“Tao làm gì cũng có lý do của nó, mày không thấy tao đập năm tấm linh phù lên mặt chúng nó à? Linh phù “Tự Hủy” đấy nhóc ạ, mày với tao chậm tí nữa là mày đi xa rồi đó con.”
Phan Khang gãi gãi đầu với bộ tóc dày cộp của mình, cười khì khì: “Cái gì chớ mấy chi tiết đó mày biết tao hổng có để tí tới mà.”
Mộ Hàn vỗ vai, cười khẩy: “Lâu rồi không có cớ để chửi mày một trận, nay có thì chửi xả hơi.
Không có ai để chửi cứ khó chịu thế nào ấy mày ạ.”
“Mày! Mày cả ngày chỉ biết chửi tao!” - Phan Khang trưng ra bộ mặt dỗi hờn với hai cái má phúng phính, đấm huỳnh huỵch vào cái cây vô tội bên cạnh, chu mỏ lên phản bác: “Tao đâu có phải chỗ để mày xả hơi mồm, lâu lâu ngáo đá tí có gì đâu mà chửi như chó vậy.
Mày coi tí có vụ gì đừng có mơ tao nhảy đến cứu mày à nha.”
Hạ thấp giọng xuống, Phan Khang lí nhí trong miệng: “Toàn để ông ra làm bia đỡ đạn...cũng biết tổn thương chớ bộ.”
Thấy Môn Hàn im lặng không chút động tĩnh, Phan Khang gạt dòng nước mắt cá sấu trên mặt, nghiêm túc hỏi: “Này rồng, lần này mày bóp cổ tao bảo tao xin mẹ đi “Cam” chắc là có vụ gì rồi đúng không? Khi đến đây tao thấy không có ổn lắm.”
“Rồng quài, đã bảo con trên lưng tao không phải rồng, nó là giun.”
Phan Khang cười khanh khách, song, ánh mắt sắc lẹm, nghiêm giọng: “Chí ích nó cũng là thú linh mạnh nhất trong tú linh thượng cổ thần thú, mày bảo nó là giun, giun là giun thế nào?”
Mộ Hàn cười nhếch mép, ánh mắt hiện lên tia gian tà: “Lần này tao với mày đến đây là để diệt sạch bọn Âm Dương Dưỡng Quỷ tông! Trước khi má tao chết luôn canh cánh trong lòng về bọn khốn này, lần này tao phải diệt sạch bọn nó.”
Phan Khang cau mày: “Âm Dương Dưỡng Quỷ tông? Bọn nó mạnh không? Mạnh thì tao chạy trước à.”
Mộ Hàn nhìn xa xăm: “Bọn khốn đó không có việc gì, quan trọng nhất là thằng khọm già hộ pháp, trên người lão ta có thứ tao cần.”
Phan Khang bật mood nghiệm túc, hỏi: “Mày muốn lấy gì? Tao có tao cho mày, tu thêm hai hôm nữa rồi hẳn đi quất chúng nó.
Tao luyện gần xong “Địa Lôi” phù rồi.”
Mộ Hàn thả lỏng người, hạ giọng: “Không nôn, chỉ cần giải quyết xong trong chuyến này là được.
Trong nước tao còn chưa đi hết, đi chi mấy cái nơi xa xôi này.”
***
Sau một buổi chiều quậy khắp Phnom Penh, Phan Khang dẫn Mộ Hàn đến “Aquarius Hotel and Urban resort” mà mình đã đặt trước đó.
“Sao, thấy được không? Được thì khen tao một lần đi, tao chọn lòi mắt mới được một nơi hoàn hảo thế này đó.” - Phan Khang luyên tha luyên thuyên về công trạng của mình, hất mắt ngước thẳng lên trần nhà, cười sảng.
“Mày cười nữa coi chừng không đóng hàm lại được.” - Vừa dứt câu, những điều đó đều trở thành sự thật.
Mộ Hàn cười khà khà: “Mày cười nữa đi, cười nữa đi.
Mau cười tiếp đi.”
“Mày...mày...cái thằng này, mày lại làm gì rồi...” - Cố phát ra từng tiếng, Phan Khang gắt gỏng: “Mau, mau giải phù, mày chơi thế này thì còn làm ăn gì được nữa.”
Mộ Hàn cười nửa miệng, đanh giọng: “Tự sức mà giải, không giải được thì sáng mai tao dậy tao giải cho.”
***
Đêm hôm đó, Phan Khang loay hoay với tấm linh phù “Cấm Ngôn” mà Mộ Hàn đã yểm lên người tự bao giờ.
Nói về bùa, kim phù, linh phù, ngải thi thì bản thân anh còn thua xa Mộ Hàn cả chục bậc.
Bóng đèn ngủ chợt tắt rồi vỡ thành từng mảnh, căn phòng bao trùm bởi màn đêm tăm tối.
“Cạch” cánh cửa sổ trong phòng bị đẩy tung.
Phan Khang mở trừng mắt, hét to: “Bố là bạn của rồng, con yêu quái phương nào...mau...mau lòi mặt chuột ra đây.”
Ánh trăng bàng bạc len lói, hắt lên bóng thứ đang bay là là ngoài cửa sổ.
Phan Khang lần nữa hét to: “Aaa...Cứu, cứu tao, Mộ Hàn, thằng rồng thúi nhà mày, ngủ say như chết! Mau...tao lạy mày! Mau dậy cứu tao!”
Mộ Hàn đương say giấc bị phá đám, mở trừng trừng mắt ra quát: “Thằng mập thối, mày không thấy tao đang có một giấc ngủ rất ngon à?”
Ngồi bật dậy, Mộ Hàn đốt lên tấm “Hỏa” phù, đôi con ngươi linh hoạt liên láo nhìn quanh phòng.
Cậu dừng lại trên gương mặt của thằng bạn mình, phì cười: “Thằng mập, mày thấy cái gì mà biểu cảm nhìn...Cười chết tao mất.”
“Mày còn cười nữa, có con yêu quái ngoài cửa dọa bạn mày đây này!”
Nghe Phan Khang nói thế, Mộ Hàn đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng tại nơi đó, một bóng lưng to lớn hiện dần lên.
Hít một ngụm khí lạnh, Mộ Hàn nhăn mặt nhìn kẻ đang từ từ bay vào phòng, quay sang nói với thằng anh em chí cốt: “Ông không có rảnh chơi với tên này, mày tự xử đi.”
“Trung bộ quỷ vương như tôi vốn không xứng để làm đối thủ của cậu, tôi cũng biết.
Chỉ là đám Âm Dương Dưỡng Quỷ tông, tôi cũng muốn góp một phần sức lực.”
Mộ Hàn lần nữa ngồi bật dậy, xếp bằng hai chân: “Không đánh cũng khai, nhưng thôi không sao, càng đông càng vui, thích thì nhích.”.