Sầu Triền Miên

Chương 20: Gian kế đượcc thực hiên




Nhìn thấy tình huống hiện tại, lão Vương phi lo lắng sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, vội vàng nói ra một câu trọng điểm để giải quyết vấn đề: "Dựa vào lời nói của Hâm thứ phi và Cầm nhi mỗi người có 1 ý kiến riêng, lại không có người tận mắt chứng kiến, ai đúng ai sai không thể xác thực được, mọi người cũng không xảy ra việc gì đáng tiếc, chi bằng hãy bỏ qua việc ngày hôm nay đi! Nhan thứ phi, ngươi thấy thế nào?"

Quả thật, mọi việc hôm nay đều nằm trong tính toán của Nhan Hâm, vốn cũng không hề muốn trách phạt Cầm nhi thêm nữa, vừa nghe qua lời đề nghị này của lão Vương phi có thể nói là đã gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng rõ ràng là đang mừng thầm, biểu hiện ra mặt lại giả vờ yếu ớt cùng nhu thuận, "Tất cả đều sẽ nghe theo mẫu phi xử lý, Hâm nhi không dám có nửa lời dị nghị!"

Không ngờ được nàng ta lại nhanh như vậy bỏ qua, lão Vương phi ngược lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, bất quá cũng không có ý định truy xét tới cùng, hướng đôi mắt đến Sở Tiêu Lăng, theo lệ hỏi;"Tiêu lăng, con cảm thấy thế nào?"

"Đa tạ mẫu phi đã giải vây cứu nguy cho con!" Sở Tiêu Lăng vui mừng, cúi đầu đáp tạ.

Cầm nhi được đặc xá, cũng tranh thủ liên tiếp dập đầu cảm tạ lão Vương Phi.

Chỉ có Lưu Vân Lạc Kỳ, rất rõ ràng không hề thoả mãn với kết quả này, tuấn nhan như cũ lộ rõ tia hung ác nham hiểm, đôi mắt trũng sâu thâm trầm, hắn còn đang rất tức giận vì vừa rồi Sở Tiêu Lăng dám lớn mật chống đối lại với hắn .

Việc này không nên trì trệ thêm nữa, lão Vương phi phân phó cho Sở Tiêu Lăng dìu Cầm nhi trở về cung của mình, rồi bà cũng đi ra luôn, trước khi đi, ý vị thâm tường liếc nhìn Nhan Hâm .

Mọi người vừa tản đi hết, trong điện đường lại khôi phục sự yên lặng.

Nhan Hâm nép vào trong ngực Lưu Vân Lạc Kỳ, áy náy nói: "Vương gia thực xin lỗi, Hâm nhi đã làm cho ngài tức giận rồi!"

"Đồ ngốc, không liên quan tới chuyện của nàng, bổn vương mới phải là người xin lỗi nàng, nàng đã bị ủy khuất, bổn vương lại không thể thay nàng giải quyết!"

"Vương gia nói quá lời rồi, Hâm nhi biết rõ trong nội tâm của Vương gia chỉ yêu thương Hâm nhi thôi, chỉ cần như thế là đủ rồi! Bất quá, Hâm nhi muốn thay Vương gia dạy cho tỷ tỷ một bài học về phép tắc quy củ, không thể tưởng được là tỷ tỷ lại không coi ai ra gì hết, chỉ vì một tiểu nha đầu nhỏ bé mà dám chống đối lại ngài trước mặt tất cả mọi người! Vương gia ngài dù có như thế nào cũng là nhất gia chi chủ, cho dù tỷ tỷ có là chính phi cũng nên coi trọng ngài, rõ ràng là do ỷ vào sự sủng ái của mẫu phi đối với nàng ta,mà xem thường lời nói cuả ngài ." Nhan Hâm một bên lặng lẽ đánh giá hắn, một bên dụng tâm kín đáo kể ra tội lỗi của Tiêu Lăng.

Lời của nàng nói ra, không hề nghi ngờ gì nữa đã chạm trúng đến lòng tự trọng và sự uy nghiêm của Lưu Vân Lạc Kỳ, làm cho hắn càng tức giận!

"Hâm nhi không phủ nhận, trong nội tâm cũng ít nhiều có điểm đố kỵ với tỷ tỷ.Được trở thành vợ cả của Vương gia, vẫn là điều mà Hâm nhi tha thiết ước mơ chờ đợi! Hâm nhi vì Vương gia mà đã phải trả giá hy sinh nhiều như vậy, theo khuôn phép cũ, nói như thế nào cũng có tư cách làm Vương Phi hơn so với tỷ tỷ, song mọi việc đôi khi lại không như mong muốn, chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì tỷ tỷ và Vương gia là mệnh định nhân duyên? Hâm nhi vĩnh viễn không có cách nào đạt được mong muốn sao? Chỉ là, trời xanh đã định sẵn, vì sao lại còn để cho Hâm nhi quen biết với Vương gia, cùng Vương gia tìm hiểu nhau rồi yêu nhau? Vì sao lại mang cho Hâm nhi thật nhiều hi vọng, cuối cùng lại phải để tất cả nỗi hi vọng tan biến đi hết?" Nhan Hâm vừa nói dứt lời,lại lần nữa rơi lệ, cả người tỏ ra thê lương thảm não, làm cho người ta càng thêm yêu mến.

"Không phải đâu, Hâm nhi, nàng đừng suy nghĩ miên man nữa, cái gì mà mệnh định nhân duyên chứ? Căn bản chỉ là chuyện nhảm nhí! nàng mới là nhân duyên cả đời của bổn vương! Trừ nàng ra, không người nào có tư cách để làm thê tử của bổn vương nữa!"(nói rùi hối hận nha LK huynh cho chừa à) Lưu Vân Lạc Kỳ vội vàng ôm lấy nàng, ôn nhu trấn an cho nàng.

Nhan Hâm lại rơi lệ không ngừng, " tâm tư củaVương gia, Hâm nhi hiểu rõ, chỉ là, chuyện tương lai Hâm nhi không dám đoán trước, Hâm nhi lo sợ rằng có một ngày, Vương gia sẽ chán ghét mà vứt bỏ Hâm nhi,(tất nhiên là có việc này ùi chính xác đó mụ hồ ly) nếu thật sự có ngày đó, vậy không bằng hiện tại hãy dập tắt hết niềm hy vọng của Hâm nhi đi, dù bây giờ có đau lòng thì vẫn hơn là dây dưa về sau lại càng thêm đau đớn!!"

"Hâm nhi, đồ ngốc này,tại sao nàng lại có ý nghĩ như vậy chứ, bổn vương làm thế nào mà có thể vứt bỏ nàng mà đi!! Chẳng lẽ nàng đã quên bổn vương từng hứa hẹn điều gì với nàng rồi sao? Đừng lo lắng nữa, nàng sẽ là người vĩnh viễn luôn đứng ở bên cạnh bổn vương!"(ayyyyyy hứa thật nhiều thất hứa thì cũng thật nhiều Lk huynh)

"Hứa hẹn? Hứa hẹn thật sự có là mãi mãi không? Hứa hẹn rồi sẽ trở thành hiện thực được hết sao?" Nhan Hâm khuôn mặt lập tức ảm đạm thêm.

Cái này, không thể nghi ngờ gì nữa đã làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ thẹn thùng!! Không khỏi thống khổ nói ra lời xin lỗi, "Thực xin lỗi Hâm nhi, bổn vương biết rõ trong lòng nàng có ai oán, bổn vương đã nuốt lời, bổn vương thực xin lỗi nàng mà!"

Nhan Hâm giương cánh tay lên, vuốt nhẹ đôi mắt và làn môi mỏng, trong mắt vẫn còn đọng lại những giọt lệ, lắc đầu nói: "Vương gia xin đừng như vậy, ngài có muốn giết Hâm nhi luôn không! Muốn trách, cũng chỉ có thể trách là do Hâm nhi phúc phận chưa đủ mà thôi!!"

Nhìn nàng thất vọng và bi thương, nhớ tới việc nàng đã từng liều mình hy sinh để cứu hắn, dù việc này đã hơn một năm, Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn lòng như đao cắt mỗi khi nhớ lại, rốt cục ra quyết định: "Hâm nhi, hãy cho bổn vương một chút thời gian, bổn vương sẽ đem nàng ta trục xuất khỏi Vương Phủ,làm cho nàng chính thức trở thành Vương Phi của bổn vương. Nàng ngàn vạn lần đừng thương tâm nữa, nếu không lại ảnh hưởng đến vết thương cũ đó. Tất cả mọi việc hãy giao cho bổn vương, bổn vương sau việc tu sửa Kinh châu xong, ta lập tức sẽ bắt tay vào xử lý việc này, bổn vương sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất nữa!"

"Đa tạ vương gia, chỉ là, ngài xác định là sẽ có biện pháp thuyết phục mẫu phi đuổi tỷ tỷ đi sao? Mẫu phi hết mực thương yêu nàng ta, vạn nhất có kết quả không tốt, nói không chừng sẽ phá vỡ tình cảm giữa ngài và mẫu phi đó!"

Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe xong, lại thêm một hồi trầm mặc, không sai, hắn có thể nhìn ra được, mẫu phi rất xem trọng nha đầu kia,luôn bảo vệ và đứng về phía nha đầu kia, nếu không tìm được chứng cứ thiết thực, mẫu phi sẽ không bao giờ thỏa hiệp!

Nhan Hâm đôi mắt càng không ngừng lay chuyển, cuối cùng, quyết định: "Vương gia, Hâm nhi có một biện pháp, không biết có nên nói ra hay không?"

"Ừ? Hâm nhi có thượng sách gì cứ nói ra đi đừng ngại!"

"Vương gia hẳn là vẫn còn nhớ rõ trước kia tỷ tỷ đã từng buôn bán thứ gì ở ngoài chợ chứ? Mẫu phi vẫn luôn cho rằng nàng ta là một nữ tử có nhân cách tốt, chúng ta không ngại đúng bệnh kê thuốc, phá hỏng hình tượng của nàng ta trước mặt của mẫu phi . . . . . ." Nhan Hâm kề sát bên tai Lưu Vân Lạc Kỳ nói nhỏ .

Lưu Vân Lạc Kỳ sau khi nghe xong, ngây người bất động!

"Kỳ thật, hâm nhi cũng biết được rằng biện pháp này có chút táng tận lương tâm, nhưng quý phi đại tỷ từng nói qua đây là phương pháp xử lí tốt nhất, còn nói nhìn qua nhân cách vô liêm sĩ của tỷ tỷ lại có tài dụ dỗ mê hoặc các nam nhân, nói không chừng đã sớm không còn là xử nữ nữa! Việc này chẳng những có thể thuận lợi đuổi tỷ tỷ đi, còn có thể dẹp bỏ luôn việc hoàng thượng đối với tỷ tỷ có chút cảm giác khác thường!" Kỳ thật, kế hoạch này là do Nhan Hâm tự mình nghĩ, nhưng nàng lại đem hết trách nhiệm đổ lên người của Nhan quý phi, còn giả bộ là áy náy bứt rứt.

Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục im lặng, không sai, biện pháp này mà được thực hiện Sở Tiêu Lăng sẽ hết đường chối cãi, đến lúc đó mẫu phi vì sĩ diện, chắc chắn sẽ không giữ nàng ta lại, chính mình cũng coi như là giải quyết được phiền não trong lòng, sau này không cần phải hổ thẹn và áy náy với Nhan Hâm nữa!(toan tính cho đã rùi bị phản tác dụng à LK ca oy)

Chính là, không biết vì sao trong lòng của hắn tựa hồ như không hề tình nguyện khi phải dùng đến biện pháp này để đối phó với Sở Tiêu Lăng, đường đường là một nam tử hán đại trượng phu lại đi dùng đến thủ đoạn đê tiện này . sau đó. . . . . . sau đó. . . . . .

"Vương gia. . . . . ."

"Hâm nhi,lời đề nghị của nàng, bổn vương sẽ ghi nhớ kỹ, hãy cho bổn vương một ít thời gian, đừng để bổn vương phải lo lắng thêm điều gì nữa có được không?"

"Vâng! Hâm nhi biết rõ mà, ngài đang cảm thấy rất khó xử, nếu như ngài không muốn thực hiện,cũng không có sao đâu mà!" Nhan Hâm trong nội tâm đang rất tức giận, nhưng lại biểu hiện ra bên ngoài sự giả dối, tỏ vẻ hào phóng thông cảm.

Kỳ thật, muốn hắn đi sủng hạnh tiện nhân Sở Tiêu Lăng kia, mặc dù là vì mục đích có lợi, chính nàng ta cũng không hề mong muốn, nhưng có được tất có mất, vì lợi ích lâu dài về sau, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn một chút. Huống hồ, nàng rất có lòng tin, hắn chỉ sủng hạnh Tiêu Lăng duy nhất có một lần mà thôi, rồi mọi việc sẽ không có gì thay đổi. Dù sao, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng đâu phải là chưa từng sủng hạnh những nữ nhân khác! Mà Sở Tiêu Lăng, cũng sẽ giống như những nữ nhân khác vậy, sẽ không để lại điều gì đặc biệt cho Lưu Vân Lạc Kỳ, chỉ có mình mới có thể ở trên giường chinh phục hoàn toàn Lưu Vân Lạc Kỳ mà thôi!!(hơ hơ tự tin đi con mụ nạ dòng)

Một lần nữa nép tại trước ngực của hắn, Nhan Hâm gương mặt lộ rõ vẻ tà ác thỏa mãn với mục đích đã thực hiện, biểu tình tính toán và thâm hiểm. Nàng rất tin tưởng, hắn nhất định sẽ thực hiện theo đúng kế hoạch này!