Anh đặt bàn tại một nhà hàng gần nhà cậu.
Thật hay đúng nơi cậu thích ăn nhất.
Đương ngồi đợi Duệ Khải “giải quyết bầu tâm sự” trong căn phòng ốp hàng gạch dài hai mét trên tường với bồn rửa tay và những buồng nhỏ để “giải quyết”, một thanh niên độ tầm hai mươi đến hai mươi tư tuổi chạy đến hỏi: “Anh có quen biết với anh Duệ Khải ạ?”
Liếc nhìn cậu thanh niên với ánh mắt dò xét, Mộ Hàn nghi hoặc: “Ừ, thì sao?”
“Anh cho em hỏi anh ấy đi đâu rồi với được không ạ? Em muốn gặp anh ấy một chút.” - Cậu thanh niên bẽn lẽn vuốt nhẹ mái tóc, ngại ngùng: “Anh giúp em một lần này thôi ạ.”
“Đi thẳng theo hướng này, bước thêm tầm 10m quẹo trái đến khu “Giải Quyết Bầu Tâm Sự”, cậu ta ở trong đó.”
Cậu thanh niên nọ thân thiện chào tạm biệt những người xa lạ rồi mỉm cười rời đi.
***
“Cảm ơn quý khách, chúc quý khách ngon miệng.”
Cho đến khi phục vụ đã dọn món lên Duệ Khải vẫn chưa quay trở lại.
“Constipation?” - Mộ Hàn nghĩ thầm.
Sự tò mò và lo lắng lấn áp, nhưng rồi cậu vẫn chọn ở yên một chỗ và tiếp tục chờ.
Một phút, hai phút, rồi cơn mưa rơi xuống, cuốn theo nhiều phấn khởi, những hi họng dần vơi.
Mộ Hàn càng thêm khó hiểu.
Anh đi “giải sầu ”, còn cậu trai kia tìm anh, cậu là người chỉ chỗ cho cậu ta.
Vậy hai người họ? Hai người họ vẫn còn ở đó “tâm sự thầm kín” với nhau sao?
Mộ Hàn quyết định rời đi.
Cậu không mong bản thân phải chờ đợi trong bất kì trường hợp nào, cũng không muốn người khác phải chờ mình.
Ngay cả khi, anh và cậu chưa từng là mối quan hệ gì.
Ngoại trừ hai chữ “bạn tình”, thật hề hước, buồn cười thật.
***
Anh đương tự hỏi Mộ Hàn chờ anh có lâu không, cậu vẫn đang chờ anh chứ? Thật vô vị.
“Anh à, anh có thể cho em cơ hội được bên cạnh anh không?” - Cậu thanh niên nọ hỏi anh.
Thật phiền phức, những cách giải quyết tình huống này lần lượt hiện lên trong tâm trí anh, giết quách đi cho xong.
Nhưng rồi anh gạt phăng nó đi, nếu Mộ Hàn biết anh là một kẻ giết người với gương mặt không cảm xúc tương thích với tâm trạng buông thả của anh, cậu có kinh tởm anh không? Cuối cùng, anh chọn cách giải quyết nhẹ nhàng nhất.
“Tôi có đối tượng rồi, phiền cậu tránh đường, em ấy đang đợi tôi.”
Đầu cậu thanh niên nọ nhảy số: “Là người ngồi cùng bạn với anh ban nãy sao? Hay là anh bỏ cậu ta đi, cậu ta là người đã chỉ đường cho em đến đây gặp anh đó.
Cậu ta không có thích anh đâu.”
Dây dưa một hồi, Duệ Khải quay người về phía sau, đi thẳng đến cuối phòng, tay vớ lấy cây lau nhà gạt thẳng người cậu thanh niên nọ qua một bên dọn đường.
Duệ Khải bước vội, anh chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay.
Anh để cậu phải chờ lâu rồi.
Cậu phải chờ anh ba mươi phút không thừa.
Duệ Khải thất vọng ngồi xuống ghế, để rồi anh lại tự hỏi: “Em ấy cho thật sự thích mình không?” Anh đã tự tìm được đáp án cho riêng mình, cậu không hề thích anh.
Anh hộc tốc phóng nhanh đến căn biệt phủ phía Đông Bắc.
Anh muốn xác nhận lại lần nữa, cậu có thật sự muốn anh làm bạn đời của cậu hay không.
***
Đứng trước cánh cổng lớn đương khóa chặt từ bên trong, Duệ Khải nhìn vào sân trước bằng cái lỗ vuông vức trên cánh cổng.
Một bóng người hiện ra, anh ngay lập tức gọi người đó: “Cậu, mở cửa cho tôi, tôi muốn nói chuyện với ông chủ nhỏ của cậu.”
Cậu nhân viên mới tiến gần, đưa mắt nhìn qua cái lỗ vuông vức trên cánh cổng.
Ngay khi vừa nhìn thấy Duệ Khải, cậu hốt hoảng: “Là ngài à? Thất lễ quá, ngài đợi tôi một chút.”
Cánh cổng lớn mở ra, anh vội leo thẳng lên xe chạy vào trong sân.
Anh không muốn mất thêm thời gian nữa.
Anh cần một câu trả lời chính đáng từ cậu.
***
Mộ Hàn nằm trên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ, nhâm nhi ly rượu vang trên tay.
“Mộ Hàn, em rốt cuộc xem anh là gì của em?”
Mộ Hàn dứt một hơi thật dài, đôi con ngươi linh hoạt nhìn về phía anh đảo quanh một lượt.
Trên tay áo bên trái, vị trí cụ thể là vai của anh có một vết son.
“Mây mưa xong rồi liền đến tìm tôi?” - Mộ Hàn khinh khỉnh hỏi tiếp: “Cậu trai trẻ đó không thỏa mãn được anh à? Cây “xúc xích” của anh đem ra bên ngoài chơi nhiều thằng như thế, thật sự bẩn rồi.
Tôi không dùng đồ cũ, anh về đi.”
“Anh không có.
Anh chưa từng “làm” với ai khác, lần đầu của anh trao em rồi, súng thật đạn thật cũng cống hiến hết cho em.
Anh cũng không “làm” với người anh không có tình cảm.
Còn em! Chơi anh xong rồi bỏ sao? Anh cho em là súng thật đạn thật, em trao anh một chút ái @n thôi sao?”
Mộ Hàn cười nhạt: “Cái gì là súng thật đạn thật? Đã thế thì sao? Tôi dựa vào điều gì để tin anh? Tôi không hiểu, nếu hai người không có gì thì tại sao anh phải để tôi chờ lâu đến thế? Thời gian của tôi là vàng đó!”
“Một tuần của em anh mua rồi, chừng đó chưa đủ sao?”.