Kẻ đột nhập ăn vụng bánh trên núi đúng là ma tu.
Một ma tu có tu vi rất thấp.
Vì vậy mảnh thần thức kia của Vưu Minh Ngôn không bị ma tu phát giác.
Ma tu không bưng đĩa đi nhưng thần thức của Vưu tiên quân lặng lẽ bám theo mấy cái bánh đào trong ngực ma tu.
Ma tu vẫn còn là thiếu niên, tuổi tác có vẻ chưa lớn lắm, hình như còn rất hay khóc nhè.
Thần thức của Vưu Minh Ngôn yên lặng đáp xuống một tảng đá rồi nhìn ma tu cẩn thận phủi bụi trên bánh đào, sau đó nước mắt rưng rưng nhét bánh vào miệng nhai từ từ.
......!Không hiểu sao có vẻ tội nghiệp.
Thần thức kiên nhẫn chờ ma tu này ăn hết bánh, muốn nhìn xem y còn muốn làm gì.
Trong đôi mắt đỏ hoe còn long lanh nước mắt nhưng ma tu không lau đi mà bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Tuy Vưu Minh Ngôn không hiểu công pháp của ma tu nhưng cũng biết linh khí vận chuyển trong cơ thể tu hành cực chậm.
Chẳng biết thiếu niên này học ở đâu mà thậm chí ngay cả tâm pháp ra dáng cũng không có, bảo sao vẫn lẹt đẹt ở tầng năm Luyện Khí.
Hình như ma tu cũng nhận ra cách tu luyện này không có chút hiệu quả nào nên ngồi một giờ thì đứng dậy lau mặt, sau đó quay lại khắc gì đó lên vách đá.
Thần thức nhảy xuống tảng đá, chậm rãi bước đến bên cạnh ma tu nhìn thứ khắc trên vách đá ——
Vưu Minh Ngôn.
Vưu Minh Ngôn.
Vưu Minh Ngôn.
Ma tu vẫn tiếp tục khắc, thần thức ở một bên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện toàn bộ vách đá đều khắc ba chữ "Vưu Minh Ngôn".
Đây mới chỉ là gần cửa hang, thần thức của Vưu Minh Ngôn do dự một lát rồi đi vào trong, lúc đó mới giật mình phát hiện trên khắp vách đá dài mười bước đều khắc chi chít tên hắn.
Thoạt nhìn hơi đáng sợ nhưng nhìn lâu hắn lại cảm thấy mỗi vết khắc này rất mạnh mẽ, dường như người khắc chữ muốn thổ lộ điều gì đó......!Thần thức lại nhìn sang ma tu bên kia, thiếu niên đã ném đi hòn đá nhọn trong tay rồi buồn bã ngồi phịch xuống đất.
Thần thức hoảng hốt, lập tức trở về bản thể.
Vưu tiên quân mở cửa sổ, trầm ngâm nhìn khay ngọc vơi đi một nửa rồi đóng cửa lại.
-
Cách Ứng Vô Túc có thể dùng để trút giận là liều mạng khắc tên Vưu Minh Ngôn lên vách đá.
Y không yên tâm khắc ra ý tưởng xấu trong lòng nên cuối cùng chỉ khắc mỗi ba chữ này.
Khắc một lần y lại cảm thấy mình đã đánh bại Vưu Minh Ngôn một lần.
Tính ra y đã đánh Vưu Minh Ngôn mấy trăm lần rồi......!
Tất nhiên nói xấu sau lưng người khác là không tốt.
Nhưng y là ma tu, ma tu cần gì quan tâm nhiều như vậy.
Nghĩ đến Kỷ Phùng không biết khi nào mới xuất quan, Ứng Vô Túc nhàm chán nhưng lại không muốn khắc tên kẻ thù nữa.
Thế là y quyết định đổi cách khác, khắc tượng đá Vưu Minh Ngôn.
Sau này mỗi lần tức giận có thể khắc linh tinh lên gương mặt này cho bõ ghét!.