Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 3




“Thưa ông? Xin lỗi ông nhưng có một người tên Crowe gọi điện thoại, xin phép được lên đảo.”

Victor không rời mắt khỏi những con sóng đang vỗ vào bãi biển rải đá cuội dưới hiên. Ông nhấp một ngụm whiskey và thưởng thức hương vị ám khói phức tạp đó.

“Anh ta muốn gì?”

Cô hầu trẻ tuổi nhã nhặn hắng giọng. “Anh ta nói nó liên quan đến, à... trái tim của bóng tối.”

Nụ cười thỏa mãn làm miệng Victor cong lên. Kết thúc một ngày hoàn hảo đầy kích thích. Ai mà nghĩ Crowe lại có mặt thi sĩ thế chứ? Trái tim của bóng tối, hẳn rồi, “Bảo anh ta lên đi”, ông nói.

Victor nhấp ly Scotch, đưa mắt nhìn cái bóng mờ mờ của rặng thông đang bị gió thổi nghiêng ngả bao quanh đảo Đá. Đây là nơi cư ngụ ưa thích nhất của ông, bất chấp sự bất tiện khi phải đi thuyền tám mươi phút qua vịnh Puget và cũng sẽ trở thành tai ương cho bất kỳ ai ngu ngốc hay bất hạnh khi tự tiện tiếp cận nó. Tại nơi này, trong không gian riêng tư tuyệt vời này, ông có thể nhìn ra vịnh và thưởng ngoạn toàn cảnh thiên nhiên bao gồm vẻ đẹp lẫn khắc nghiệt trong đó: đại bàng đầu trọc, chim ưng biển và diệc xanh lớn, cá heo và cá heo lưng đen. Ngoạn mục!

Gió thổi lạnh lẽo, ánh sáng ban ngày đã tắt từ lâu, nhưng ông vẫn thưởng thức cảm giác bỏng rát dễ chịu khi thứ rượu hảo hạng này chảy xuống cổ họng, chưa sẵn lòng đi vào trong nhà. Ông hài lòng với bản thân một cách lố bịch. Ông thích trò chơi mà ông đang chơi và cả yếu tố may rủi được ông tính toán trong đó. Nhu cầu của ông thay đổi khi ông già đi, nhu cầu về sức mạnh và sự kiểm soát nhường chỗ cho cơn đói những trò giải trí và kích thích. Cứ như ông đang trẻ lại vậy. Chẳng mấy nữa ông sẽ gặp rắc rối với việc kiểm soát các cơn bốc đồng. Ông nâng cốc lên, ca ngợi ý nghĩ ngớ ngẩn đó.

Ông trông đợi đến thời điểm cuối cùng cũng giải quyết xong rắc rối về an ninh của mình. Sự kiên nhẫn của ông đã đến cực hạn. Seth Mackey và công ty tư vấn của anh ta tốt nhất phải thật giỏi. Theo tin đồn thì chắc chắn là vậy. Kể từ lúc ông bắt đầu tìm hiểu thông tin thì cái tên hãng Thiết kế Hệ thống An ninh Mackey liên tục xuất hiện. Công ty này thường xuyên được thuê bởi các chính phủ nước ngoài, các cơ quan chính phủ, các công ty thám tử trong nước, các nhà thầu vũ khí, các nhà ngoại giao và các giám đốc lừng danh. Công ty này nổi tiếng một cách lặng lẽ về những thiết bị giám sát tiên tiến nhất và các phần mềm được thiết kế riêng biệt, cũng như khả năng đối phó với các thiết bị giám sát đã được chứng minh. Điều tuyệt vời nhất trong tất cả là sự kín đáo nổi danh của Mackey, nó vô cùng thiết yếu đối với các mục đích của Victor, vì chắc chắn ông không thể báo cáo những vụ trộm chuyên nghiệp, gọn lẹ nhằm vào kho hàng của ông dạo gần đây với cảnh sát được.

Những tên trộm không gây ra những tổn thất kinh tế nghiêm trọng đối với ông. Công ty ăn nên làm ra của ông có thể nhận một trăm đòn như vậy mà không thèm chớp mắt. Điều khiến ông không yên là thời điểm của vụ trộm, sự chính xác và đồ chúng chọn. Chúng luôn cướp bóc chuẩn xác những chuyến hàng dành cho các khách hàng bí mật và khắt khe nhất của ông.

Công việc đã bắt đầu từ mấy năm trước như một nghề nhập khẩu tay trái thầm lặng, được phát triển chỉ vì độc một mục đích giải trí cho bản thân ông, những món đồ nghệ thuật, đồ cổ buôn lậu. Thú tiêu khiển mới nhất của ông là buôn bán vũ khí ám sát nổi tiếng từ những vụ án chấn động, một sở thích gần như được vô tình sinh ra. Người ta sẵn lòng trả một cái giá hết sức lố lăng cho một món đồ ăn cắp chứa lịch sử xã hội rùng rợn, bạo lực. Đạo đức suy đồi, phải, ông luôn thu được lợi nhuận lớn bằng cách lợi dụng sự suy đồi đạo đức. Chỉ là một trong biết bao hằng số bất biến dễ chịu trong cuộc đời thôi.

Một trong những thương vụ gần đây nhất của ông là con dao săn được Anton Laarsen - tên sát nhân Cincinnati - sử dụng trong cơn thịnh nộ trải khắp mười thành phố, năm bang của hắn. Victor đã bán đấu giá con dao đó được số tiền gấp năm lần con số phải bỏ ra để lập kế hoạch và tìm người trộm nó về. Con dao đã về tay giám đốc một công ty dược phẩm địa phương mà Victor thường chơi golf cùng, một gã hòa nhã, tử tế, bụng phệ và có cả một đàn cháu. Victor tự hỏi liệu vợ ông ta có nhận thức được hứng thú sâu sắc với tội ác giết người của chồng bà ta không. Đảm bảo không bao giờ biết là tốt nhất cho bà ta.

Buôn bán những món đồ như vậy cho ông cảm giác thoát khỏi tội ngọt ngào, cơn rùng mình ớn lạnh tạm thời đẩy lùi cảm xúc trống rỗng, xám xịt. Có thể hơi trẻ con, nhưng ông đã tới thời điểm đủ khả năng nuông chiều bản thân. Ít nhất ông cũng nghĩ vậy. Trong mỗi vụ, chỉ có mình ông dàn xếp việc mua bán. Điều đó cho thấy bất kỳ kẻ nào lên kế hoạch và những vụ đột kích hết sức chuyên nghiệp kia đã tiếp cận những thông tin mà chỉ có thể thu được bằng các thiết bị nghe lén điện tử.

Kế hoạch kiểm soát chống phá của Seth Mackey sẽ làm ông tốn cả đống tiền. Mức phí của anh ta rất ác liệt nhưng Victor có thể dễ dàng chi trả con số đó. Bản thân anh ta cũng khá thú vị. Anh ta sắc bén, xảo trá, và khó dò đến ngạc nhiên, nhưng Victor là bậc thầy tìm kiếm điểm yếu của con người. Sáng nay Mackey đã lộ điểm yếu rõ ràng đến mức hiển nhiên.

Victor cười to và hớp thêm một ngụm whiskey. Đến lượt Lorraine Cameron vào sân khấu. Trước là Katya Lazar bé bỏng với hai bím tóc vàng bạch kim. Cô cháu thất lạc đã lâu của ông. Thời điểm thật chuẩn xác.

Cô bé đã khiến ông ngạc nhiên. Sau cái chết của Peter, Alix - mẹ con bé - đã lôi con bé bỏ chạy như một kẻ chết nhát đáng khinh. Suốt một quãng thời gian dài, cô ta lẩn trốn một cách lố bịch, nhưng cô ta đáng nhẽ không cần mất công như vậy, cô ta không phải đối thủ trước mạng lưới thông tin của Victor.

Victor đã không còn hứng thú với Alix, nhưng ông đã theo dõi sự phát triển của cháu gái một cách đầy ham thích. Con bé tỏ ra có tiềm năng, nhưng lại mang quá nhiều vẻ e dè lệch lạc so với độ tuổi vị thành niên. Và từ lâu ông đã bác bỏ nó, coi nó như một tạo vật mềm yếu hấp dẫn nhưng đáng khinh, hài lòng với việc trôi dạt hết từ nơi này sang nơi khác, không mục tiêu, không thành tựu. Việc con bé cả gan giả mạo lý lịch để xin việc ở Công ty Xuất - Nhập khẩu Lazar đã khơi gợi thích thú của ông. Có lẽ bên dưới vẻ ngây thơ vụng về đó là cả một cá tính mạnh mẽ và nghị lực tỏa sáng.

Ông tự hỏi liệu Peter có thật là cha con bé hay không? Cân nhắc đến ham muốn tình dục trên diện rộng của Alix, khả năng đó không cao lắm, dù con bé hơi nhang nhác mẹ ông. Đến giờ ông mới nghĩ tới... Ông thoáng tính toán... Phải, rất có khả năng. Con bé rất có thể chính là con gái của ông. Thú vị đây. Dù không quan trọng vào thời điểm này. Ông đã cúng tế những tình cảm ủy mị đó ở bục thờ thủ đoạn từ lâu rồi. Bên cạnh đấy, nếu nó là con ông thì lúc này ông hẳn sẽ càng kỳ vọng nhiều hơn ở nó.

Dẫu trong trường hợp nào đi nữa thì ông cũng sẽ không tái phạm loại sai lầm với Peter. Không nâng niu, không chiều chuộng. Không thương xót. Ông sẽ tôi luyện con bé, kích ra bản tính nhà Lazar đáng tự hào trong nó. Công việc là bài kiểm tra đầu tiên của ông, để xem nó có khả năng chịu đựng nào không, và nó đang chống chọi tương đối tốt. Nó rất giỏi ngôn ngữ, viết hay, phản ứng nhanh, quyến rũ và nói năng hấp dẫn, đã thích ứng được với lịch trình làm việc được thiết kế đặc biệt để loại bỏ những kẻ vô dụng. Tuy vậy, nó vẫn còn là một con thỏ e dè, sợ sệt. Do Alix. Hẳn sẽ rất thú vị nếu chờ xem ông có thể biến nó thành người phụ nữ thực thụ tôi luyện từ thép và lửa rừng cháy rực hay không.

Cố vấn an ninh mới của ông chắc chắn sẽ rất háo hức được hoàn thành một phần vai trò của mình trong đó. May thay con nhóc rất đẹp. Ít nhất thì bà mẹ dâm tiện, trác táng của nó cũng hữu dụng phần nào. Thời còn trẻ Alix cũng là một người phụ nữ lộng lẫy, thế nhưng con bé còn vượt qua cả bà mẹ. Hoặc có thể nói là sẽ vượt qua, nếu có người dạy nó cách ăn mặc.

Ngẫm lại việc ông thực sự đã đề nghị tặng con nhóc làm thù lao bồi dưỡng cho Mackey sau buổi sáng nay nữa chứ. Gián tiếp thôi, tất nhiên, nhưng vẻ thấu hiểu đói khát lóe lên trong mắt anh chàng đã cho ông biết tất cả những gì ông cần. Ông cười khẽ, cảm thấy mình thật ranh ma. Victor thừa biết mình đúng là một tên khốn độc ác và quỷ quyệt, nhưng người ta phải làm những việc khiến mình hứng thú, bên cạnh đó, ông đang giúp đỡ con bé đấy thôi. Mackey chắc chắn sẽ tỏ ra mình là một đối tác tình dục vô cùng kích thích hơn những gã đàn ông vô giá trị mà từ trước đến giờ nó vẫn chọn. Có vẻ con bé được thừa hưởng gu chọn người tình tệ hại của cha nó - Peter tội nghiệp.

Mai ông sẽ để hai đứa lại một mình và đặt niềm tin vào dục vọng. Dự đoán hay kiểm soát những chuyện sẽ xảy ra là không thể. Tạ ơn Chúa vì đời có nhiều khả năng. Không thì hẳn ông đã cứa cổ tay vì buồn chán từ lâu rồi.

Ông muốn ghi lại đoạn hình hai đứa quyến rũ nhau, nhưng công chuẩn bị còn phức tạp hơn nhiều so với giá trị nó mang lại, bên cạnh đó, nó cũng khiến ông hơi lợm giọng. Sau cùng thì con bé là cháu gái ông. Ông sẽ cho nó chút riêng tư. Ít nhất là vào lúc này.

Ngoài giá trị giải trí đơn thuần thì tình huống này khá ngẫu nhiên. Ông cần tạo ảnh hưởng với Mackey bí ẩn trước khi tiến hành một dự án nhạy cảm như thế này, đặc biệt là sau những sự kiện không may mười tháng trước mà đỉnh điểm đã dẫn tới cái chết của một đặc vụ FBI ngầm Jesse Cahill. Ông vất vả lắm để xoay xở cứu vãn được tình thế, dù không tránh khỏi một số bối rối đáng kể trong một số mạng lưới kinh doanh nhất định của ông, Victor ghét bị bối rối.

Riêng Kurt Novak vẫn còn đang nuôi hận thù - nhưng “trái tim của bóng tối” mà Crowe mang tới cho ông lúc này sẽ thay đổi tất cả những điều đó trong chớp mắt. Nó là chi tiết cuối cùng trong cái kế hoạch sẽ đặt Novak về đúng vị trí mà Victor mong muốn. Ông cười mơ màng trước ý nghĩ ấy, ngẩng lên nhìn những đám mây lưa thưa lướt qua bầu trời sáng ánh trăng.

Cánh cửa kiểu Pháp mở ra và cô hầu hắng giọng. “Anh Crowe đã đến”, cô ta khẽ nói một cách kính cẩn.

Gió đang nổi lên. Những luồng gió lớn cuốn theo lá khô, làm lá thông bật dậy và xoay vòng vòng trên đá lát đường như màn trình diễn của lũ tiểu yêu nghịch ngợm, dấu hiệu hoàn hảo của vụ giao dịch sắp diễn ra. “Đưa anh ta ra đây”, Victor ra lệnh.

Lát sau, bóng đen xuất hiên sau ghế của ông. Crowe không phải là tên thật của anh ta. Victor thậm chí còn không biết tên thật của anh ta, người quen của ông cũng không ai biết hết. Anh ta chính là dạng người để người ta liên hệ khi muốn sắp xếp một vụ làm ăn phức tạp, bí mật, và hết sức phi pháp, như trộm một vũ khí giết người khét tiếng chẳng hạn. Anh ta là tay sai đáng tin cậy nhất mà Victor từng dùng, và cũng đắt đỏ nhất.

Anh ta mặc một cái áo mưa dài, màu ô liu ảm đạm, mặt khuất kín dưới cái mũ rộng vành và kính phản quang, dù giờ là hoàng hôn. Những đường nét khuôn mặt ít ỏi lộ ra của anh ta lạnh lẽo và góc cạnh. Anh ta đặt một cái vali kéo bằng thép cạnh ghế của Victor, rồi đứng thẳng người, và chờ đợi. Không cần phải kiểm tra tính xác thực của món đồ mà anh ta chuyển tới. Danh tiếng của anh ta là đủ.

Những con cờ trong tâm trí Victor dịch chuyển, xuất hiện một đội hình công kích mới. “Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản thông thường tối nay”, ông nói bình thản, che giấu sự phấn khích của mình.

Cái bóng của Crowe lặng lẽ rút lui. Victor với lấy vali và đặt nó lên lòng. Corazon - trái tim của bóng tối. Ông thật sự có thể cảm nhận nó đang đập giữa hai bàn tay, ông là Aladin đang cầm một vị thần bị giam giữ. Một Aladin thông thái, người hiểu rõ quyền lực, dục vọng, và bạo lực. Còn Kurt Novak, chính là vị thần của ông.

Ông mở nó ra. Khẩu Walther PPK vẫn nằm trong cái túi nhựa có dán nhãn của phòng giám định, vẫn phủ lớp bụi lấy dấu vân tay. Giá trị của nó không thể được thể hiện bằng đô la, vì cái giá của nó liên quan đến những lời đe dọa và nhờ vả kéo dài cả một đời.

Quá khứ, hiện tại, và tương lai chỉ là một đối với chủ thể. Khuôn mặt nổi tiếng của cô nàng Belinda Corazon bất hạnh trôi nổi trong trí nhớ của ông. Khẩu súng thép góc cạnh lạnh lẽo trong lòng ông đây bị khóa lại mãi mãi trong khoảnh khắc kéo dài vô tận mà vào lúc đó một hành vi bạo lực cướp đi một sinh mạng đã diễn ra. Phải là một người bị những giấc mơ rõ ràng tra tấn, nhạy cảm với sự chuyển động quyền lực như ông, thì mới đọc được dấu hiệu đặc trưng của khẩu súng.

Thật nặng nề khi là một trong hai người biết rõ danh tính hung thủ thật sự giết Belinda Corazon trên thế giới này. Thoáng thấy cảm giác u sầu đáng báo động xuất hiện, ông đóng vội va li để quyết tâm chặn cảm giác đó lại. Không có lý do gì để cảm thấy tội lỗi, ông nhắc nhở mình. La Corazon chỉ là người quen chứ không phải bạn bè của ông. Giống rất nhiều ngôi sao khác, cô ta đã tham gia những bữa tiệc xa hoa và nổi tiếng của Victor.

Một năm trước ông và Novak hoàn thành một thương vụ làm ăn hết sức thuận lợi, trong cơn xúc động vì thiện cảm dành cho sau đó, Novak đã thuyết phục ông sắp xếp một buổi gặp mặt giới thiệu riêng với Belinda. Mức độ tội lỗi của ông chỉ có thế. Toàn bộ trách nhiệm của ông chỉ có thế.

Bằng cách nào đó, Novak đã thật sự tìm được cách gợi lên hứng thú của cô nàng phù phiếm kia. Có lẽ là nhờ món quà dây chuyền ngọc trai đen biển Bắc của anh ta, có lẽ là nhờ sức hút độc hại của chính anh ta. Sở thích của phụ nữ đúng là không thể hiểu nổi. Dù sao thì cuối cùng sức hút của anh ta cũng phai nhạt với cô ta, và La Corazon cứ nghĩ cô ta có thể dễ dàng bỏ rơi người tình này của mình như những người khác, rồi cuối cùng đã phải trả giá cho sai lầm đó bằng cả tính mạng.

Victor rút một điếu thuốc lá ra khỏi cái hộp cổ bằng bạc, khẽ phất tay. Cửa mở và cô hầu vội vã đi tới cạnh ông. Cô ta chật vật châm điếu thuốc lá cho ông trong cơn gió dữ dội, rồi đứng im lặng, chờ được cho lui hoặc tiếp nhận các mệnh lệnh khác.

Con mắt thành thạo của ông nhàn nhã lang thang trên cả khuôn mặt và cơ thể cô gái. Ông thay đổi họ thường xuyên, để tránh nhàm chán, và cô nàng này khá mới. Ông ngắm nghía bầu ngực cao, đầy đặn, thân hình mảnh mai, săn chắc của cô ta. Cô ta có mái tóc suôn dài màu hạt dẻ và đôi mắt xếch màu xám. Hấp dẫn. Sự giá lạnh đã làm núm vú cô ta rắn lại. Chúng sẫm màu và săn, nhìn thấy rõ qua cái áo dính chặt của cô ta. Gió thổi tung mái tóc, nó làm bay bay trên khuôn mặt đáng yêu. Ông nhìn đôi môi đỏ căng mọng của cô ta, chợt muốn... Không!

Không phải tối nay. Ông hiếm khi có nhận thức mạnh mẽ, tỉnh táo như thế này. Ông không hề cảm nhận được sức sống và hứng thú đến thế từ sau cái chết của Peter. Đây là khoảnh khắc phải tận hưởng một mình. Ông mỉm cười thân thiện với cô gái và cố gắng nhớ ra tên cô ta. “Cảm ơn cô, Mara. Chỉ vậy thôi.”

Cô ta mỉm cười rạng rỡ với ông và lui đi. Cô ta thật sự đáng yêu. Có lẽ mai ông sẽ chiều bản thân. Còn bây giờ, ông chỉ đơn giản trôi bồng bềnh trong niềm vui của sự phấn khích này, ngẫm nghĩ tới những quân cờ mới trên bàn cờ và nước đi tốt nhất cho chúng.

Ván cờ hết sức phức tạp và phải chuẩn bị lâu dài. Ông nắm nhiều chi tiết bí mật về các quan chức bang và thành phố, những doanh nhân và những chính trị gia đến mức gần như được miễn tội trước luật pháp. Và những khoản tiền hậu hĩnh ông dùng để quyên góp, tặng quà, ủng hộ, đóng góp cho các chiến dịch tranh cử cũng khiến mọi việc diễn ra suôn sẻ. Victor Lazar, trụ cột của cộng đồng, nhà từ thiện hiền hòa và người tổ chức những bữa tiệc tuyệt diệu. Vết nhơ bất lương mờ nhạt với cái tên Lazar chỉ càng khiến lời mời tới các bữa tiệc của ông thêm được săn đón. Mọi người thích cảm giác hư hỏng, một hằng số bất biến dễ chịu khác của cuộc sống. Buổi tiệc sắp diễn ra ở đảo Đá vào tối thứ Bảy tới sẽ hấp dẫn hơn bao giờ hết khi những quân cờ khó đoán mới xuất hiện kia vào cuộc.

Phải, ông rất cần một thách thức, và Raine đáng yêu, chưa trải đời cũng vậy. Con nhóc là một ẩn số kể cả với chính nó. Đến lúc thích hợp để con bé lĩnh hội hết tầm nhiệm vụ mới của mình rồi.

Seth Mackey. Ra đó là tên anh ta. Raine gọi nó thầm trong lòng dễ đến lần thứ một trăm khi cô vào nhà. Văn phòng bàn tán xôn xao suốt cả ngày, thông tin ngấm vào cô như nước ngấm vào miếng bọt biển. Bất kỳ lúc nào tấm lưng thẳng đờ của Harriet quay lại, các thư ký lại tiếp tục nói về Seth Mackey, ngoại hình, phong cách, đôi mắt âm ỉ cháy... Hiển nhiên anh ta là cố vấn an ninh thành đạt sẽ cải tiến hệ thống nhà kho bằng công nghệ nhận dạng tần sóng vô tuyến. Cô phải làm thêm một tiếng đồng hồ để cố tìm cách đưa ra thông tin quảng cáo về tính năng an ninh lên các chuyên mục mới được cập nhật gần đây của trang web.

Cô cởi khuy áo và phát hiện có một phong bì trong hòm thư. Nó đến từ văn phòng điều tra những cái chết bất thường ở vịnh Severin. Tim cô nhảy lên họng. Việc đầu tiên cô làm khi đến Seattle là viết thư yêu cầu một bản sao biên bản khám nghiệm tử thi của cha cô. Cô mở nó ra bằng đôi tay run rẩy.

Nội dung giống hệt những gì cô nghe nói, tai nạn chết đuối. Cô liếc nhìn qua các trang giấy, cố giữ sự bình tĩnh và khách quan. Những mẫu nội tạng và mô, phân tích hóa học và chất độc, dịch dạ dày, ngực, bàng quang, dịch kính, và vài cái khác. Cô nhìn chằm chằm xuống tập giấy, cảm thấy lạnh lẽo, bải hoải, và hết sức cô độc. Báo cáo không tiết lộ, không ám chỉ bất cứ điều gì. Vị bác sĩ đã ký tên vào báo cáo có tên là Serena Fischer. Cô thầm ghi nhớ cái tên này.

Điện thoại reo, và cô nhăn mặt. Không một người bạn nào của cô có số điện thoại này hết. Chỉ có thể là mẹ cô. Cô với lấy ống nghe. “Xin chào?”

“Ái chà. Cuối cùng ta cũng tóm được con tại nhà.” Giọng nói hờn dỗi, bị tổn thương của bà khiến dạ dày cô siết chặt.”

“Chào Alix.”

“Ta gọi điện liên tục, con yêu à, thế mà con chẳng bao giờ có nhà hết! Tin nhắn ta để lại nhiều không đếm nổi nhưng tất nhiên, con cũng chẳng gọi lại. Hôm nào cũng thế, con làm việc gì cả ngày vậy?” Raine thả túi xuống sàn với tiếng thở dài lặng lẽ. Sau một ngày làm việc mười bốn tiếng ở Công ty Xuất - Nhập khẩu Lazar tàn bạo, điều cô muốn làm cuối cùng là trò chuyện với mẹ mình. Cô cởi áo khoác và treo nó lên, nghĩ ra cớ giải thích. “À, đủ loại việc. Hôm nọ à, con, lên thuyền đi công tác. Tất nhiên, trời mưa, nhưng cảnh rất đẹp. Con đi mua sắm. Phỏng vấn xin việc. Và con đã kết thân với vài người bạn mới tốt bụng.”

“Có quý ông tốt bụng nào mới không?”

Hình ảnh hơi thở ve vuốt nóng bỏng của Seth Mackey phả vào cổ cô hiện lên trong tâm trí, hết sức rõ ràng. Cô nuốt xuống một tiếng cười khúc khích. Seth Mackey có thể rất nhiều ưu điểm, nhưng cô cá "quý ông” không nằm trong số đó. Thế mới tốt. Nếu có cơ hội ở cùng anh ta thì cô không có ý định cư xử như một quý cô. “Không có quý ông nào cả”, cô lầm bầm.

“À.” Mẹ cô có vẻ thất vọng nhưng không ngạc nhiên. “Ta không nghĩ là con đã cố gắng. Chúa biết là con chẳng bao giờ thế cả.”

Theo sau là một khoảng im lặng chờ đợi, mẹ cô chờ câu phản pháo cũ rích của Raine, dấu hiệu khởi đầu của một cuộc tranh luận mệt mỏi và quá mức quen thuộc. Raine bướng bỉnh im lặng, cô quá mệt mỏi để chơi trò chơi này.

Alix Cameron thở dài nóng nảy. “Ta không hiểu nổi vì sao con lại chọn Seattle nữa”, bà phàn nàn, “Quá già nua. Lúc nào cũng xám xịt và ẩm ướt.”

“Luân Đôn cũng xám xịt và ẩm ướt đấy mẹ”, Raine chỉ ra. “Mẹ cũng không đến đây mấy chục năm rồi. Seattle rất tân tiến.”

Người phụ nữ trung niên hắng giọng hồ nghi. “Gọi Alix thôi, Raine. Từ ‘mẹ’ khiến ta cảm thấy già cỗi mà.”

Raine cắn môi trước câu quở trách quen thuộc đó. Nhớ được những cái tên luôn thay đổi qua các năm của mẹ cô đúng là một thử thách chẳng bao giờ kết thúc. Cô đã rất biết ơn khi mẹ cô quyết định mạo hiểm quay lại tên ban đầu của bà. Đơn giản hơn nhiều so với việc vài tháng một lại phải làm quen với một cái tên hoàn toàn mới.

Raine nhìn chằm chằm vào biên bản xét nghiệm tử thi nằm trên bàn điện thoại và nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô hít một hơi thật sâu, dạ dày nhộn nhạo. “Alix, con vẫn muốn hỏi mẹ một chuyện...”

“Gì vậy con yêu?”

“Cha được chôn ở đâu?”

Đầu bên kia im lặng khủng khiếp. “Chúa nhân từ, Lorraine.” Giọng Alix như bị bóp cổ.

“Đây là một câu hỏi hợp tình hợp lý. Con chỉ muốn tỏ lòng kính trọng. Để lại vài bông hoa.”

Cô phải chờ lâu đến mức cô bắt đầu tự hỏi có phải là điện thoại đã bị ngắt rồi không. Khi Alix cất tiếng, giọng bà đột nhiên nghe thật già nua. “Ta không biết.”

Raine há hốc. “Mẹ không...”

“Chúng ta đã rời khỏi đất nước này, nhớ chứ? Chúng ta chưa bao giờ quay lại. Làm sao ta biết được?”

Làm sao mẹ có thể không biết cơ chứ, Raine thì thầm trong bụng. Cô ép tay vào nút thắt nặng nề trong bụng. “Con hiểu rồi.”

“Ta nghĩ con có thể tìm ra điều đó qua sổ đăng ký”, mẹ cô nói mơ hồ. “Gọi cho các nghĩa trang, hẳn phải có cách.”

“Vâng, hẳn phải có”, Raine lặp lại.

Có tiếng khịt mũi, ho hắng và mẹ cô lại cất tiếng, giọng nghẹn ngào vì nước mắt. “Con yêu, khi ấy chúng ta đang ở Positano, trên bờ biển Amalfi. Có nhớ lũ trẻ Rossini mà con chơi cùng trên bãi biển không? Gaetano và Enza? Đó là nơi chúng ta nhận được tin. Gọi cho Mariangela Rossini mà xem. Bà ấy là người đã phải gọi bác sĩ đã giúp ta bình tĩnh khi hay tin. Nếu con không tin ta, hãy gọi cho bà ấy.”

“Tất nhiên là con tin mẹ”, Raine dỗ dành. “Chỉ là con liên tục có một giấc mơ...”

“Ôi Chúa ơi! Đừng nói với ta là con lại lẫn lỗn giữa mơ và thực như khi còn bé! Ta đã từng phát điên lên vì lo lắng! Đừng có nói với ta là thế, Lorraine!”

“Được rồi”, Raine bực tức. “Con sẽ không nói với mẹ thế.”

“Chúng là giấc mơ thôi, Lorraine! Không có thật! Con có nghe ta không đấy?”

Raine nhăn mặt và đưa điện thoại ra xa tai. “Vâng”, cô lặp lại. “Chỉ là mơ. Bĩnh tĩnh lại đi, Alix.”

Alix sụt sịt ầm ĩ. “Nói với ta là con không về Seattle để đào mấy bộ hài cốt lên đi, con yêu! Hãy để quá khứ trôi qua. Con là một cô gái sáng giá và có quá nhiều tiềm năng! Nói với ta là con đang tiến lên phía trước, nhìn về tương lai đi!”

“Con đang tiến lên phía trước và nhìn về tương lai”, Raine nói đúng bổn phận.

“Đừng hỗn với ta, cô gái trẻ.”

“Xin lỗi”, cô lầm bầm.

Cô mất vài phút cẩn thận xoa dịu nỗi lo lắng của mẹ và dập máy. Khi được gác máy, cô ấn tay vào bụng và vứt bỏ ý nghĩ làm một cái sandwich. Như thường lệ, nằm xuống khiến dạ dày cô thắt chặt thành một quả bóng nhức nhối, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô sắp sửa vượt quá giới hạn cuối cùng. Cô sẽ cố hết sức đào toàn bộ số hài cốt dù có phải thuê một cái máy đào đi chăng nữa.

Cô cân nhắc lời mẹ. Trong ký ức của cô, những ngày sau cái chết của ba là một chấm nhạt nhòa đầy đau khổ, đến lúc cô bắt đầu chú ý đến những chuyện xung quanh thì cô đã đến một đất nước khác với một cái tên mới. Nhưng chắc chắn một điều - cô không nhớ đã nhận tin đó ở Positano. Chắc chắn khoảnh khắc đó nên khảm sâu như đá khắc vào tâm trí cô, mọi chi tiết đều sống động và không thể biến đổi.

Cô chưa từng thấy ngôi mộ thật của cha mình. Có lẽ chứng kiến nó khác hình ảnh trong mơ sẽ khiến giấc mơ bớt phiền muộn.

Thế nhưng nếu thực tế cũng giống y hệt như vậy thì sao?

Dạ dày cô quặn lên trước ẩn ý nằm sau đó và cô gạt ý nghĩ sởn gai ốc ấy sang một bên. Đây không phải là lúc tự làm mình phát điên. Tế bào não của cô còn ít lắm rồi. Cô phải tập trung vào những điều lạc quan. Cuộc gặp gỡ với Seth Mackey và Victor cuối cùng cũng đưa mọi thứ vào guồng quay. Rất tốt. Có tiến triển. Cô phải quyết định xem phải mặc gì vào ngày mai.

Quan trọng hơn, cô phải quyết định xem sẽ làm gì vào ngày mai.

Sự phấn khích trào dâng trong cô mạnh mẽ đến mức cô nhảy bật dậy, cười thành tiếng. Cô vào phòng ngủ và cẩn thận quan sát tấm gương trên tủ đứng, cố mường tượng Seth Mackey thấy gì khi nhìn cô. Một thứ mà anh ta muốn, rõ ràng là thế, nhưng cô khó lòng hình dung nổi đó là gì. Tất cả những gì cô thấy là một Raine già cỗi, trông nhợt nhạt và khiếp hãi.

Lúc này mà vướng vào dục vọng thì đúng là ngu ngốc và sai thời điểm, nhất là khi cô đang chênh vênh trên bờ vực thảm họa. Nhưng này, ngay từ thời điểm hỏng bét cùng khả năng đánh giá kém cỏi đã trở thành điển hình cho cuộc sống tình cảm của cô rồi sao. Nhìn Frederick Howe và Juan Carlos thì biết. Những năm đi đây đi đó chẳng hữu ích gì cho việc kết bạn hay phát triển kỹ năng xã giao hết. Rốt cuộc thì Alix đã gặp gỡ và kết hôn với Hugh Cameron, một doanh nhân người Scotland lạnh nhạt. Bà và Raine an cư tại Luân Đôn với ông nhưng đến lúc đó thì thiệt hại cũng đã xảy ra rồi. Raine e thẹn một cách đau đớn. Không đời nào các chàng trai ở trường chịu dính dáng với cô nàng đeo kính kiệm lời luôn ôm một chồng tiểu thuyết lung lay như sắp đổ.

Kể cả khi cô đã quay lại Mỹ để học cao đẳng, tình huống đó vẫn không được cải thiện, sự trinh trắng chưa "được” cướp đi của cô bắt đầu đè nặng lên cô. Không lâu sau khi cô bước sang tuổi hai mươi tư, cô gặp Frederick Howe ở Paris. Anh ta là đối tác kinh doanh của cha dượng cô, một người đàn ông Anh vạm vỡ ngoài ba mươi, dễ chịu và lịch sự. Anh ta đã đưa cô đi ăn, trong bữa ăn đó anh ta nói không ngừng nghỉ về bản thân. Tuy vậy, anh ta có vẻ dễ chịu, chắc chắn là an toàn và không đe dọa. Sau bữa tối, cô hít một hơi thật sâu và để anh ta đưa mình về căn phòng thuê nhỏ tí xíu của cô.

Điều này đã được chứng minh là một sai lầm nghiêm trọng. Anh ta vụng về và thô bạo, đè nặng lên người cô, hơi thở chua lét vì tỏi và rượu vang. Chuyện đó kết thúc gần như trước cả khi bắt đầu, nhưng dưới hoàn cảnh ấy thì đúng là ơn trời, vì nó khiến cô đau đớn vô cùng. Và anh ta đã rời khỏi căn hộ không một lời tạm biệt khi cô đang rửa ráy trong phòng tắm.

Sau cái lần bẽ bàng đó, cô mất mười tám tháng mới đủ can đảm để thử lại. Sau đó cô gặp Juan Carlos trong một mùa hè học tiếng Tây Ban Nha ở Barcelona. Khi ấy anh đang chơi một bản nhạc của Bach bằng cello trong công viên, mảnh dẻ và đẹp trai, với đôi mắt nâu làm người ta tan chảy và những lọn tóc xoăn giống hệt Byron, ăn vận để thu hút người khác với đồ Gucci và Prada. Cô bị tác động sâu sắc bởi sự thanh nhã, nhạy cảm của anh. Anh khác hẳn với Frederick lạnh nhạt, đúng thứ đánh động được những tình cảm lãng mạn đã ấp ủ từ lâu trong cô.

Nhưng khoảnh khắc gắn kết đam mê của họ không bao giờ thoải mái đối với Juan Carlos. Trước sự do dự của anh, cô đã tỏ ra hết sức kiên nhẫn, dỗ dành và trấn an anh, ca ngợi cái tôi của anh. Cuối cùng thì anh thú nhận, anh nghĩ mình bị gay.

Mùa hè đó cô đã rèn nên một tình bạn lâu dài và sâu sắc với anh. Anh nhớ ơn cô vì đã giúp anh có can đảm đối diện với sự thật về giới tính của mình, một điều hết sức tốt đẹp. Cô yêu anh một cách dịu dàng và chúc anh hạnh phúc bằng cả trái tim. Nhưng điều đó lại khiến cô trở về đúng vị trị cũ. Bất an, bối rối, và lo lắng.

Không lâu sau mùa hè đó, giấc mơ về tấm bia mộ bắt đầu xuất hiện dày đặc. Trong danh sách các rắc rối, năng lượng tình dục bị dồn nén của cô bị đẩy xuống vị trí thứ hai rồi quên bẵng. Cho tới giờ. Nó đã quay lại một cách hoành tráng. Cả cuộc đời cô bị những sự kiện bên ngoài vùi dập không sao kiểm soát. Giờ thì cô lại bị xô đẩy bởi những thế lực bên trong mà thậm chí còn đáng sợ hơn. Nỗi sợ hãi, những giấc mơ, phản ứng tim đập thình thịch của cô đối với Seth Mackey.

Cô cởi áo vest và treo nó lên. Cô có thể đối mặt và vượt qua nỗi sợ hãi, cô tự nhủ một cách gan dạ khi cởi khóa váy. Cô đang làm hết sức để xử lý các giấc mơ. Còn vụ Seth Mackey thì vượt quá sợ hãi rồi. Anh thuộc về vương quốc của kỳ lân và nhân mã, ma quỷ và rồng. Một nơi mà đến cô cũng tìm thấy sự biến đổi diệu kỳ của bản thân.

Cô cởi khuy áo, ném nó lên ghế, nhìn chằm chằm vào gương khi tháo kẹp tóc. Cô bắt đầu trông gầy gò rồi đấy. Ngày mai cô sẽ bôi thêm che khuyết điểm lên quầng thâm dưới mắt và đánh đậm má hồng hơn. Cô rũ tóc khỏi búi định cởi phăng cái váy lót lụa ra. Nhưng rồi cô dừng lại, kéo nó về chỗ cũ và nghĩ đến đôi mắt của Seth Mackey. Hơi nóng tràn lên mặt cô. Mai không cần đánh má hồng rồi.

Cô nở một nụ cười mời gọi, đầy nhục dục với gương. Cô cúi xuống và hất tóc, rẽ tóc bằng các ngón tay và gạt nó qua vai, để vài lọn tóc xòa xuống mặt. Vẻ “nữ hoàng rừng xanh” chưa thuần hóa. Có lẽ tô ít son môi cũng được. Loại nào đó bóng và ướt. Cô bĩu môi khi kéo váy lên, oằn người một cách gợi cảm khi cởi đồ. Cô lôi váy ra, để nó đung đưa trên đầu ngón tay rồi rơi xuống sàn.

Giờ đến lượt quần tất. Chúng hết sức xấu xí. Cô cần loại tất dài đến đầu gối để có thể ngồi lên mép ghế, cởi nịt tất và chậm rãi lăn nó xuống đùi trong khi anh chàng cướp biển quan sát, mắt chiếu những tia lửa ngọt ngào trên da cô.

Còn như thế này thì cô sẽ phải cúi xuống và cởi chúng ra, cố không vấp ngã khi lôi chúng khỏi mắt cá chân. Có lẽ một người phụ nữ giàu kinh nghiệm hơn có thể khiến cảnh đó trông quyến rũ, nhưng không phải cô. Đồ lót của cô trông buồn tẻ đến đáng thương. Bộ ngực đầy đặn của cô luôn khiến cô tự ti, vì vậy cô dùng áo lót thu nhỏ ngực có gọng để giúp mình cảm thấy gọn gàng và bớt gây chú ý hơn. Đây là lần đầu tiên cô muốn một cái áo lót xẻ sâu và diêm dúa, hé lộ thật nhiều khe ngực.

Thôi không sao. Cô mới chập chững bước vào địa hạt những phụ nữ chết người thôi mà. Giống bất kỳ kỹ năng nào khác, cái này cần thời gian mới hoàn hảo được.

Cô ôm lấy ngực nhìn gương, tưởng tượng Seth đứng sau cô, tay trượt trên bụng cô rồi ôm lấy ngực cô, cảm nhận sự mềm mại và sức nặng của cô. Cô tưởng tượng hơi thở nóng bỏng của anh trên cổ mình, bộ râu lún phún của anh chà lên da cô khi anh hôn rồi liếm cổ và vai cô. Rồi đùng một cái, anh đã ra trước mặt cô, cúi xuống, lưỡi anh lùa vào giỡn ngực cô. Cô cởi móc áo con, tưởng trượng mình khỏa thân trước mặt anh.

Nó thật sống động. Cảnh tượng đó hé mở sau đôi mắt nhắm nghiền của cô, chói lòa rực rỡ. Cô có thể nghe rõ tiếng gầm gừ tán thưởng đầy khoái lạc của anh, cô có thể cảm nhận sự nóng rực, ẩm ướt từ miệng anh khi anh hôn liếm cô, lưỡi anh đảo tròn, nhấm nháp... Cô đang tự hỏi Seth sẽ là một người tình như thế nào. Chậm rãi và uể oải, hay đam mê và gấp gáp? Cô tự hỏi liệu anh có thực hiện những hành động mà cô mới chỉ đọc trong tiểu thuyết lãng mạn và khiêu khích hay không?

Cô cởi quần lót, để chúng rơi xuống mắt cá chân. Giấc mơ tiếp tục xoáy tròn, không thể cản lại, anh quỳ gối xuống trước cô, ép mặt vào người cô, hít hà hương thơm của cô. Nóng bỏng và ngọt ngào, như một bông hoa dưới ánh mặt trời, anh đã nói như vậy đấy. Câu nói đó vang vọng trong tâm trí cô, khiến cô thở dài vì khao khát.

Cô chạm vào người mình, lần theo những chuyển động của người tình trong mơ. Trêu chọc những nếp gấp ẩm ướt nỏng bỏng, trơn tuột. Mắt cô choàng mở vì một tiếng thở dốc. Thường thì giấc mơ của cô tràn đầy màu hồng và mơ hồ một cách dịu dàng, nhưng giấc mơ này vừa khẩn cấp vừa đói khát, vừa rõ đến từng chi tiết. Giấc mơ này có ý chí riêng, và cô thì bất lực phải đi theo nó, nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt mở to, sợ hãi. Mặt cô hồng rực, môi đỏ bừng và hơi hé mở, mắt sẫm lại rồi giãn ra. Cô trông giống một người phụ nữ ham muốn đến gần như tuyệt vọng.

Cô đá quần lót đi và cẩn thận bước về phía giường bằng đôi chân run rẩy. Cô gần như thấy kinh hãi vì cơn nhức nhối không ngừng nghỉ giữa hai đùi, cảm giác bức bối hoang dại, rền rĩ. Nhu cầu đập dồn dập vào trong cơ thể cô, nặng nề và nóng bỏng. Cô tựa lưng vào chồng gối và quằn quại trên tấm đệm, háo hức vuốt ve da thịt nhạy cảm trên mặt vải lanh mềm như vòng tay âu yếm.

Cô ưỡn người trên giường với một tiếng kêu bén nhọn, một dòng thác cảm xúc ào ào chảy vô tận, mãnh liệt hơn bất kỳ cơn cực khoái nào mà cô từng trải nghiệm. Cô kéo chăn lên cơ thể run rẩy, mềm oặt của mình và chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.

Đêm đó cô lại thấy mình đang khỏa thân bơi trong bể cá thủy tinh. Tóc cô trôi quanh người, sáng rực và lung linh. Nhưng giấc mơ trước mắt cô thay đổi. Bức tường kính sụp đổ, những viên đá nhiều màu sắc biến thành cát lấp lánh, những cành san hô giả trở thành những kiến trúc khổng lồ cao sừng sững phát sáng trong làn nước u ám. Lâu đài nhựa đã biến mất nhưng còn thuyền bị đắm trở thành thuyền thật, vỏ tàu bám đầy tảo và hàu.

Bất kỳ sự bảo vệ nào mà những bức tường kính đó mang tới cho cô đều đã biến mất. Cô muốn bơi lội cùng những con cá lớn và ước muốn của cô đã thành sự thật. Cảm giác tự do vô hạn căng tràn trong cô gần như bù đắp cho toàn bộ nguy hiểm đang chực chờ khi cô bơi sâu hơn vào đáy đại dương bí ẩn như một tia sáng chập chờn nhỏ xíu.