Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 9




Câu nói của Raine mang đến trong anh một cơn rùng mình chan chứa những cảm xúc nguyên sơ nhất. Tối nay anh đã say thuốc và mất kiểm soát, vỏ bọc sắt của anh đột nhiên vỡ tan tành. Những tình tiết khủng khiếp trong quá khứ của anh không liên quan đến đứa quái nào hết, nhưng câu chuyện cứ tự nhiên buột ra khỏi miệng anh. Người gần như không có quần áo trên mình là cô, nhưng anh mới là kẻ cảm thấy bản thân trần trụi.

Anh xòe tay quanh phần eo mềm mại của cô và cố nhớ xem mình đã từng bao giờ kể về thời thơ ấu bất hạnh với một người bạn gái nào khác chưa. Loại chủ đề đó chẳng gợi tình chút nào. Dẫu vậy, có vẻ có hiệu quả đối với Raine. Khả năng cô ngủ với anh lấy thông tin cho Lazar vẫn luôn tồn tại, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt thăm thẳm, khuôn miệng mềm mại, run run của cô, anh nghi ngờ điều đó.

Tay cô thật dịu dàng, vỗ về mặt anh, khiến anh xao lãng.

“Được rồi”, anh lầm bầm, cố tập trung suy nghĩ. “Một ngày nọ anh đang xoáy đồ trong nhà của một người đàn ông thì không biết ông ta xồ ra từ đâu và gí một khẩu Para-Ordnance P14-45 vào gáy anh. Hóa ra ông ta là một cảnh sát đã về hưu, tên là Hank Yates. Ông ta nện anh vài đòn để dạy anh một bài học và rồi định lôi anh ra đồn…”

Họng anh thít chặt. Anh nuốt nước bọt và dừng lại. Anh không thể kể chuyện ông Hank Yates đã túm lấy cổ áo anh để đẩy anh vào ô tô rồi phát hiện thằng nhóc ăn trộm hỗn xược đang nóng rực cả người vì sốt và ho ra máu. Cuối cùng, ông đã đưa Seth tới phòng cấp cứu thay vì trại giáo dưỡng. Ở đó anh được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi do biến chứng từ viêm phế quản lâu ngày. Khi anh hồi phục, ông già cộc cằn, tự cho là đúng đó day dứt vì đã đánh một thằng nhóc ốm yếu đến mức tự nhận trách nhiệm giải cứu Seth khỏi cuộc sống tội phạm về mình. Chúa ơi, đến là nhục nhã. Giai đoạn đó đúng là cực kỳ khó chịu.

Ông Hank là một kẻ độc tài cứng đầu, một ông già góa vợ độc thân đã sống xa những đứa con trưởng thành của mình từ lâu. Ông và Seth mới đầu rất hay dùng bạo lực để đối đầu, nhưng sau một thời kỳ dông bão, cả hai cùng nhận ra rằng họ cần nhau. Đặc biệt là vì sự giúp đỡ của ông, Seth cũng có thể bảo đảm cho Jesse có một cơ hội để đấu tranh.

Ít nhất cho tới mười tháng trước.

Raine đang kiên nhẫn chờ đợi, vẫn đang vuốt ve mặt anh. Anh cố gắng nhớ xem đã để cô kẹt lại thời điểm nào trong tuổi thơ tối tăm của mình. “Đến đâu rồi nhỉ?” Anh hỏi.

“Ông Hank sắp sửa đưa anh tới đồn cảnh sát”, cô dịu dàng nhắc lại.

“À. Phải rồi. Rồi ông ấy không làm vậy. Thay vào đó ông quyết định dạy dỗ anh và sau một thời gian, anh quyết định mặc ông thích làm gì thì làm. Anh đủ thông minh để nhận ra lối sống của anh không có mấy tương lai.”

“Rồi thì?” Cô gặng hỏi. “Sao nữa?”

“Nó là một câu chuyện dài nhưng về cơ bản thì ông đánh đập và cãi cọ với anh để anh lấy bằng GED[1]. Rồi ông lại đánh đập và cãi cọ với anh cho tới khi anh gia nhập quân đội. Ông Hank từng là lính.”

[1] GED: Tương đương với bằng tốt nghiệp Phổ thông Trung học.

Chúa ơi, lâu lắm rồi anh mới để bản thân nghĩ tới những chuyện này. Não anh đang tự khuấy các ký ức lên, như xem một bộ phim cũ. Anh còn có thể nghe thấy cả giọng nói cộc cằn của ông Hank.

“Thôi nào, nhóc, cháu còn chưa học được mấy trò công nghệ mà cháu thích ở đâu nữa nào? Học cũng sẽ giúp cháu học xong. Không thể không coi trọng điều đó. Có tám mươi nghìn bảng giấu trong một cái nệm ở đâu đó để tới Stanford không? Có họ hàng giàu có nào không? Định cướp nhà băng à? Không. Dừng lại. Đừng trả lời câu đó.”

Nhưng Seth đã cười toét miệng ra rồi. “Cá là cháu có thể, ông biết đấy.”

“Không hài hước tí nào đâu, nhóc.”

“Ai đùa chứ? Ai cười nào?”

Anh lại lắc đầu. Sự mất tập trung kỳ lạ này làm anh khó chịu. “Anh đang ở chỗ quái quỷ nào rồi?” Anh gắt.

“Quân đội”, cô nhắc.

“À. Quân đội. Phải rồi, họ bắt anh làm đủ bài kiểm tra rồi phát hiện rằng dưới thái độ hỗn xược thì thật ra anh cũng có một bộ não. Họ đưa anh tới trường của đội biệt kích và anh gia nhập trung đoàn 75. Và bùm, anh mắc kẹt. Anh dành thời gian điều tra các hiểm họa đối với an ninh quốc gia. Công tác phản gián, chống khủng bố, tùy em gọi. Kỷ luật ở đó đúng là địa ngục trần gian, nhưng anh biết nếu anh ngoan ngoãn, họ sẽ cho anh nghịch đồ chơi của họ. Đối với anh điều đó thật sự đáng giá. Nên anh tiếp tục cuộc sống đó.”

“Mừng cho anh.” Cô hôn trán anh.

Anh túm cổ tay cô, nắm chặt đến mức khiến cô phải hét lên. “Nói rõ ra nhé, Raine. Anh không kể cho em về tuổi thơ của anh để em thương hại anh, bởi vì anh không hề cảm thấy thương hại bản thân mình. Anh kể cho em vì hai lý do. Đầu tiên là vì nói dối rất lãng phí thời gian.”

Cô do dự. “Em đồng ý.”

“Tốt. Anh thực sự rất mừng vì chúng ta cùng chung quan điểm về vấn đề đó. Lý do thứ hai là vì, nếu anh hiểu đúng, em sẽ không quan hệ với anh cho tới khi anh làm thế. Và anh muốn quan hệ với em. Sớm. Thực ra là ngay tại đây. Em thấy được chứ?”

Cơ thể rùng mình, nhưng cô không tránh đi. “Ừm, vâng”, cô nói dịu dàng.

“Được rồi”, anh lầu bầu. Anh thả tay cô ra và lại ôm eo cô. “Anh muốn hoàn toàn rõ ràng. Không hiểu nhầm thêm nữa.”

“Rõ như pha lê.” Cô gật đầu khuyến khích anh. “Tiếp tục đi.”

Tay anh trượt xuống và đặt lên đường cong nơi hông cô. “Tóm tắt một câu chuyện nhạt nhẽo, cuối cùng anh làm việc bán thời gian ở lực lượng dự bị. Anh đăng ký vào học ở UCLA bằng tiền chính phủ. Lấy học bổng, bằng cách nào đó gom đủ học phí. Kiếm được cái bằng Kỹ sư Điện tử, lập đội với vài tên tri thức khác, và Công ty Thiết kế Hệ thống An ninh Mackey chào đời. Từng là trộm cắp nên anh có lợi thế độc nhất khi thiết kế các chương trình giám sát và chống giám sát, nhưng đấy không phải là điều anh kể với các khách hàng tiềm năng. Thay vào đó anh khoe giai đoạn trong đội biệt kích ra. Nó có xu hướng gợi được nhiều tin tưởng hơn. Vậy nên anh rất biết ơn nếu em giữ thông tin ấy cho riêng mình thôi.”

Nụ cười khen ngợi trong bóng tối của cô khiến phần nam tính của anh đập dồn dập và nhức nhối đau đớn. Anh phải kể nốt chuyện rồi quay về với việc quyến rũ cô trước khi anh phát nổ. “Thế đó, em yêu”, anh kết luận. “Câu chuyện đời anh đấy. Anh là hàng hóa hư hỏng, nhưng anh có thể vờ tốt đẹp khi cần. Tiền bạc lấp liếm được rất nhiều thói hư tật xấu.”

Cô thu mình, nép vào anh. “Anh rất hoài nghi.”

Anh khịt mũi. “Phải rồi.” Anh xòe rộng hay tay và ôm lấy cặp mông trần trụi xinh đẹp của cô. “Vậy thì sao? Em còn cần biết thêm gì về anh trước khi anh làm em lên đỉnh lần nữa không?”

Cô xoay người trong vòng tay anh, bầu ngực mềm mại áp vào ngực anh khi cô ôm anh, hôn quai hàm của anh. “Em rất tiếc về mẹ anh”, cô thì thầm, giọng nghèn nghẹn.

Anh quay mặt đi tránh những nụ hôn dịu dàng của cô. “Đừng thương hại anh, bởi anh sẽ lợi dụng tình thương đó đấy, anh hứa với em”, anh nói một cách thô lỗ. “Anh là một thằng cơ hội, em đừng bao giờ quên điều đó.”

Cô tì trán vào trán anh và run rẩy với một tiếng cười khẽ. “Nếu anh cơ hội đến thế thì sao còn cảnh báo em?”

“Quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh biết”, anh lầm bầm. “Phải có người cảnh báo cho em thôi, anh đoán thế.”

Cô tập trung vào những câu hỏi của mình đến mức gần như không nhận ra anh đã cởi hẳn quần bó và giờ đang cởi đến tất của cô. “Anh vẫn còn giữ liên lạc với ông Hank chứ?” Cô hỏi.

“Ông Hank mất năm năm trước rồi. Ung thư gan.” Anh ném đống quần áo của cô xuống sàn.

“Em xin lỗi”, cô nói. “Vậy bây giờ… anh còn người thân nào không? Cô, chú, ông bà? Không ai à?”

Anh do dự. “Không.”

“Nhưng… anh từng có?” Giọng cô nhỏ dần thành sự im lặng dò hỏi.

Nửa giây do dự của anh là một sai lầm. Cô nhanh trí, thông minh và chăm chú lắng nghe đến mức cô đã cảm thụ được hố đen lởm chởm ở nơi Jesse từng trú ngụ trong anh. Một vị trí mà anh không sẵn lòng đi tới.

Đến lúc đánh lạc hướng rồi.

Anh túm lấy cổ tay cô và đặt chúng lên ghế, đẩy cô ngả ra sau cho tới khi cô cong người trước mặt anh. Anh cúi xuống, đẩy hai đùi cô ra rộng hơn. “Giờ kể chuyện hôm nay hết rồi, em yêu ạ.”

Cô vươn tay lên túm chặt áo khoác của anh, thở dốc khi anh dịu dàng đưa ngón tay vào trong cô. “Em có đau không?” Anh hỏi. “Hôm qua anh đã khá thô bạo với em.”

“Em ổn.” Raine túm lấy vạt áo trước của anh và đưa người trên tay anh. “Em yêu những gì anh làm với em. Xin đừng dừng lại.”

“Thế còn lời đề nghị của anh thì sao?” Anh đùa nghịch cô, hòa nhịp với những chuyển động hăng hái của hông cô. “Em sẽ vứt bỏ Lazar và đi theo anh chứ?”

Tay cô run rẩy, nắm chặt áo anh. “Em không cần người bảo vệ, Seth ạ”, cô thì thầm. “Em có thể tự chăm sóc cho bản thân.”

Anh dịu dàng đưa đẩy mình trong một hành động vuốt ve chậm rãi, đầy kiểm soát. “Anh không thấy thế đâu, em yêu.”

Cô quằn quại, chờ đợi trên ghế, cho tới khi cả hai đều chắc chắn là cô còn muốn nó nhiều như anh. Anh muốn tuyệt đối sẽ không có nghi ngờ nào giữa họ.

“Nghe anh nói như thể em cần được bảo vệ khỏi anh vậy.” Cô khẽ cười lo lắng khi anh nâng cô vào đúng vị trí.

“Phải rồi, có lẽ em nên được bảo vệ khỏi những kẻ giống anh”, anh nói, thậm chí chẳng thèm che giấu vẻ đắc thắng trong giọng mình. “Nhưng em không được bảo vệ, Raine. Và em biết sao không?”

“Sao cơ?” Cô van xin, kéo anh, mắt đờ đẫn. “Sao nào?”

“Đó là vận rủi của em đấy, bé cưng.”

Anh vào trong cô với một cú đẩy thật sâu và mạnh bạo.

Họ ôm chặt lấy nhau hồi lâu, ướt đẫm, thở hổn hển. “Chúa ơi”, cuối cùng Seth nói. “Anh ướt sũng rồi.”

Cô hôn trán anh, nếm mồ hôi mằn mặn của anh trên môi mình. “Đáng ra anh phải cởi áo khoác, chàng ngốc.”

“Chẳng nghĩ đến việc đó nữa.”

Cô siết chặt tay chân quanh anh, ôm anh vào ngực mình và vuốt ve mái tóc ướt đẫm của anh. Anh thở dài mãn nguyện. Cô nhắm mắt lại, cố khắc sâu khoảnh khắc thân mật hoàn hảo này trong trí nhớ. Cô ước gì mình có thể kéo dài nó tới vô tận, nhưng thực tại đang đến gần, như cái cách gió lạnh vẫn lùa vào bên dưới những tấm chăn ấm áp nhất.

Anh đặt một nụ hôn lên vai cô và ngẩng đầu dậy. “Đi đóng vali đi. Bây giờ anh sẽ đưa em tới ở tạm một khách sạn nào đó, nhưng anh sẽ thuê một nơi khác cho em ngay khi đại lý môi giới bất động sản mở cửa. Em thích khu nào của thị trấn hơn?”

Cô cứng người lại. “Chờ đã, Seth. Từ từ đã nào. Em không nghĩ…”

“Không nghĩ gì?” Giọng anh sắc nhọn.

“Em không nghĩ em phù hợp với việc làm tình nhân.”

“Được thôi, không sao. Hãy quên việc làm tình nhân của anh đi. Đi với anh thôi. Làm bất kỳ điều gì em muốn. Em có thể tìm căn hộ của riêng em. Và em có thể tìm thấy một công việc tử tế hơn trong vòng mười phút. Nhưng đóng gói đồ đạc của em ngay đi. Bình minh sẽ sớm đến, và khu vực này sắp thức dậy.”

Lời nói của anh ngụ ý quyết đinh của cô đã chìm vào quên lãng, nhưng sự im lặng thận trọng của anh nói khác. Anh chờ đợi, khi một phần cơ thể anh vẫn ở sâu trong cô. Cô cựa quậy bên dưới anh. Anh thật áp đảo.

Thật cám dỗ. Cô muốn cười vào sự châm biếm đó. Từ một nạn đói biến thành yến tiệc của một kẻ háu ăn. Trước, sau, ngang, áp vào tường, trong phòng tắm. Cô thấy mình nằm xoài bên dưới cơ thể to lớn, tuyệt đẹp của Seth, đạt cực khoái liên tục cho tới khi lạc lối trong hạnh phúc. Đúng là một công việc hứa hẹn. Cô có thể nói với những bóng ma quá khứ rằng, cô không có lựa chọn nào khác. Xin lỗi mấy người nhé. Không cần bận tâm đến hành trình đi tìm sự thật và công lý, cô sẽ bị bế lên và đặt nằm xuống.

Không, cô không thể thoát đi dễ dàng như thế. Seth không thể nào bảo vệ cô khỏi những gì có trong đầu cô. Ác mộng của cô, quá khứ của cô, định mệnh của cô. Không ai có thể cứu cô trừ chính bản thân cô.

Cô nhìn vào đôi mắt nheo lại của anh, cảm nhận được anh muốn bao bọc cô đến chừng nào. Điều đó khiến mắt cô dâng trào những giọt nước nóng hổi. Cô siết chặt vòng tay quanh cổ anh và hôn anh với sự biết ơn thầm lặng.

“Em xin lỗi, Seth. Em không thể đi cùng anh”, cô nói. Sự căng thẳng tụ lại trong cơ thể anh như chuẩn bị lâm trận. “Không”, cô nói sắc bén hơn. “Không có nghĩa là không, Seth. Em không thể bỏ việc ngay lúc này. Và em không thể đi cùng anh. Cảm ơn vì đề nghị giúp em, nhưng không.”

Vẻ dịu dàng trên mặt anh đã biến mất. Giờ trông anh cực kỳ căng thẳng và giận dữ. “Vì sao lại không?”

Cô chạm vào má anh, thầm ước bằng cả trái tim rằng cô dám phó thác bí mật cho anh. “Em có lý do riêng”, cô nói lặng lẽ.

Anh tránh tay cô, rút mình ra khỏi cơ thể cô. Anh cài quần jean rồi mò mẫm xung quanh, thu thập quần áo của cô. Anh ném mớ quần áo lộn xộn lên người cô. “Mặc đồ tử tế đi.”

Cô ôm chặt chúng vào ngực, lạnh người trước vẻ chua cay trong giọng anh. “Đó là tất cả những gì anh có thể nói à?”

“Nếu anh van vỉ như một con cún thì liệu có thay đổi được suy nghĩ của em không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy thì về đi. Anh có việc phải làm.”

“Lúc ba giờ sáng?”

“Ừ.” Anh không nói gì thêm.

Cô bắt đầu lộn quần áo và mặc chúng vào. Mồ hôi hạ nhiệt dần trên cơ thể, khiến cô mặc đồ khó khăn hơn. Anh chờ đợi, hung dữ, im lìm cho tới khi dây giày đã được buộc và khóa đã được kéo. Anh bật khóa cửa, ra khỏi xe. “Em ra đi.”

“Seth…”

Anh thò tay vào trong, nắm chặt cánh tay cô, kéo cô ra. “Em cầm chìa khóa nhà chưa?” Anh hỏi. “Cho anh xem.”

Cô rút chìa khóa ra khỏi túi áo khoác, run rẩy trong gió lạnh.

“Đi vào trong đi. Anh muốn nhìn cửa khóa trước khi đi.”

Anh ngồi vào xe và cô đứng đó trên đường, đông cứng tại chỗ. Đôi chân run lẩy bẩy khiến cô không dám cử động. Cô sợ rằng mình sẽ ngã dập mặt mất. Động cơ xe gầm gừ tỉnh giấc. Kính cửa sổ xe trượt xuống. “Lê thân vào nhà đi, Raine.”

Giọng điệu cộc cằn của anh làm cô bực bội. “Đừng có ra lệnh cho em, Seth.”

“Nếu anh phải vác em vào trong đó thì anh sẽ làm, nhưng nói cho em biết, điều đó sẽ khiến anh tức điên lên đấy.”

Cô lùi lại, giơ hai tay lên, không thể chịu đựng vẻ lạnh lùng trên mặt anh lâu hơn được nữa. Cô vội vã đi vào nhà, khóa cửa lại sau lưng, và ngó ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn cô, gật đầu, rồi lái đi. Cô nhìn đèn pha của anh biến mất cuối đường.

Raine ngồi sụp xuống trên thảm. Vai cô run run nhưng vì cảm xúc gì thì cô không dám chắc. Tình huống này có vẻ sẽ hiệu triệu những giọt nước mắt nhưng gần đây cô khóc nhiều đến mức nước mắt cũng cạn khô rồi.

Rồi cô chợt nhận ra rằng, sau từng ấy đam mê và mãnh liệt trong buổi hò hẹn đó, anh vẫn chưa cho cô số điện thoại.

Sau cùng cô lại đành bật cười.