Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 800




Bởi vì... Trương Minh Vũ đập xuống người Tần Minh Nguyệt, không lệch một li.  

Quan trọng là... miệng anh đã lấp kín miệng cô ta!  

Trương Minh Vũ ngu người luôn rồi!  

Mùi thơm quyến rũ len lỏi vào chóp mũi thật nhanh.  

Cơ thể anh bỗng có gì đó bồn chồn không yên.  

Khắp người là cảm giác mềm mại!

Tần Minh Nguyệt cũng chết trân tại chỗ.  

Cảm giác người mình nặng trĩu.  

Ở môi cũng... mềm mềm...  

Lại còn đầy mùi nam tính!  

Đầu óc Tần Minh Nguyệt trống rỗng.  

Cả hai người đều hóa đá.  

Không biết qua bao lâu Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, cô ta trợn trừng mắt, thét: "A!"  

Cảm giác tê dại truyền đến đôi môi, Trương Minh Vũ cũng lập tức mở to hai mắt.  

Anh đứng bật dậy ngay.  

Tần Minh Nguyệt lại cất cái giọng chói tai lên: "Ghê quá... Trời ơi!"  

Trương Minh Vũ cố gắng đứng thẳng người.  

Ơ... Anh thật sự không cố ý mà!  

Sao khéo đến vậy chứ?  

Thật lâu sau đó, tiếng thét ầm ĩ của Tần Minh Nguyệt mới từ từ dừng lại.  

Trương Minh Vũ thấy cực kỳ lúng túng.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy rồi chùi miệng thật mạnh.  

Anh bắt đầu luống cuống tay chân.  

Nếu cứ thế này mãi thì chỉ anh chịu thiệt!  

Không thể thế này được!  

Một sáng kiến chợt nảy lên trong đầu.  

Trương Minh Vũ lập tức giơ tay điên cuồng chùi miệng, mặt cũng lộ vẻ khó chịu và ghê tởm.  

Hành động của anh làm Tần Minh Nguyệt sững sờ.  

Trương Minh Vũ quát trong bồn chồn: "Sao cô lại hôn tôi! Đồ biến thái, tôi không ngờ đấy!"  

Tần Minh Nguyệt đực mặt, trừng mắt lên: "Tôi..."  

Nhưng cô ta chỉ biết ngập ngừng, chẳng nghĩ ra nên giải thích thế nào.  

Có một tích tắc, cô ta còn cho rằng mình mới là người sai.  

Trương Minh Vũ tỏ ra bực bội: "Cảnh sát các cô đều là thế này đấy hả? Có thật là cảnh sát bảo vệ nhân dân không đấy!"  

"Sao có thể... cưỡng hôn tôi!"  

Nói xong, anh như sắp bật khóc.  

Rồi anh lại giơ tay hoảng loạn chùi miệng mình.  

Gì vậy trời...  

Tần Minh Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì sất.  

Trương Minh Vũ phẫn nộ quát: "Cô ra ngoài! Ra ngoài nhanh cho tôi! Tôi không muốn thấy cô nữa!"  

Dứt lời, anh chỉ thẳng ra cửa.  

Tần Minh Nguyệt theo phản xạ nhấc chân định đi, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.