Sâu Trong Đêm Tối

Chương 80: 80: “có Phải Ta Đã Sai Rồi Không”





Grow Arimako Thomas cười xòa, từng là một công cụ được ba mẹ mình tận dụng để ám sát đối thủ, ông là một hòn đá thô không ai mài nhẵn.

Một tên “ác ma” với nhan sắc của Michael, ông vốn được rèn từ lò lửa, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến là điều không thể thiếu, quan trọng là vô nhân tính, vô tâm và vô cảm.

Sự điên loạn làm ông như điên như dại, ông sớm đã trở thành một cỗ máy giết chóc vô tội vạ.

Bàn tay sớm đã dính đầy máu của những người xấu số, bàn tay này đã cướp đi hàng nghìn, hàng trăm sinh mạng của những con người vô tội không vừa ý ba mẹ ông.
Gow Lucas và Arimako Rose là ba mẹ ông, cũng từng là huyền thoại một thời.

Họ tài giỏi, không ai có thể phủ nhận nhưng sự độc ác của họ, không ai có thể bác bỏ.
Từ hôm qua đến nay, ông không ngừng lặp lại một câu hỏi: “Liệu mình làm như vậy có đúng không?”
Một khoảng không tĩnh lặng lại bắt đầu, thời gian đếm ngược là vô hạn.
...
Kết thúc khoảng không tĩnh lạng, Thomas xoa đầu, đầu ông ong ong như búa bổ.

Thật khó chịu.

Đưa mắt nhìn sang phía người quản gia cận thân, Thomas ho một tiếng, hạ giọng: “Tommy, đưa ta đi, ta muốn đi xem thử thằng cháu trai của ta.”
“Vâng, đại lão gia, xin ngài đợi một vài phút, tôi đi chuẩn bị xe.”
***
Băng băng trên đường, Thomas chọn cho mình chỗ ngồi lên cạnh ghế lái.

Theo thói quen thường nhật, ông thường ngồi ở dãy ghế sau, nhưng hôm nay, với mục đích “thăm” thằng cháu trai của mình, ông cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngày hôm nay, lại là một ngày rảnh rỗi của anh và cậu.
Sau một vài phút đến công ty xem xét tình hình, Mộ Hàn hẹn anh ra công viên gần công ty cậu.
Chỉnh lại cổ áo, Mộ Hàn vuốt mái tóc ra đằng sau.

Tóc mái sẽ che mất một nửa ánh nhìn của cậu, cậu chẳng thích tẹo nào, nhưng để thế này lại đẹp trai.

Đẹp trai là được.
“Đợi anh có lâu không?”
“Không lâu, anh đi xe từ từ thôi, một lần là em sợ lắm rồi.”
Trên gương mặt đầm đìa mồ hôi là nụ cười của anh.

Anh nào dám nói với cậu bản thân đã hộc tốc chạy đến đây vì xuống nhà xe quên lấy chìa khóa.

Dù có chút mệt, nhưng thấy cậu là anh vui rồi, anh không than, cũng không dám than.

Anh mệt cũng là do anh, không dám trách.
“Này, anh nghĩ gì đấy? Nhìn anh cười ngốc chưa này.”
Mộ Hàn đưa màn hình điện thoại về phía anh, tay còn lại bụm miệng cười phì.
Trên màn hình điện thoại là anh, anh cảm thấy anh rất đẹp trai.

Anh tự hỏi mình, đồng thời cũng hỏi cậu: “Em cười gì? Anh thấy anh rất đẹp, có gì đáng cười hả bé con?”
“Có chứ, anh mau nhìn vào đây này.”
Chỉ tay vào đôi má ửng đỏ, lướt từ từ sang đôi tai, rồi đến những giọt mồ hôi trên trán, người trong hình đích thị là anh.

Duệ Khải ngượng chín mặt, nhưng anh vẫn cảm thấy hình tượng hôm nay rất đẹp trai.

Một chàng trai xõa tóc với set đồ thể thao đơn giản, trông rất trẻ trung và năng động mà nhỉ?
“Em đừng có cười.

Em bảo anh dễ thương mà, sao lại cười? Anh hết dễ thương rồi đúng không?” Duệ Khải hướng ánh mắt long lanh ánh nước về phía Mộ Hàn, tay anh nắm chặt tay cậu, mếu máo: “Không được cười mà.”
Mộ Hàn xoa đầu anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Người yêu em là dễ thương nhất, đừng làm nũng như thế ở bên ngoài chứ.

Anh biết em sẽ không nhịn được mà.”
“Không nhịn được thì đừng nhịn nữa, kiếm một góc làm bậy, không ai thấy được đâu.”
Mộ Hàn “suỵt” một tiếng, mỉm cười tiếc nuối: “Em rất muốn, nhưng không được, em không muốn có người tình cờ đi ngang qua và thấy chúng ta đâu.

Sẽ rất phiền và tội lỗi nếu em đến và móc hai con mắt trong hốc mắt của người đó đấy.”
Duệ Khải phụng phịu ít lâu, sau đó cũng đành cam chịu.

Anh hạ giọng với ba phần oán trách bảy phần giận dỗi: “Anh tạm ghi nợ, nợ này nhất định phải trả.”
“Nhất định sẽ trả.” Mộ Hàn cười mỉm.

Người yêu cậu là vậy, vừa chững chạc lại vừa trẻ con, rất đáng yêu.


Cậu hôn vào má anh, xoa nắn hai chiếc má mềm rồi nhẹ giọng: “Mua gì đó uống nhé? Chắc anh cũng mệt rồi, nóng lắm đúng không?”
Duệ Khải gật đầu đồng tình, mắt liên tục đảo quanh tìm kiếm.
Chỉ tay vào quán nước bên kia đường, anh nhẹ giọng: “Bên đường có quán nước, em đứng đây đợi anh chút nhé.”
Mộ Hàn gật đầu: “Ừm, nhanh lên nhé.”
Ít lâu sau, Duệ Khải trở lại với hai ly nước trên tay.

Nhìn cậu, anh mỉm cười.
“Nhanh thế, giờ này ít người mua hả anh?”
“Anh được ưu tiên đó, quán chị anh mà.”
...
Thomas quan sát từ đầu đến cuối, ông không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Tại sao khi nhìn thấy nụ cười của anh, tim ông lại đau đến vậy? Phải rồi, từ ngày anh ra đời, ông chưa từng làm cho thằng cháu trai trưởng của mình cười bao giờ, dù chỉ là một lần.
“Có phải ta đã sai rồi không, Tommy?”
Quản gia Tom cúi đầu, giọng anh run run: “...Vâng, ngài đã sai từ đầu rồi, đại lão gia.”.