Sầu Triền Miên

Chương 9: Lơ đãng xúc động




Ngày này, Lưu Vân Lạc Kỳ xuống triều trở về sớm,thấy còn chưa tới lúc ăn trưa , vì vậy mang theo Nhan Hâm dọc theo trong phủ khắp nơi đi dạo, đi tới đi lui, chợt nghe thấy tiếng nhạc mềm mại uyển chuyển hấp dẫn vang lên ở đâu đó.

Đây là loại thanh âm gì ? Là ai ở trong phủ thổi khúc nhạc này? Lưu Vân Lạc Kỳ từ nhỏ quen thuộc âm luật, chỉ cần vừa nghe liền có thể phân biệt bài hát này xuất từ loại nhạc khí nào, nhưng duy chỉ loại này, khiển hắn bối rối!

Bởi vì tò mò, hơn nữa còn có điều gì thôi thúc hắn, bước chân vô thức đi theo tiếng nhạc. Mà Nhan Hâm bên cạnh vô cùng hoang mang ,buồn bực, cuối cùng, hai người tới hậu hoa viên.

Hoa đào nở rộ đỏ thắm cả một góc trời.

Giai nhân ngồi cạnh cây đào, phát ra những âm thanh tinh tế, nhịp nhàng.

Khung cảnh thơ mộng từng cánh hoa đào rơi, lưu luyến giai nhân.

Cảnh này sợ rằng không phải người thực , mà là tiên nữ giáng trần ư?

Chỉ thấy bên trong sắc hoa đào nở rộ, là một cô gái mặt xiêm y màu tím nhạt, hay tay khẽ cong lên, ngón tay tựa hồ cầm một vật gì đó, đặc biệt tiếng nhạc chính là từ trong miệng nàng phát ra.

Gió thổi cây dao động, cánh hoa từng đợt bay cao thấp, thổi lên mái tóc dài của nàng, váy lụa mỏng cũng nhuốm màu hồng phấn của cánh hoa, không nhìn rõ màu sắc,cánh hoa đào theo gió bồng bềnh. Nàng tựa hồ say mê , chìm trong mê đắm,tựa hồ không còn cảm giác xung quanh mình nữa,không vướng bận phàm trần, tựa như đào hoa tiên nữ.

Thật là đẹp một màn hình ảnh, Lưu Vân Lạc Kỳ đột nhiên nhìn nán lại, đưa đến Nhan Hâm hoán nhiều lần còn không cách nào thanh tĩnh.

Lưu trong tầm mắt hình ảnh quá đẹp, và thơ mộng,Lưu Vân Lạc kỳ xem đến ngây người, làm cho Nhan Hâm lay mạnh nhiều lần vẫn không có cách nào thanh tỉnh.

Âm thầm chăm chú nhìn, hắm mê muội hình dáng bên cây hoa đào đó, nhìn có vẻ quen thuộc, Nhan Hâm nội tâm vang lên hồi chuông báo động, tròng mắt lóe lên ý tưởng, nắm lấy tay Lưu Vân Lạc Kỳ, hư tình giả ý mà nói : “Xem ra tỷ tỷ chơi nhạc không tệ, Vương gia có muốn tới gần lắng nghe kĩ hơn!”

Lưu Vân Lạc Kỳ rốt cuộc cũng hoàn hồn , tuấn nhan như có điều suy nghĩ, tầm mắt nóng bỏng như cũ cố định tại nơi xa, cuối cùng, lắc đầu một cái, "Không cần, đi, chúng ta trở về đi thôi!"

Nhan Hâm trong mắt không để lại dấu vết thoáng qua của một tia đắc ý, hướng về phía bóng người màu tím nhạt ,cười lạnh cùng khinh bỉ, sau đó bước lạo xạo chạy lên phía trước, đuổi theo Lưu Vân Lạc Kỳ.

Uyển chuyển ,cảm động ,khúc điệu tiếp tục du dương ở giữa không trung, Sở Tiêu Lăng chuyển động đôi môi anh đào, tiếp tục thành thạo thổi miếng lá mỏng trên môi.

Phụ thân thật là nam tử vĩ đại xuất chúng, trừ vẽ tranh cùng viết chữ, còn biết dùng lá cây thổi lên những khúc nhạc. Vô luận là lá cây gì, chỉ cần đặt vào khóe miệng phụ thân , liền có thể thổi ra các loại khúc nhạc nghe cảm động lòng người . Nàng từ nhỏ cũng rất sùng bái, mỗi lần cũng nghe phụ thân thổi, vả lại có chút tư chất, theo cha lâu ngày liền học được một chút , mặc dù không hay bằng phụ thân nàng nhưng cũng không tệ.

Tính đến ngày hôm nay, nàng đến vương phủ đã hơn hai mươi ngày, từ lần gặp Lưu Vân Lạc Kỳ ở chỗ này cảnh cáo , yên lặng an bài trải qua từng ngày.

Trước đây khi còn ở trong nhà, buổi sáng đi phố xá bán đậu hũ, buổi trưa nghỉ ngơi, buổi chiều lại bắt đầu vì chuẩn bị đậu hũ cho ngày mai, một ngày trôi qua rất nhanh . Ở vương phủ, cái gì cũng không cần làm, trừ thỉnh thoảng đi bồi lão Vương phi, còn lại thời gian đều ở không. Lão Vương phi thương cảm, chấp thuận nàng một tháng về nhà một chuyến,nhưng vẫn là cuộc sống nhàm chán không có bất kì mong đợi gì hay chuyện gì để giải khuây.

Từ ngày phát hiện ra rừng hoa đào, nàng mỗi ngày đều gửi gắm tình cảm ,hơn thế, hôm nay ngẫu hứng, hái được một mảnh Diệp Tử, thổi lên bài hát.

"Tiêu Lăng tỷ, Tiêu Lăng tỷ. . . . . ." Chợt, kèm theo một tiếng kêu dồn dập , Cầm Nhi vội vã chạy tới, mặt đỏ lên, nói chuyện đứt quãng, "Lão. . . . . . Lão Vương phi có chuyện tìm ngươi, muốn ngươi lập tức đi tới gợn lan điện."

Sở Tiêu Lăng đầu tiên dùng ống tay áo thay Cầm Nhi lau mồ hôi hột, mới hỏi: "Lão Vương phi tìm ta? Có nói là chuyện gì?"

"Ta. . . . . . Ta cũng vậy không rõ lắm, là Lưu má má tới chuyển cáo !"

Sở Tiêu Lăng hơi giật mình, ngay sau đó phân phó Cầm Nhi đi về trước, còn dặn dò nàng đừng đi quá mau, sau đó mình cũng phủi nhẹ cánh hoa đào trên xiêm áo , nhanh chân hướng lão Vương phi tẩm cung đi.

Sau khi tới nơi, phát hiện trong điện phủ trừ lão Vương phi, Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Nhan Hâm cũng ở đây.

Nàng đầu tiên là hành lễ với Lưu Vân Lạc Kỳ , tiếp theo đi tới lão Vương phi trước mặt: "Nàng dâu bái kiến mẫu phi, không biết mẫu phi tìm có chuyện gì?"

"Đầu tháng này tám, là hoàng triều thành lập 190 năm, hoàng cung sẽ long trọng cử hành khánh điển, mọi năm đều là ta cùng Kỳ nhi tham gia, lần này ta muốn con cũng cùng tham dự!" Lão Vương phi mặt mỉm cười, nhu hòa nói ra.

Sở Tiêu Lăng sau khi nghe xong, bất giác một hồi kinh hoảng. Kiến triều chúc mừng tròn năm điển? Chẳng phải là rất long trọng và rất lớn? Đến đó không phải chỉ có người bên trong hoàng cung, còn có văn võ bá quan trong triều đình tham dự, mình có nên đi hay không. . . . . .

Giống như nhìn ra nỗi lo âu và băn khoăn của nàng, lão Vương phi lại nói: "Chi tiết cụ thể ta sẽ thừa dịp mấy ngày nay rỗi rãi sẽ giảng giải cho con, Lưu má má cũng sẽ dạy con một chút lễ nghi, con không cần phải sợ. Tất cả mọi người đều biết Kỳ nhi đã lấy vợ, cho nên ngươi không thể vắng mặt!"

"Vậy. . . . . . Kia nàng dâu tuân lệnh!" Sở Tiêu Lăng đáp ứng, trong lòng vẫn vô cùng bất an.

Bỗng dưng, Lưu Vân Lạc Kỳ chen vào một câu: "Mẹ, hài nhi còn muốn mang Hâm Nhi cùng đi!"

"Không được, nàng cũng không phải là chánh phi, không thể đi!"

"Nhưng là. . . . . . Hâm Nhi đã sớm hiểu rõ các loại tiệc trong cung , hài nhi muốn đi cùng nàng, chuyện này con sẽ xin phép hoàng huynh !"

"Đúng vậy, Hâm Nhi còn là thuận tiện thăm đại tỷ, đại tỷ lần trước có cho người nhắn tin, nói đã lâu không thấy Hâm Nhi, nên rất mong nhớ!" Nhan Hâm cũng đi theo lên tiếng, còn nhắc khéo đến Quý Phi tỷ tỷ.

"Hâm trắc phi muốn cùng tỷ tỷ đoàn tụ, đại khả có thể chọn ngày khác, ta tin Quý Phi nương nương rất dễ dàng an bài. Về phần đêm hôm đó, ngươi tốt nhất là cứ ở trong phủ đi!" Lão Vương phi cố ý không đồng ý. Mắc cười, bà vốn là muốn mượn cơ hội này cho nhi tử cùng Tiêu Lăng một chỗ, sao có thể để cho nữ nhân này đi theo! !

Nghe ra mẫu thân trong giọng nói đầy cương quyết, Lưu Vân Lạc Kỳ vì vậy không hề nữa miễn cưỡng, quay đầu lại an ủi Nhan Hâm: "Hâm Nhi, vậy lần này coi như bỏ đi, Bổn vương hôm nào sẽ dẫn ngươi vào cung bái kiến nhan Quý Phi!"

Nhan Hâm không tất nhiên không phục . Muốn gặp mình tỷ tỷ rất dễ dàng, nàng liền lấy lí do này, kiếm cớ đi theo, không để cho Sở Tiêu Lăng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ có cơ hội ở chung một chỗ! ! Nàng còn tưởng rằng, Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ giúp nàng năn nỉ, nhưng không ngờ hắn liền buông xuôi nhanh đến vậyThật là tức chết người! !

Hừ, không để cho mình đi? Mình càng muốn đi! Hơn nữa có lòng tin, đêm hôm đó nhất định là cùng bọn họ xuất môn, cùng nhau đến hoàng cung dự yến tiệc! Đến lúc đó còn phải cho nữ nhân đê tiện này một bài học không biết tự lượng sức mình , để cho nàng trước mặt các bá quan văn võ bị bêu xấu , để xem sau này nàng còn có dám hay không tham gia yến hội, còn dám hay không tranh đua ngôi vị chánh phi !