Các dây thần kinh của Raine căng thẳng tới mức tiếng thịch khẽ khàng khi cửa xe đóng lại cũng làm cô thở dốc. Cô nhắm mắt và cố làm mình bình tĩnh lại khi anh vòng qua xe. Cô sẽ không hoảng hốt và bỏ chạy. Lần này sẽ không. Đây chỉ là một vụ tán tỉnh, chỉ liên quan đến khoái lạc, phấn khích, dục vọng. Không dành cho mãi mãi và hạnh phúc trọn đời. Cô không thể nhầm lẫn hai vấn đề hoàn toàn tách biệt đó.
Cô giật nảy người khi anh mở cửa bên phần ghế lái. Cỗ xe Chevy Avalanche có vẻ nhỏ nhắn và ấm áp hơn hẳn khi cơ thể cao ráo ngăm đen của anh chui vào trong. Anh xoay khóa trong ổ và nhìn cô tò mò khi động cơ gầm gừ tỉnh giấc. “Sao nhỉ?” Mắt anh nhanh chóng liếc xuống cơ thể cô rồi lại nhìn mặt cô. “Đi đâu?”
Cô vẫy tay bất lực. “À, còn tùy.”
“Tùy cái gì?”
“Vào, à thì, anh muốn làm gì. Sở thích của anh là gì”, cô đề nghị một cách tuyệt vọng.
Một nụ cười châm biếm thoáng giãn ra trên khuôn mặt ngăm ngăm, thon gọn của anh. “Sở thích của tôi à”, anh lặp lại.
“Phải”, cô tiếp tục. “Có, ừm, bảo tàng nghệ thuật, với buổi biểu diễn của... Tôi nghĩ là Frida Kahlo, theo như lần cuối cùng tôi kiểm tra. Và tất nhiên, cả chợ Pike. Space Needle cũng luôn được yêu thích. Và có vài chuyến đi chơi bằng thuyền tuyệt vời, nếu anh chưa xem...”
“Không nghệ thuật. Không mua sắm. Không thuyền.”
Raine nhìn anh, giọng anh phảng phất vẻ cười cợt ám muội. “Vậy thì... Anh muốn làm gì?”, cô lắp bắp.
Một nụ cười nhục dục khiến các nếp nhăn quanh miệng anh hằn xuống.
Hơi nóng quét lên ngực và mặt cô. Tim cô bắt đầu phi nước đại. Sự im lặng giữa họ kéo dài ra. Anh sẽ không di chuyển hay nói năng gì, tên khốn tàn nhẫn. Anh sẽ tra tấn cô. Nhìn cô quằn quại trong lửa với nụ cười am hiểu giống hệt cướp biển trên mặt. Anh sẽ chờ đợi... và bắt cô nói ra điều đó.
Anh biết cô sẽ nói. Đôi mắt đen xuyên suốt đó nhìn thẳng vào trong cô, nhìn vào đến tận nơi nhức nhối ngọt ngào, không yên đang đập dồn dập trong cô, vào đến tận nơi nhức nhối ngọt ngào, không yên đang đập dồn dập trong cô, nơi người phụ nữ hoang dã đang chờ đợi, khỏa thân, bướng bỉnh, và phóng đãng. Anh thừa biết cô muốn anh nhiều đến mức nào.
Cô mở miệng, cầu nguyện cho mình nói được một câu mạch lạc. “Anh muốn gì, Seth?” Cô thì thào.
Mắt anh nhìn xuống môi cô. “Suy rộng ra.”
Cô nhắm mắt lại và liều mình. “Anh có muốn... em không?”
Sự im lặng thật đau đớn. Cô mở mắt. Vẻ đói khát trần trụi trên mặt anh cướp đi hơi thở của cô.
Anh cầm lấy một lọn tóc đã tuột khỏi búi của cô và xoắn nó quanh ngón tay mình. Nó nhạt màu đến mức như đang tỏa sáng trên tay anh. “Có”, anh nói. “Tôi có thể có em chứ?”
Cô gật đầu giật cục với anh.
Đó. Cô đã làm xong rồi đó. Cô đã cam kết và lao vào những ẩn số. Tim cô nện như búa trong lồng ngực. Anh đẹp trai theo kiểu tàn bạo. Cô muốn vuốt ve những bề mặt thô ráp, lịch lãm trên mặt anh, xoa dịu nguồn năng lượng giận dữ đỏ rực mà cô cảm thấy phát ra từ anh. Tung tóe nào màu đỏ tươi, nào thịnh nộ cùng máu lóe lên trước con mắt mang tầm nhìn mơ hồ của cô, như những hình ảnh trong giấc mơ. Làm nhói lên cảm giác bất an hòa với ma thuật kỳ diệu sáng lấp lánh, chói mắt của sự phấn khích. Đầy nguy hiểm.
Nó hẳn là hậu quả phụ từ cảm giác khuấy động, cô tự bảo mình. Cô sẽ không để bản thân hốt hoảng và bỏ chạy. Cô muốn nó vô cùng.
Anh vặn chìa khóa, tắt máy. “Thả tóc em xuống đi.”
Cô mừng vì có việc cho đôi bàn tay run rẩy của mình. Cô rút trâm khỏi cái búi tóc thấp, nhét nó vào túi và để búi tóc xoăn xõa xuống vai.
Seth nắm lấy tóc cô và vùi mặt vào mớ tóc bồng bềnh. “Ôi, Chúa ơi”, anh nói bằng giọng thô ráp, nghèn nghẹn.
Cô giật mình kêu lên khi anh ôm lấy cô, kéo cô vào lòng qua hộc nhựa chia đôi hai ghế. Tay anh vòng siết lấy cơ thể run rẩy của cô, nhìn chăm chú vào mắt cô. Mãnh liệt và dữ dội như thể anh có thể đọc được suy nghĩ của cô vậy.
Seth phát ra một tiếng khàn khàn từ sâu trong cổ họng, vòng tay siết chặt quanh cô mạnh như thép. Nụ hôn thoáng qua mà cô trao cho anh là lời chấp thuận bắt đầu một nụ hôn thật sự, một nụ hôn ngấu nghiến nóng bỏng không hề giống với bất kỳ hiểu biết hoặc tưởng tượng nào của cô. Cô đâm đầu vào nó, say sưa với nguồn năng lượng đói khát của anh, hương vị và cảm giác anh mang đến. Anh thơm thật - mùi xà phòng, da, len, và mùi hương đặc biệt của chính anh, ấm áp, phảng phất hương chanh. Cằm anh ram ráp, khuôn miệng gợi dục của anh dỗ dành miệng cô mở ra. Háo hức, liều lĩnh, và ngọt ngào. “Tôi có thể cảm nhận hơi nóng của em”, anh nói khàn khàn. Anh dịu dàng tách chân cô ra và tay anh trượt lên cao hơn, các đầu ngón tay lướt qua da thịt nhạy cảm ở mặt đùi trong của cô.
Cô vùi mặt vào cổ anh, nhận thức sâu sắc với từng cái vuốt ve nhẹ như lông trên đùi mình. Một luồng cảm xúc đột ngột bùng nổ làm cô phải siết chặt đùi lại. “Em nghĩ em đang bốc cháy”, cô thì thào.
Anh lại lùa tay vào mái tóc rối của cô, ngửa đầu cô ra sau và nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em muốn tôi”, anh nói. Đó không phải là câu hỏi.
Raine khẽ gật đầu, trong khoảng không gian cho phép từ mái tóc bị giữ lại của cô. Anh gỡ tóc cô khỏi các ngón tay anh và trượt tay lên cao hơn. Anh đẩy chân cô ra vừa đủ rộng để đầu ngón tay anh vuốt ve điểm mẫn cảm nhất của cô. Luồng cảm xúc mãnh liệt như pháo hoa nóng rực làm cô thở dốc và giật nảy người trong cánh tay anh. Anh cười trước vẻ sửng sốt của cô, dịu dàng rê đầu ngón tay thành những vòng tròn nhỏ trêu chọc. Cơ thể phản bội cô, làm cô run lên vì háo hức.
“Seth, việc này đang đi quá nhanh đối với...”
“Em thích nó mà.” Anh cắt ngang tiếng phản đối hoảng hốt của cô bằng một nụ hôn dữ dội, cướp bóc và tay anh cả gan trượt lên cao hơn. Tiếng cười ầm ĩ sống sượng của đàn ông phá vỡ câu thần chú, cả hai cùng vùng ra, giật mình. Cô cứng người lại, quay đi, còn Seth thì lẩm bẩm chửi thề.
Một nhóm đàn ông đang đi về phía cổng, cười đùa và huýt sáo. Một người trong số đó giơ ngón cái lên với xe họ trước khi đi khuất. Cô nhìn xuống mình, kinh hoàng. Tóc cô như một vầng hào quang rối tung, váy kéo lên đến eo, mặt ướt đẫm và nóng bừng, hẳn là có màu đỏ rực. Chân dang ra một cách phóng đãng, và tay anh... đang chạm vào cô. Chúa ơi, anh đang nghĩ cái gì không biết? Cô đang nghĩ cái gì không biết? Cuộc hò hẹn này đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát với một tốc độ nguy hiểm. Cô oằn người rời khỏi anh, run rẩy. “Dừng lại đi, Seth. Em không phải người thích trình diễn!”
“Thường thì tôi cũng vậy.” Anh túm lấy tay cô và ép nó vào thằng bé cứng ngắc hiển hiện rõ ràng dưới lớp quần jean của mình. “Làm tình trước mặt khán giả hoàn toàn không phải gu của tôi, nhưng em khiến tôi bốc hỏa đến mức thậm chí còn chẳng quan tâm nữa.”
“À, nhưng em thì có!” Cô nói hổn hển.
“Suýt thì em lừa được tôi rồi đấy, em yêu.” Anh ôm lấy cổ cô và kéo mặt cô xuống để trao cho cô thêm một nụ hôn xâm lăng thô bạo nữa.
Cô nhắm chặt mắt, cắm móng tay vào làn vải dai, sẫm màu trên áo da của anh. Cô cảm thấy hết sức yếu đuối và đồng thời cũng phấn khích đến mức có cảm giác mình sẽ tan biến trong một đám mây lờ mờ. Cô vặn người trên chỗ phình ra cứng rắn dưới mông mình và hôn trả lại anh một cách đói khát.
Người anh rung lên bên dưới cô với một tiếng cười lặng lẽ và anh giật môi ra, mắt anh trêu chọc cô. Nó sáng rực với vẻ đắc ý tự mãn của cánh đàn ông.
Cô cố trừng mắt nhìn anh. “Điều đó không công bằng”, cô nói run rẩy. “Đây là lỗi của anh.”
Mắt anh nheo lại. “Cái gì là lỗi của tôi?”
“Chuyện này!” Cô hoảng loạn chỉ tay vào cơ thể đang cuốn vào nhau của họ. “Lỗi của anh khi làm em khuấy động, khiến em mất trí!” Cô đánh anh khi anh kéo cô lại để hôn cô thêm lần nữa. “Dừng lại đi. Ôi Chúa ơi. Làm ơn đi, Seth.”
“Nhưng em muốn nó mà”, anh dỗ dành, giọng khàn khàn và quyến rũ. “Tôi yêu phản ứng của em. Tôi muốn chiếm đoạt em ngay lập tức tại đây. Em có thể cưỡi lên tôi cho tới khi em lên đỉnh. Và đó mới chỉ là món tráng miệng thôi, em yêu ạ. Chỉ là mồi nhử để kìm chúng ta lại cho tới khi chúng ta tới được chiếc giường gần nhất. Cánh cửa gần nhất mà chúng ta có thể đóng và khóa lại. Bất kỳ điều gì em muốn. Cả ngày dài.”
Cô thích thú nhìn mê mải vào bóng tối quyến rũ, nóng ran trong mắt anh. Cô cảm thấy nóng bừng, phóng túng và bị cám dỗ muốn đầu hàng anh, trao cho anh tất cả mọi thứ đến không thể chịu nổi.
Cửa nhà kho bật mở. Lại có thêm ba người đàn ông đi ra và thứ gì đó trong cô siết chặt lại. Giấc mơ quá mức hư hỏng mà anh dệt nên trong đầu cô bốc hơi.
Cô cắm ngón tay vào vai anh, cố làm mình thôi run rẩy. “Những người đó sẽ không biến mất”, cô thì thào. “Em thích... thích chờ đến đoạn có giường và cửa hơn. Làm ơn đừng trêu chọc em nữa.”
Mặt anh mất đi mọi cảm xúc. Anh kéo tay ra khỏi tóc cô và ngả lưng ra sau.
“Vậy chấm dứt ngay trò ngoáy mông đi, em yêu”, anh nói, giọng lạnh lùng và mỉa mai. “Em đang khiến tôi phát điên đấy.”
Cô loạng choạng bò về ghế phụ, kéo váy xuống. “Xin lỗi” cô thì thầm và ngay lập tức tự hỏi, mình xin lỗi cái khỉ gì chứ.
Anh vào số con Chevy. Cô ngã ra ghế khi anh phóng xe rời khỏi bãi đỗ. Thế giới bên ngoài cỗ xe là một đốm nhạt nhòa lờ mờ, gợi nhớ tới cảm giác hỗn loạn trong người cô. Cô hoảng hốt lục tìm kính, đeo nó vào bằng bàn tay run rẩy. Cô thắt dây an toàn, vuốt bàn tay lạnh lẽo trên cái váy nhăn nhúm và cố hít thở chậm rãi, đều đặn. Chỉ lãng phí sức lực, phổi cô không chịu nở ra. “Chúng ta đang đi đâu đây?” Cô thử hỏi.
Mắt anh liếc nhìn cô. “Em sống ở đâu?”
“Không. Không phải nhà em”, cô nói mà không nghĩ ngợi.
“Không à? Vì sao?”
Cô nhún vai, không muốn giải thích lắm. “Em không cảm thấy an toàn khi ở đó.”
“Thế em nghĩ em an toàn khi ở với tôi sao?”
Xương sống của cô thẳng đờ trước vẻ chế nhạo trong giọng anh. “Không, Seth”, cô nói với vẻ nghiêm trang dịu dàng. “Anh hoàn toàn không làm em cảm thấy an toàn chút nào.”
Nụ cười châm biếm tắt dần trên mặt anh.
“Đó là lý do em muốn anh”, cô nói đơn giản. Anh làm em cảm thấy hoang dại. Không sợ hãi. Em... Em cần phải cảm thấy như vậy.”
Đó, nó đã bị lôi ra ngoài. Sự thật trần trụi. Nhìn khuôn mặt dữ tợn và múi cơ đang giần giật trên quai hàm thì anh có vẻ không thích nó mấy.
Anh bật xi nhan. Cảm giác hốt hoảng bật dậy và xoay tròn trong bụng Raine khi anh bắt đầu rời khỏi đường cao tốc.
“Gì vậy? Chúng ta đang đi...”
“Tôi thấy biển báo khách sạn.” Anh liếc cô. “Một cái giường và một cánh cửa khóa được. Hoang dại và không sợ hãi. Em muốn gì cũng được, em yêu ạ.”
Anh đi vào khách sạn Marriott và đỗ xe. Khi cô ra khỏi xe, anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đi theo anh với vẻ cấp bách nóng nảy đến mức cô phải chạy để không bị ngã.
Cô đã đưa một cỗ máy khổng lồ vào chuyển động. Không có cách nào để dừng nó lại bây giờ nữa, tạ ơn Chúa.
Mặt nhút nhát, hoảng sợ của cô muốn bỏ chạy, còn mặt nữ hoàng cướp biển phóng đãng thì vui mừng hân hoan vì đã chiến thắng. Cô không thể phá hoại thành quả của chính mình. Không phải với Seth. Anh sẽ không cho cô lựa chọn.
Số mệnh của cô đã được định đoạt.
Không chờ đợi, không chơi đùa nữa. Ngay khi cửa phòng khách sạn đóng sập lại sau lưng họ, anh bắt đầu cởi phăng quần áo với những động tác hiệu quả, gọn lẹ, trong lúc đó vẫn dán mắt vào cô như sợ cô sẽ bỏ chạy. Cô làm theo anh, ngượng nghịu cởi giày, nhét kính vào trong túi, vật lộn cởi áo khoác.
Chẳng mấy chốc anh đã sẵn sàng, khỏa thân và chờ đợi khi cô còn đang lúng túng với ống tay áo. Cô hốt hoảng lùi lại khi anh tiến về phía mình như thể đã hết kiên nhẫn, và ngay khi lưng cô chạm vào tường, anh bắt đầu tấn công áo của cô. Chúa ơi, anh sẽ mua cho cô một bộ đồ co giãn có thể kéo ra được. Những cái nút chết tiệt này sẽ làm anh chết mất thôi.
Sự giúp đỡ của anh không mấy hiệu quả với áo sơ mi của cô. Miếng vải lụa mỏng manh gần như rách toạc dưới tay anh và ít nhất ba cái khuy bay đi. Cô thở dốc, cố gạt tay anh ra nhưng chưa gì anh đã kéo cái áo bị phá hoại đó xuống khỏi vai cô, giải phóng một đợt sóng kích thích, nóng rực toàn hương thơm ngọt ngào của cô.
“Xin lỗi”, anh nói khàn khàn. “Tôi sẽ mua cho em một cái khác.”
“Không sao cả”, cô thì thào. Bàn tay mảnh mai, lạnh băng của cô chống lên ngực anh khi anh vật lộn, chửi thề với khóa váy của cô. Ngay khi cái váy đầu hàng, anh quỳ gối, giật nó xuống quanh hai mắt cá chân cô. Anh làm y như vậy với quần tất và quần lót cotton trắng của cô, kéo cả hai thứ xuống bằng một động tác giật thô bạo.
Seth dừng lại, thở dốc. Anh đang run rẩy, cơ bắp cứng ngắc, tim đập dồn dập. Mất kiểm soát. Anh phải thả lỏng không thì sẽ hỏng việc. Nhưng mặt anh chỉ cách đường cong mềm mại của cô có vài phân. Anh có thể nhìn thấy rõ đến từng chi tiết của cô.
Raine đang nhìn xuống anh, mắt cô mở to và sẫm lại. Miệng cô hơi hé ra như muốn nói gì đó, nhưng đầu cô choáng váng, môi run run. Tóc cô tỏa sáng như hào quang của thiên thần, được rọi sáng từ ngọn đèn treo tường sau lưng. Cô chống tay trên vai anh, các ngón tay chùn lại khi da thịt hai người tiếp xúc. Anh lần lượt nhấc từng bàn chân cong mảnh mai, thanh nhã của cô lên và làm cái việc mà anh đã khao khát ngay khi khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể khỏa thân của cô trên màn hình. Anh trượt tay vào giữa đùi cô, ép chúng tách ra, và vùi mặt vào vùng đất bí ẩn của cô. Một tiếng kêu giật mình phát ra từ cơ thể cô. Anh hít vào hỗn hợp hương thơm ngọt ngào, hương xà phòng và kem dưỡng thể phảng phất hương thơm nữ tính nóng bỏng.
Móng tay cô đâm vào vai anh, còn đùi cô run rẩy khi anh dịu dàng nếm cô, cảm nhận tiếng rên khẽ khàng làm cả người cô run lên. Cô muốn anh. Anh có thể ngửi thấy sự phấn khích của cô, anh có thể nếm được dục vọng của cô. Không một người phụ nữ nào có thể giả vờ điều đó, bất kể cô ta có được trả bao nhiêu tiền đi nữa.
Anh nhỏm dậy, hơi thở phả ra nặng nề từ phổi. “Em sẽ mặc nguyên áo lót à?” Anh muốn biết.
Màu hồng trên má Raine đậm thêm khi cô với tay ra sau lưng để mở móc áo. Cô đông cứng tại chỗ, nhìn anh chăm chú và ôm lấy miếng vải trắng trơn trên ngực.
Anh mất kiên nhẫn với trò trêu chọc này rồi. Miệng cô há ra thành chữ “Ô” câm khi anh giật áo con khỏi người cô và quẳng nó đi. Cô lập tức khoanh tay che ngực.
Cảnh tượng này thật khác với những giấc mơ của anh. Anh đã mường tượng mắt cô sẽ sáng lên một lời mời mọc nhục dục khi cô đi thẳng vào đề, duyên dáng quỳ gối xuống trước mặt anh, thành thạo dùng miệng âu yếm anh. Hoặc có đến cả tá kịch bản khác mà cái nào cũng sẽ rất hay ho.
Nhưng cô chẳng hề làm theo một kịch bản nào trong số đó. Cô chỉ đứng đờ ra, hơi thở rối loạn và nông, mặt hồng rực, phần lớn son môi đã biến mất khỏi bờ môi đang run rẩy, mascara bị nhòe dưới đôi mắt mở to sững sờ. Một cánh tay mảnh dẻ ôm chặt lấy khiến hai bầu ngực của cô căng phồng. Bàn tay còn lại che phía dưới. Cả người cô run rẩy dữ dội, và cô nhìn chằm chằm vào cơ thể anh như thể chưa từng thấy một người đàn ông khỏa thân bao giờ.
Seth gỡ tay cô ra khỏi hai bầu ngực với chút khó khăn. Tay cô lạnh ngắt, run rẩy, và anh biết rõ cách để làm nó ấm lên. Anh bao những ngón tay mảnh mai của cô quanh phần đàn ông của mình. Sự mát lạnh nơi tay cô thật ngọt ngào khi chạm lên da thịt cháy bỏng của anh, khiến anh khẽ rên.
Tay anh siết chặt tay cô khi chỉ cho cô cách vuốt ve mà anh thích. Mái tóc thơm ngát của cô làm ngứa mũi anh, tay cô càng lúc càng tự tin làm anh phải rên lên vì sung sướng.
Rồi tay cô trở nên bạo dạn hơn, kéo anh tới gần bờ vực một cách nguy hiểm. Anh đã tính nhầm sự sốt sắng mình đối với tốc độ của cô. Anh quá khuấy động để chơi trò chơi này, anh không muốn phát nổ ngay bây giờ.
Anh vươn tay xuống và nắm chặt tay cô. Cô dụi bờ má đỏ hồng, ẩm ướt của mình vào ngực anh và dịu dàng hôn lên vòm ngực anh. Cô ngước lên nhìn anh e thẹn, phỏng đoán phản ứng của anh. “Anh mặn”, cô nói, giọng có vẻ thích thú. “Anh ngon quá.”
Thế là xong. Anh không thể đợi lâu hơn được nữa.
Seth đẩy cô áp vào cái tủ thấp và nhấc cô ngồi lên bề mặt nhẵn thín của nó, chen đùi vào giữa hai chân cô. Cô đẹp đến mức anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô túm chặt vai anh để giữ thăng bằng, các ngón tay bấm vào múi cơ ở vai anh. Cô ướt đẫm và mềm như lụa. Hơn cả sẵn sàng. Mắt cô khóa chặt vào mắt anh khi anh trượt một ngón tay vào trong cô, trêu chọc cô. Hẳn sẽ là một hành trình rất chật chội nhưng cô trơn và mềm, đang hăm hở co thắt quanh ngón tay anh. Cô muốn đến chết đi được.
Anh chăm chú quan sát cô. “Em đã sẵn sàng để đón tôi vào trong em chưa?”
Mạch máu ở hông cô đập rộn ràng khi anh cử động ngón tay sáng bóng, trơn tuột. Thêm một cái gật đầu không lời nữa, và anh đã thỏa mãn.
Anh cứ tưởng sẽ là một hành trình trơn tru, không dứt quãng. Nhưng không được. Cô chặt một cách khó tin, các cơ bắp nhỏ xíu căng lên và cứng lại, chống lại anh. Anh đẩy mạnh hơn, mồ hôi nhỏ vào mắt anh, và cô phát ra một tiếng kêu bén nhọn, nghẹn ngào, túm chặt vai anh.
Không có điều gì xảy ra như anh đã dự đoán cả. Thay vào đó anh đang đứng im như tượng, răng nghiến chặt đau đớn vì không nỡ làm đau cô.
Cô cảm nhận được cơn phẫn nộ của anh, kéo vai anh, khẽ nhăn mặt, tiếp nhận anh thêm một chút. Sự mơn trớn này đe dọa cướp đi khả năng kiểm soát của anh, anh túm lấy hông cô và siết chặt. Một nụ cười run rẩy, ngập ngừng làm miệng cô cong lên, khiến cơn sóng cảm xúc không mong muốn, không chào đón trào lên trong anh.
“Em xin lỗi”, cô thì thầm. “Em cần thêm ít thời gian trước khi chúng ta, ừm... làm điều đó.”
Anh rút ra, vuốt ve cô, làm cô run rẩy và thở dốc. “Em quá căng thẳng”, anh nói.
Một tiếng cười lo lắng làm người cô run run. “Có lẽ vì anh lớn quá.” Anh gầm gừ nhạo báng. Vì Chúa, anh đâu có lớn đến thế. Anh kéo cô xuống khỏi tủ. Cô lảo đảo, tựa vào ngực anh để đứng thẳng và nhìn anh bằng đôi mắt mở to dò hỏi.
“Nằm xuống”, anh quát.
Cô do dự, trông bất an và lo lắng. Anh nóng nảy ra dấu về phía chiếc giường. Cô dợm nói gì đó nhưng vẻ mặt anh rõ ràng là đã làm thay đổi suy nghĩ của cô. Cô cắn môi, lặng lẽ làm như anh bảo.
Cô thật dễ bảo, thật thiếu tự tin. Thật khác với những gì anh mong đợi. Điều đó khiến anh tức giận, bồn chồn, và lạc hướng. Chuyện này đáng ra chỉ có tình dục mà thôi. Tình dục thuần túy, trần truồng, nóng hừng hực.
Cô nhìn anh rụt rè, dò hỏi.
“Nằm xuống”, anh lặp lại, tự hỏi liệu cô có bao giờ giành thế chủ động hay chưa. Cô hành động như thể chẳng biết phải làm gì với anh hết.
Raine tựa vào giường và nằm đó như vật hiến tế, mắt mở to e sợ.
Sao cũng được. Tốt thôi. Anh thích ở trên. Bản năng của anh là điều khiển mọi thứ, dù trên hay ngoài giường. Có lẽ cô cảm giác thấy điều đó và đã hành xử tương xứng, như một gái bán hoa ngoan ngoãn bé bỏng. Anh kịp thời gạt cảm giác giận dữ kèm suy nghĩ thoáng qua đó đi.
Thực hiện giấc mơ, anh nhắc nhở mình, bình tĩnh lại.
Cô vén tóc lên, trải nó ra thành một cánh quạt sáng lấp lánh trên gối rồi vươn cánh tay về phía anh cùng một nụ cười bẽn lẽn.
Cả cơ thể anh phản ứng và anh thậm chí còn chẳng nhớ là mình đã di chuyển. Anh thấy mình đè lên cô, tim đập thình thịch, nhìn xuống nụ cười rực rỡ ngọt ngào, cảm thấy chết đói và tuyệt vọng.
Anh ép người lên cô, vùi tay vào mái tóc vàng óng mềm mại của cô và hôn cô, một nụ hôn ngấu nghiến như chết đói. Anh muốn nuốt trọn sự ngọt ngào tươi sáng, đầy chào đón này. Anh muốn nó cho riêng mình. Anh muốn chiếm đoạt nó, sở hữu nó.
Raine túm chặt tóc anh và rên lên khi anh trượt xuống cơ thể mịn màng như xa tanh của cô. Hương vị của cô, vị ngọt đậm đà, phàm tục của cô, da thịt bí ẩn hoàn hảo mềm như lụa của cô làm anh mất trí. Cô oằn người dưới những yêu chiều thành thạo của miệng anh, hông giần giật trong tay anh. Anh đẩy cô lên đỉnh và bay lên trời. Tiếng khóc rên rỉ, cơn chấn động làm cả cơ thể mảnh mai của cô chộn rộn, nóng bỏng, ướt đẫm, không thể kiểm soát. Anh cảm thấy hả hê, thắng lợi. Anh ngẩng đầu lên, và ngắm cô. Mắt nhắm, thở dốc, cơ thể mang màu của hoa hồng dại và ướt đẫm mồ hôi, vẫn đang run rẩy sau cực khoái. Cô cố hết sức thư giãn.
Đến lượt anh.
Seth gần như không thể kiểm soát nổi háo hức run rẩy của mình khi di chuyển lên trên cô, đẩy mình vào cơ thể mềm mại, ướt đẫm của cô. Mắt cô mở choàng ra trước sự xâm nhập trực tiếp đó, nhưng cô mở ra, ôm lấy anh.
Cô thở dốc khi anh đẩy mình vào lưng chừng. “Chờ đã” cô van xin, “Để em quen dần với nó đã”.
Anh ôm mặt cô và hôn cô với sự dịu dàng cầu xin, đưa đẩy những chuyển động khẽ khàng bằng hông. “Thả lỏng đi. Để tôi vào.” Giọng anh thô lỗ vì tuyệt vọng.
Cô quấn chân quanh hông anh. “Em thề, em đang cố đây.”
Anh nhìn chằm chằm mặt cô. Đôi mắt mở lớn của cô đang nhìn anh chăm chú, còn môi dưới sưng lên vì những nụ hôn thô bạo của anh đang run bần bật. Cô vươn tay chạm vào gò má ướt đẫm của anh, vuốt ve nó.
Cô mở toang cửa cho anh, hoàn toàn không đeo mặt nạ. Kem tươi, bơ, và lụa, đúng như anh đã mơ, đúng như anh mong muốn về cô. Thật kỳ quái. Nếu nó chỉ là một màn kịch, thì đúng là một màn kịch tuyệt đến khó tin.
“Em lúc nào cũng như thế này à?” Anh hỏi, không thể kìm lại.
Mắt cô mở ra, đờ đẫn. “Như thế nào cơ?”
“Không có gì.” Anh gạt bỏ cơn giận dữ vớ vẩn đi, thả lỏng hông và đâm ngập vào trong cô.
Anh nghe thấy tiếng kêu chói tai, hổn hển của cô như thể nó đến từ rất xa. Anh không thể phân biệt được đó là tiếng kêu sung sướng hay phản đối, dù phân biệt được thì anh cũng chẳng thay đổi được gì. Anh lạc lối, bị nhốt trong nhu cầu man rợ của chính bản thân, không có hy vọng chậm lại, không có khả năng ngừng lại. Cực khoái trút xuống anh như một con tàu chở hàng mất lái, và cú nổ ấy làm cả người anh rung lên với một sức mạnh kinh hoàng.
Rồi anh quay về với chính mình, nằm sõng soài trên cơ thể cô. Sự im lặng trong căn phòng đến là khó chịu.
Anh nhấc người khỏi người cô. Không có âm thanh nào trừ tiếng thở thô ráp của họ. Mặt cô ngoảnh đi, chỉ thấy được đường cong mảnh mai trên xương gò má đỏ bừng. Anh cảm thấy e dè một cách phi lý, như thể anh đã hủy hoại một thứ gì đó khi nó đang cố nở rộ. Một thứ gì đó mềm mại và yếu ớt như cánh bướm.
Anh lăn xuống khỏi người cô. Cô hít vào một hơi run rẩy, hơi thở rít lên như thể đang khóc. Anh tìm kiếm một điều gì đó an ủi hoặc dịu dàng để nói, nhưng đầu anh trống rỗng vì bị cơn cực khoái chấn động quét sạch.
Cô lăn người ra xa anh rồi rời khỏi giường. Đôi chân run rẩy của cô khụy xuống. Cô chống vào tường để đứng thẳng và lao vội vào phòng tắm.
Ổ khóa kêu cạch, một thứ âm thanh thật ồn ào và khắc nghiệt.
Anh khẽ rít lên qua kẽ răng, ngồi dậy, vùi mặt vào hai bàn tay. Việc một người phụ nữ nhốt mình trong phòng tắm mà không nói một lời sau khi quan hệ không phải là một dấu hiệu tốt.
Quá trình tư duy bắt đầu ngay lập tức - này nhé, cô đã rất sẵn sàng trên từng đường đi nước bước, chỉ vượt khỏi tầm kiểm soát ở thời khắc sau cùng mà thôi.
Thời khắc quan trọng nhất. Khỉ thật!
Sự im lìm này làm anh phát điên. Anh vứt bao cao su rồi nằm xuống giường, gối đầu lên tay. Anh chuẩn bị để chờ đợi, lâu bao nhiêu thì lâu. Không đời nào anh để cuộc hò hẹn của họ kết thúc thế này.
Đấy là vấn đề danh dự.