Sầu Triền Miên

Chương 7: Nam nhân vô tình




Lưu Vân Lạc Kỳ hôm nay đã ăn mặc thường phục, thanh sắc Bàn Long cẩm bào được cắt xén đặc biệt làm cho thể cao ngất to lớn càng thêm hoàn mỹ, uy vũ mày kiếm, hai mắt sáng chói như sao, bộ mặt đường cong giống như điêu khắc rõ ràng trong sáng, khóe miệng hơi giơ lên, xem ra tâm tình không tệ.

Mà Nhan Hâm mặc bộ váy tơ đỏ thẫm, cổ áo mở rất thấp, lộ ra nửa bộ ngực đầy đặn, da dẻ trắng hơn tuyết, mặt tựa như Phù Dung , mày như liễu, hoa đào còn phải thua, ánh mắt làm người khác hồn xiêu phách lạc, mái tóc được búi cao bằng trâm cài tóc ngọc trai, phát ra tia sáng chói mắt.

Là bọn họ ! Ngày đó ở trên phố, đối với cô nhìn khinh bỉ cùng khinh miệt chính là đôi nam nữ này ! Nhận ra họ, Sở Tiêu Lăng ,đôi mắt đẹp đột nhiên mở to.

Nhan Hâm ngay từ trước đã âm thầm điều tra Sở Tiêu Lăng, hiện tại không nhiều kinh ngạc, vẻ mặt vẫn là loại cười nhạo cùng khinh miệt.

Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, xem Sở Tiêu Lăng tựa như trong suốt, mắt không nhìn, trực tiếp hướng lão vương phi thăm hỏi, ngay sau đó còn gọi là Nhan Hâm mời lão Vương phi kính trà.

Nhìn ở cách biểu tình của nhi tử, lão Vương phi mặc dù không thích Nhan Hâm, nhưng cũng khách khí tiếp, còn lấy ra hai sợi dây chuyền Hồng San Hô, chia ra đưa cho Sở Tiêu Lăng cùng Nhan Hâm.

Bà lại nghĩ tới Lưu Vân Lạc Kỳ tối hôm qua nghỉ đêm ở Nhã Hâm các, mà ngay cả Sở Tiêu Lăng trước mặt cũng không gặp qua, vì vậy mượn cớ sai Sở Tiêu Lăng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ tạo mối quen biết: "Tiêu Lăng, căn cứ vào lễ nghi hoàng gia , ngươi hôm nay trừ hướng tới ta kính trà, còn phải kính Kỳ nhi một ly trà, bày tỏ ngươi chính thức trở thành người của hắn, tương lai đối với hắn không xa không rời, làm bạn tùy tướng!"

Sở Tiêu Lăng đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó gật đầu, rót nữa một ly trà, cẩn thận từng li từng tí đi tới Lưu Vân Lạc Kỳ trước mặt, "Nô tì mời Vương gia kính trà!"

Lưu Vân Lạc Kỳ cũng là kinh ngạc , theo hắn biết, hoàng gia căn bản không có quy định này, chỉ là nhìn biểu cảm của mẫu thân, hắn liền không tiết lộ, thuận theo ý bà, nhận lấy nước trà từ tày Sở Tiêu Lăng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Sau khi hắn uống xong, Sở Tiêu Lăng mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hắn đánh, cả người bất giác chấn động, sinh ra một loại cảm giác như đã từng quen biết, đầu nhanh chóng thoáng qua hình ảnh mơ hồ.

Một bên Nhan Hâm, mặc dù đoán không ra nội tâm của Lưu Vân Lạc Kỳ , phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào Sở Tiêu Lăng, tự nhiên cảm thấy không vui, liền vội vàng rót một ly trà, giọng nũng nịu mà đối với Lưu Vân Lạc Kỳ nói: "Hâm Nhi cũng mời Vương gia kính trà!"

Nhưng lại bị lão Vương phi ngăn cản: "Ngươi không phải mời! ! Quy củ này chỉ cho Kỳ nhi thê tử, ngươi là trắc phi, vì vậy không cần làm nghi lễ này!" Lão Vương phi cố ý đem trắc phi hai chữ tăng thêm âm giọng .

Nhan Hâm đang cười đột nhiên ngưng hẳn, đôi mắt còn uất ức, mơ hồ có vẻ đang giận.

Lưu Vân Lạc Kỳ đã trở lại bên cạnh nàng, ôm lấy nàng: "Không cần làm tốt hơn, Bổn vương còn không ép ngươi mời trà. Huống chi, ngươi là là người Bổn vương yêu, lẽ tự nhiên đã ở bên cạnh Bổn vương.”

Nhan Hâm lúc này mới hồi lại, cười ngọt ngào: "Đa tạ vương gia thương yêu, vô luận Hâm Nhi thân phận địa vị như thế nào, Hâm Nhi cũng sẽ vĩnh viễn sống bên cạnh Vương gia !"

Nhìn bọn họ, lão Vương phi tức giận trợn mắt trắng, liền bảo người dọn đồ ăn sáng, phá vỡ hình ảnh bọn họ ân ái .

Trong lúc đợi đồ ăn sáng, không khí càng cổ quái thêm. Lưu Vân Lạc Kỳ đối với Nhan Hâm sủng ái và săn sóc. Sở Tiêu Lăng tận lực không để cho tầm mắt mình tiếp xúc bọn họ, trừ khi thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của lão Vương phi , liền một mực yên lặng dung bữa.

Thật vất vả, cuối cùng buổi ăn cũng kết thúc.Nhan Hâm không kịp chờ đợi muốn rời đi, Lưu Vân Lạc Kỳ thấy không có chuyện gì khác, liền cũng theo nàng rời đi.

Sở Tiêu Lăng vốn cũng chuẩn bị cáo từ, lại bị lão Vương phi giữ lại, chỉ thấy lão Vương phi đầy áy náy, cầm tay Sở Tiêu Lăng, "Tiêu Lăng, thật xin lỗi, về chuyện ngày hôm qua, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì ta nên đoán trước nói cho ngươi biết!"

Sở Tiêu Lăng biết lão Vương phi chỉ cái gì, người không phải là thánh hiền, thành thật mà nói trong lòng nàng dĩ nhiên cũng rất dồn nén ức chế , chỉ là nhớ lời mẫu thân đã từng nói, nàng liền giả bộ vô tình nói: "Mẫu phi không cần cảm thấy đau lòng, Vương gia cao quý như thế, tam thê tứ thiếp rất bình thường, cưới vợ trắc phi cũng là chuyện sớm hay muộn."

Lão Vương phi đã từng trải nhiều đương nhiên nhìn ra Sở Tiêu Lăng đang che dấu nỗi khổ sở, đối với bà càng thêm đau lòng , suy nghĩ một hồi, bà thản nhiên nói : "Nhan Hâm nha đầu này, là nhan Thượng Thư Nhị Nữ Nhi, cùng Kỳ nhi quen biết đã hơn một năm, Kỳ nhi vẫn muốn nạp nàng làm chánh phi, nhưng ta coi là qua nàng cùng Kỳ nhi số mệnh không hợp, mà ngươi mới thực là cùng Kỳ nhi mệnh bầu bạn. Kỳ nhi mới đầu cũng không đồng ý ta tìm đến hôn sự này, tình thân cùng tình yêu đẩy hắn vào tình thế khó xử, vì hiếu kính ta, lại không muốn phụ lòng Nhan Hâm, hắn liền cùng một ngày cưới vợ cả chánh phi và thứ phi, như vậy coi như không thiên vị bên nào.”

Lão Vương phi không chút nào giấu giếm, khiến Sở Tiêu Lăng cảm thấy khiếp sợ, còn có một chút lo lắng, nhưng nếu nói tối hôm qua còn có quá nhiều lớn uất ức, nhưng giờ phút này đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Tiêu Lăng, ta hiểu biết rõ trước mắt mà nói, tình huống của ngươi là tương đối lúng túng cùng khó chịu, chỉ là ngươi yên tâm, ngươi đã cùng Kỳ nhi là mệnh định nhân duyên, tương lai các ngươi nhất định sẽ tương thân tương ái. Ngươi phẩm tính tốt như vậy, Kỳ nhi sớm muộn sẽ phát hiện ưu điểm của ngươi, vả lại ta tin tưởng cuộc sống này sẽ không rất xa! Vả lại ngươi là con dâu do ta tự mình chọn lựa, ta sẽ vĩnh viễn đứng ở phía bên ngươi. Về sau có uất ức gì cứ nói với ta, ta sẽ thay ngươi chủ trì công đạo!"

Nghe thế, Sở Tiêu Lăng càng thêm xúc động , trào dâng cảm động khiến nàng nhất thời quên lễ nghi, cầm chặt tay lão Vương phi, hai mắt đẫm lệ: "Đa tạ mẫu phi, đa tạ mẫu phi! Tiêu Lăng có tài đức gì mà có thể được mẫu phi thương yêu, ưu đãi như thế!"

"Đứa ngốc, ngươi gả vào phủ cũng xem như con gái của ta, ta thương ngươi thì cũng đâu có gì là lạ!" Lão Vương phi giọng nói nghẹn ngào, "Tốt lắm, ngươi về trước nghỉ chuẩn bị một chút, có chuyện hãy tới tìm ta, hoặc là cũng có thể phân phó người làm bẩm báo, ngươi đừng nên quá khách khí, thỉnh thoảng rảnh rỗi tới đây cùng ta dùng bữa nói chuyện phiếm!"

"Vâng, con biết rồi! Ngài cũng nghỉ ngơi thật tốt! !" Sở Tiêu Lăng cuối đầu kính bà, mang theo Cầm nhi, cùng đi ra khỏi đại điện.

Rời đi gợn lan điện, nàng không hề lập tức trở về gian phòng của mình mà đọng lại thúy các,không vì mục đích gì muốn đi dạo trong phủ.

Dọc đường đi, hai nàng gặp rất nhiều gia nô, còn gặp qua các thị thiếp của Lưu Vân Lạc Kỳ , họ đối với Sở Tiêu Lăng thái độ không hề tôn trọng, kính nể, giống như Sở Tiêu Lăng đối với các nàng mà nói cũng không phải là Chính Vương phi, mà chẳng qua là một trong số đông đảo nữ nhân của Vương gia .

Sở Tiêu Lăng hiểu rõ nguyên nhân, không có các nàng so đo, chẳng qua là lịch sự đáp lại họ. Cầm Nhi lại lần nữa vì nàng cảm thấy bất bình, căm giận ,càu nhàu: "Nếu hiện tại họ đụng phải Nhan Hâm, thái độ sợ rằng sẽ khác xa nhau đi!"

Sở Tiêu Lăng không hề bởi vì Cầm Nhi nói mà cảm thấy uất ức hoặc thương cảm, mặt đẹp vẫn như cũ một mảnh bình tĩnh, bỗng dưng, nàng hít thở trong giây lát, mừng rỡ kêu lên: "Là hoa đào! ! Đi, chúng ta đi xem một chút!"

Từ nhỏ, khứu giác của nàng rất bén nhạy, dựa theo mùi thơm của hoa đào, nàng đi phía trước, bất giác đi tới hoa viên của vương phủ, trước mắt nàng là một rừng hoa đào rực rỡ, có màu trắng, đỏ thẩm,phớt hồng.

Hoa đào đẹp tinh tế vô cùng, không sánh bằng hoa lan mộc mạc hào phóng, cũng không bằng hoa lê tuyết trắng không tì vết, nhưng nàng lại đặc biệt thích nó. Bởi vì bên ngoài kinh thành ít có hoa đào, nàng chỉ có thể đợi chợ hoa mùa xuân hằng năm để thưởng thức, không nghĩ đến nơi này lại có một rừng đào, xinh tươi rực rỡ thế này.

Nghe thoảng mùi hoa nhàn nhạt trong gió, trong lòng bao nhiêu uất ức cùng khổ sở đều không biến mất, cả người nhất thời buông lỏng, cảm giác vô cùng thoải mái.

Nàng ở trong rừng hoa đào khoảng chừng nửa canh giờ, phát hiện trời đã gần trưa, liền gọi Cầm Nhi đi về trước chuẩn bị ăn trưa, nàng còn muốn lưu lại một chút nữa.

Sau khi Cầm Nhi rời đi, nàng lần nữa nhắm mắt, tiếp tục say mê. Không lâu chợt thấy có cảm giác ai đó đang tiến tới, bản năng khiến nàng mở mắt ra, thấy bóng dáng cao lớn vừa xa lạ vừa quen thuộc , đột nhiên chấn động.

Dưới ánh mặt trời, tuấn dung của hắn lộ ra Lãnh Ngạo, chói mắt hơn người, chẳng qua là mặt hắn không chút thay đổi, giống vậy hàn băng ngàn năm,liền cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Hắn từ từ đến gần, Sở Tiêu Lăng căn cứ theo lễ nghi khẽ cúi người cúi chào hắn.

Lưu Vân Lạc Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn nàng, không hề lập tức gọi nàng miễn lễ, mà là vòng qua nàng, đi tới dưới gốc cây, đôi mắt không biết đăm chiêu gì, chăm chú mà nhìn lên một khối vỏ cây lồi lõm, ngón tay thon dài lơ đễnh cạo lớp vỏ cây.

Được một lúc, hắn mới lên tiếng, lạnh như băng không mang chút tình cảm nào, "Ngươi thân phận so với Hâm Nhi cao hơn, nhưng trong mắt Bổn vương , các ngươi ngang hàng . Bổn vương không hy vọng Hâm Nhi bị uất ức, về phần những lễ nghi đối với nàng liền miễn. Ngươi do mẫu thân tìm về , Bổn vương sẽ không đem ngươi đuổi đi, ngươi nên biết an phận thủ thường một chút,cố gắng làm chánh phi cho tốt!"

Sở Tiêu Lăng cả người run lên , trái tim nàng đau khổ. Vốn là, nàng còn buồn bực nghĩ ngợi vì duyên cớ gì hắn lại đột nhiên theo tới nơi, nay, nàng cuối cùng đã hiểu! Nàng đoán, thật ra thì hắn muốn nói với nàng: "!Nếu người dám làm Nhan Hâm thương tâm uất ức bất kỳ chuyện gì, Bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi"

"Nghe chưa?" Hắn lần nữa lên tiếng, giọng nói lên cao không ít.

"Nô tỳ xin tuân theo sự dạy bảo của Vương gia! !" Sở Tiêu Lăng lúc này mới trả lời, không có chút sợ hãi cùng kinh hoảng, giọng nói vô cùng bình thản.

Lưu Vân Lạc Kỳ mày kiếm nhăn lại, chỉ là cũng không biết nói thêm cái gì, chốc lát đi lướt qua người nàng , phẩy tay áo bỏ đi. . . . . .

Nhìn hắn bóng dáng cao lớn từ từ mờ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt , Sở Tiêu Lăng mới bực mình, thu hồi ánh mắt .

Vừa đúng lúc này, một hồi gió nhẹ thổi qua, kèm theo những cánh hoa rơi đầy xuống đất, xuống tóc, xuống người nàng.

Nàng không kìm lòng, đưa tay đón cánh đào rơi, si ngốc chăm chút nhìn cảnh vật xung quanh. Thế giới vạn vật đều có quy luật nhất định, hoa trước mắt dù tươi đẹp đến đâu cũng không thoát khỏi lẽ tự nhiên, héo ùa lụi tàn. Con người, cùng như vậy. Cuộc đời rất ngắn, vui vẻ trôi qua cũng rất nhanh.

Vì thế thứ gì vốn không phải của mình, cũng cần miễn cưỡng làm gì, tranh chấp tính đoán so đo làm chi, không bằng bản thân tự làm tự chịu. Có nhau trong cơn hoạn nạn, đầu bạc răng long, tốt đẹp là như thế, khát khao là như thế, đáng tiếc bản thân lại không có mệnh đó.

Hữu tình có yêu thương, tất có khổ đau, nếu có thể có người vô tình, không yêu, không thích cũng không phải là một chuyện tốt. Lần nữa xoay đi, nhìn chằm chằm vào hướng Lưu Vân Lạc Kỳ vừa biến mất, nội tâm nàng mặc niệm : “Lưu Vân Lạc Kỳ, cầu chúc ngươi và tình nhân sẽ hạnh phúc vĩnh viễn”