Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 25: Lần đầu gặp mặt [ thượng ]




“Đã xảy ra sự tình gì?”

Một giọng nói chói tai truyền đến, Lãnh Loan Loan nhịn không được che lỗ tai lại.

Nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy hai gã nam tử đi đến. người nói chuyện là một nam tử gầy yếu, bộ dạng mi thanh mục tú, giống một nữ tử; người bên cạnh áo bào trắng như tuyết, viền áo được thêu chỉ vàng. Thân hình cao ngất; Ba ngàn sợi tóc đen như thác nước, dùng trâm ngọc búi lên. Mặt như ngọc, tuấn mỹ, tôn quý bất phàm. Một đôi tử mâu tử mâu nhìn bọn họ tựa hồ như đang tìm tòi nghiên cứu?

Tú bà kia là người cao quý vừa nhìn liền biết nam tử này là người cao quý. Lập tức xoay người làm bộ gục ở bên chân hắn, khóc lóc kể lể:

“Vị này gia, ngài phải vì ta làm chủ. Lão thân gặp vị tiểu cô nương này cùng lão bản bán trang sức phát sinh tranh chấp, muốn tiến lại khuyên can. Không ngừ cô nương này không cảm kích lại còn dùng ngôn ngữ vũ nhục ta......”

Nghe xong lời nói của tú bà Lãnh Loan Loan vẻ mặt vẫn không thay đổi. nhưng nam tử áo trắng kia vẻ mặt nhất thời sửng sốt. là một tiểu nữ oa sao lại có vẻ mặt như thế này?

“Vị tiểu cô nương này, lời nói của vị đại thẩm này là sự thật sao?” Môi mỏng cong lên, Bạch y nam tử hướng tới Lãnh Loan Loan chứng thực. Giọng nói như nước chảy, trong trẻo nhưng lạnh lùng động lòng người.

Lãnh Loan Loan có chút ngoài ý muốn ngước nhìn Bạch y nam tử, không nghĩ tới hắn lại muốn chứng thực với mình, cũng không phải là người hồ đồ.

“Nếu ta nói không phải?” Lãnh Loan Loan cong môi cười, “Chuyện này có quan hệ với ngươi sao? Ngươi là quan phủ?” Đối với nàng mà nói, việc không liên quan đến mình, lại xen vào, là rãnh rỗi, chuyện không liên quan tới mình tuyệt không nên quản.

Bạch y nam tử nhíu mày kiếm, xem ra vị tiểu cô nương này thật sự rất không khách khí.

“Làm càn, dám vô lễ với thiếu gia như vậy.” Thanh sam nam tử phía sau Bạch y nam tử nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, nhịn không được hướng tới nàng khiển trách.

Lãnh Loan Loan giống như ngoáy ngoáy lỗ tai, giọng nói của người này thật đúng là tra tấn lỗ tai. Nhìn hắn đánh giá, xem hắn nhếch miệng lên, trong đầu hiểu rõ. Đột nhiên thốt ra một câu:

“Ngươi là thái giám đi. Bổn tiểu thư khuyên ngươi không cần dùng giọng nói độc hại tra tấn lỗ tai người khác.” Thái giám chết bầm.

“Ngươi ——” Thanh sam nam tử có chút hoảng sợ nhìn Lãnh Loan Loan, biểu tình không thể ngờ như vậy xác nhận lời nói của Lãnh Loan Loan.

Ánh mắt những người khác đều dừng trên người hắn.

“Ngươi, ngươi cái gì ngươi? Cút sang một bên.” Lãnh Loan Loan không khách khí khoát tay với hắn, càng không nhìn vẻ mặt bí hiểm của Bạch y nam tử. Lách người đi đến trước tú bà đang quỳ gối trên mặt đất, gằn từng chữ:

“Thối tú bà, đừng tưởng rằng bổn tiểu thư không biết ngươi tâm địa gian xảo.

Muốn lừa ta cùng Thủy Dao đến thanh lâu. Nói cho ngươi biết, nằm mơ đi.”

“Ngươi ——”

“Ngươi không nên dây vào ta, nguyên bản ta không định so đo với ngươi. Nhưng bây giờ chẳng những ta muốn hái được biển hiệu thanh lâu của ngươi, ta còn muốn khiến ngươi bị lừa, hoặc thả tự do cho các cô nương của ngươi.”

Lời nói của Lãnh Loan Loan làm cho khuôn mặt tú bà trắng bệch, mặt hé ra bảng pha màu buồn cười.

Bạch y nam tử nghe thấy lời nói của Lãnh Loan Loan, lại nhìn sắc mặt tú bà, tự nhiên minh bạch sự tình đúng sai.

Xem ra, tiểu nữ oa này thật không đơn giản.