệp Tố như vậy, còn là bác sĩ, nên quan tâm thân thể hắn nhiều một chút."


"Đương nhiên." Tiếu Thừa cười, "Cho dù tôi mệt chết, cũng không để hắn xảy ra chuyện."


"Ha ha ha." Benedict cười to cổ vũ, lại hàn huyên vài câu mới rời khỏi nhà ăn.


Diệp Tố lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi bỗng nhiên thấy Benedict quay đầu lại.


Lúc này, Tiếu Thừa đang bưng một ly đồ uống nóng hầm hập. Benedict đứng sau hắn, nhìn thấy gì đó, đồng tử co rụt lại.


Trong ánh mắt khẩn trương của Diệp Tố, Benedict quay lại, lật tay trái đang cầm đồ uống của Tiếu Thừa ra: "Đây là vết thương do dao phẫu thuật làm ra, miệng vết thương còn mới, xử lý thực tốt, nhưng thân là một bác sĩ chuyên nghiệp qua ngàn chọn vạn tuyển mới tới được nơi này, cư nhiên có thể cắt trúng chính mình, quá không cẩn thận đi?"


Diệp Tố đối diện Tiếu Thừa, sắc mặt khẽ biến. Tối hôm qua Diệp Tố căn bản không thấy rõ Tiếu Thừa lấy ra máy ghi âm thế nào, bất quá, hắn vừa thấy miệng vết thương thật nhỏ trong lòng bàn tay Tiếu Thừa, trong chớp mắt liền liên tưởng đến máy ghi âm.


Diệp Tố hoảng hốt mấy giây, đầu đang hỗn loạn bỗng chợt lóe linh quang, vội vàng làm bộ dáng tức giận mắng Tiếu Thừa: "Anh lần sau còn dám động tay động chân, không phải một vết thương nho nhỏ là có thể khiến tôi hết giận."