Sầu Triền Miên

Chương 15: Con vẹt tiểu vũ vũ




Hôm nay mới sáng sớm, Sở Tiêu Lăng vừa mở mắt dậy, theo thói quen đã hướng ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mặt trời sáng chói lọi, còn kèm theo giọng hót lảnh lót dễ nghe của một con chim nhỏ .

Trong óc ngay lập tức hiện lên một vật, nàng nhanh chóng đứng dậy, vẫn mặc độc 1 bộ đồ ngủ hơi mỏng manh, xõa tung mái tóc dài ra đi đến đại sảnh.

Cầm nhi đang cho con tiểu vẹt ăn, nhìn thấy Sở Tiêu Lăng, vừa đút một viên thức ăn gia súc cho tiểu vẹt, vừa nói: "Tiểu Vũ láu lỉnh, nhanh thỉnh an Vương Phi đi, thỉnh Vương Phi vạn phúc!"

"Vương Phi vạn phúc! Vương Phi vạn phúc!" Tiểu vẹt cực kỳ linh động, nhanh nhạy nói ra.

Sở Tiêu Lăng bị chấn động một chút, không thể chờ đợi được hơn nữa cầm thức ăn cho vẹt trong tay Cầm nhi, ngồi sang bên cạnh đút cho hắn ăn.

"Tiêu Lăng tỷ, con chim Tiểu Vũ này thông minh quá đi, ta vừa dạy nó lời gì, nó đều nói lại được, thật sự là quá lợi hại rồi!"

"Phải không đó? Vậy ngươi còn dạy cho nó câu gì nữa?" Sở Tiêu Lăng tiếp tục cười vui vẻ. Đúng là những ngày này nhờ có nó bầu bạn, chính nàng tâm tình cũng thư thái đi không ít.

"Ta nói với nó Nhan Hâm là nữ nhân xấu xa, có thể nghe qua trong lời nói Cầm nhi đang rất vui vẻ lại thêm sắc mặt hôm nay của nàng ta cũng rất tốt!" Cầm nhi dương dương tự đắc.

Nàng giọng nói vừa mới thốt ra, tiểu vẹt đã học được ngay: " Nữ nhân xấu xa, nữ nhân xấu xa!"

Sở Tiêu Lăng đôi mắt đẹp đột nhiên mở lớn, vô cùng ngạc nhiên, lại như vừa nghĩ đến điều gì đó, nhẹ lay tay Cầm nhi: "Ngươi đó tiểu nha đầu kia, chỉ được ở trong phủ này giáo huấn cho nó, ngàn vạn lần đừng đem nó ra bên ngoài hay nói những lời như vậy nữa, kẻo lại tự rước lấy phiền toái cho bản thân!"

"Ừ, ta biết rõ rồi!"

Cho con chim ăn hết đồ ăn, Cầm nhi vừa mới chuẩn bị rửa mặt cho Sở Tiêu Lăng thì nhìn thấy có một vị khách không mời mà đến từ xa đang bước vào trong phủ.

Sở Tiêu Lăng cũng nhìn thấy, đột nhiên ngẩn người, lo lắng tới việc vừa rồi cùng Cầm nhi nói chuyện không biết có bị Nhan Hâm nghe thấy không.

"Tỷ tỷ như thế nào mà lại biểu lộ ra gương mặt này vậy, chẳng lẽ là không chào đón muội muội đến thăm sao?" Nhan Hâm trên mặt mang một vẻ phức tạp, bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không hề cười.

Sở Tiêu Lăng thầm hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn nàng, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Bị nàng đối xử lạnh lùng, Nhan Hâm trong nội tâm thì tức giận, thế nhưng nàng ta không hề phát tác ra bên ngoài, chỉ đưa ra một chiếc hộp gấm: "Hoàng thượng ban cho tỷ nè!"

Hoàng thượng? Sở Tiêu Lăng trong đầu lập tức nhớ ra hình ảnh của một nam nhân anh tuấn, nụ cười nhẹ nhàng tiếng nói dịu dàng .(cũng có ấn tượng tốt like ghê) Nàng tiếp nhận chiếc hộp gấm, phát hiện ra bên trong là một chiếc vòng ngọc. Nàng cẩn thận cầm lên, chiếc vòng trong suốt sáng long lanh, giá trị xa xỉ mang màu hổ phách.

"Tỷ tỷ rất lợi hại đó nha, chỉ cùng hoàng thượng gặp qua có một lần đã có thể làm cho hoàng thượng ban thưởng đồ vật cho nàng rồi!" Nhan Hâm liếc xéo nàng, giọng điệu hàm ẩn vị chua ngoa, còn kèm theo một nỗi phẫn hận.

Sở Tiêu Lăng cất lại chiếc vòng hổ phách, giọng nói vẫn như cũ không mang chút cảm tình nào: "Phiền muội muội thay ta gửi lời cảm tạ đến Nhan quý phi, thay ta cảm tạ long ân của hoàng thượng!"

“Điều này ta đương nhiên là sẽ truyền đạt lại! Bất quá chỉ là do ta vẫn còn tò mò về việc tỷ tỷ và hoàng thượng rốt cuộc đã làm qua việc gì vậy? Mà lại làm cho hoàng thượng hậu đãi ngươi đến như thế chứ?"

Sở Tiêu Lăng không hề để ý đến nàng ta, đơn giản nói: "Muội muội cứ tự nhiên suy nghĩ đi nếu không còn chuyện gì khác nữa thì mời ngươi quay trở về! Ta vừa mới rời khỏi giường, muốn đi rửa mặt, thứ cho việc không tiễn nha!"

“Mặt trời đã lên cao tỷ mới rời khỏi giường, vậy suốt đêm qua tỷ đã làm việc gì vậy? Muội muội cứ nghĩ là mình sau khi phục vụ cho Vương gia xong, thức dậy đã là muộn lắm rồi không ngờ so sánh với tỷ tỷ vẫn còn sớm hơn một chút!" Nhan Hâm tranh thủ cười nhạo và khoe khoang.

Sở Tiêu Lăng nội tâm vẫn lạnh lùng, nàng trở lại bồn rửa mặt bên cạnh, tiếp nhận nước súc miệng từ tay Cầm nhi.

Nhan Hâm tự cảm thấy quá vô vị, nhưng lại không muốn rời đi, đôi mắt quét qua 4 phía, trong lúc lơ đãng ngắm đến con chim anh vũ, liền đi tới: "Đây là chim gì? Ở đâu mà lại có nó vậy!"

Cầm nhi đã sớm tức đầy một bụng, bà Nhan Hâm này chẳng những vũ nhục Sở Tiêu Lăng, đến con vẹt mà cũng không buông tha, nhịn không được cãi lại: "Nó không phải tên gì đó, nó tên gọi là Tiểu Vũ Vũ, là một con chim cực kỳ thông minh!"

"Tiểu Vũ Vũ?" Nhan Hâm cười nhạo, trừng mắt nhìn con vẹt, "Quả nhiên là vật hợp theo loài, không chỉ có nô tài thô kệch, mà ngay cả nuôi điểu cũng không có nhân cách!!"

Cầm nhi càng thêm đầy ngập lửa giận, vì vậy đến gần đó cầm lấy vài viên thức ăn đút cho con vẹt, còn dùng miệng ra ám hiệu cho nó.

Y như nàng mong muốn, con vẹt lập tức hô ra lời trách mắng: " Nữ nhân xấu xa!"

Nhan Hâm vừa nghe xong, đôi mắt trừng lớn, "Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi dám mắng ta sao? Ngươi là cái thứ gì mà dám mắng ta?"

“Nữ nhân xấu xa, nữ nhân xấu xa!" Vẹt tiếp tục thét to đối với nàng.

Nhan Hâm tức giận đến mặt mũi tái xanh, dùng một tay vặn chặt cổ của con vẹt, "Đồ đáng chết, dám làm càn như vậy hả, ta hôm nay không bóp chết ngươi, ta sẽ không còn mang họ Nhan nữa!"

Cầm nhi thấy thế, lập tức la hét: "Ngươi muốn làm gì vậy, nhanh buông nó ra mau lên, . . . . ."

"Buông nó ra sao? Chờ cho nó tắt thở xong thì ta tự nhiên sẽ buông ra ngay!" Nhan Hâm bàn tay càng thêm ra sức bóp cổ con vẹt.

Sở Tiêu Lăng cũng vội chạy tới, lớn tiếng ra lệnh nàng buông con vẹt ra, không ngờ Nhan Hâm giống như 1 người đang lên cơn điên, căn bản không buông ra cũng không nghe thấy điều gì nữa.

Trong mắt nhìn thấy hình ảnh con vẹt đang ra sức giãy dụa ngày càng yếu dần đi, Sở Tiêu Lăng trong lòng nóng như có lửa đốt, không để ý đến việc gì nữa, rất nhanh nắm lấy tay Nhan Hâm cúi đầu dùng sức cắn mạnh xuống.

Nương theo một hồi thê lương đau đớn, Nhan Hâm cuối cùng cũng buông tay ra, con vẹt được đường thoát ra, nhanh chóng vỗ cánh bay .

"Đồ chết tiệt nhà ngươi. . . . . . Ngươi dám cắn ta sao?" Nhan Hâm hướng sự tức giận chuyển tới trên ngừơi Sở Tiêu Lăng, đôi mắt lộ ra sự hung hãn, tựa như muốn đem Sở Tiêu Lăng xé ra thành trăm mảnh cho thỏa mãn vậy.

Tạm ổn định sự kinh hoảng trong lòng xuống, Sở Tiêu Lăng vội giải thích: "Ta có kêu nữa thì ngươi vẫn không chịu buông tay ra mà!"

Nhan Hâm nghiến răng nghiến lợi, nhìn trên cổ tay trắng nõn của mình giờ đây khắc sâu một hàng dấu răng, cuối cùng không có phát tiết nữa, chỉ biết trừng mắt liếc nhìn Sở Tiêu Lăng, vừa thở hồng hộc vừa rời đi.

Nhìn thấy bóng Nhan Hâm đã dần dần khuất xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầm nhi dần hiện lên sự lo lắng: "Tiêu lăng tỷ, thực xin lỗi mà,lỗi đều là tại ta, sớm biết như vậy đã không dạy Tiểu Vũ Vũ mắng nàng ấy."

Sở Tiêu Lăng cũng đang rất là lo lắng, đối với việc Nhan Hâm nổi điên lên rồi rời đi trong sững sờ, chính mình dồn hết sức lực để cắn tay nàng ấy, nàng có nên ra ra mặt giải quyết lại hay không đây!

"Tiêu Lăng tỷ, tỷ nói thử xem nàng ta có khi nào chạy đến chỗ Vương gia mách lại việc này, Vương gia mà nổi cơn thịnh nộ lên thì có khi nào lại đi trừng phạt chúng ta không? Hay là sẽ xử lý với Tiểu Vũ Vũ? Làm sao bây giờ, viêc này phải giải quyết ra làm sao đây? Vương gia sủng ái nàng ta như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng cho chúng ta!" Nghĩ tới Lưu Vân Lạc Kỳ bộ dạng thâm trầm lãnh khốc, Cầm nhi sợ đến mức sắp khóc thành tiếng.

"Sẽ không sao đâu mà, hắn sẽ xử lý công bằng mà, sẽ biết tới đạo lý. . . . . ." Sở Tiêu Lăng trong lòng càng thêm lo lắng không yên, tự nói ra những lời này, không chỉ là để an ủi cho Cầm nhi, mà còn là an ủi cho chính bản thân mình!