"Đây không phải tiểu huynh đệ lần trước nói muốn đi tìm Kỷ tiên quân sao?"
Khi Ứng Vô Túc đi vào quán rượu thì có người nhận ra y nên tươi cười chào hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tìm được Kỷ tiên quân chưa?"
Mọi người đều biết núi tiên ở rất xa, nếu vô duyên thì cả đời cũng chẳng tìm được chỗ ở của tiên nhân.
Trước kia khi Ứng Vô Túc gầy gò lấm lem như nhóc ăn mày khăng khăng đòi đi tìm Kỷ tiên quân chỉ có thể thấy trong thoại bản, mọi người còn tưởng y nói đùa, giờ nhắc lại chẳng qua để trêu chọc y thôi.
Ứng Vô Túc im lặng giây lát rồi nói: "Ta chưa......"
Y chưa nói hết thì từ ngoài cửa lại có người đi vào khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào.
Người kia toàn thân áo trắng, cao gầy như trúc, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, khí chất thanh nhã như mây như trăng quả thực khiến lòng người kinh diễm.
Đám người đang cười đùa rôm rả đột ngột im bặt, ánh mắt dán chặt vào người mới vào cửa, phỏng đoán xem mỹ nhân này từ đâu đến.
Mỹ nhân không nhìn bọn họ mà đi thẳng tới chỗ Ứng Vô Túc, mỉm cười với thiếu niên có khuôn mặt bầu bĩnh rồi dịu dàng nói: "Muốn ăn gì cứ gọi đi, ta đã nhờ sư huynh đổi cho ta ít ngân lượng nhân gian rồi, ăn bao nhiêu cũng đủ.".