Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 794




Bọn họ không dây vào nữ cảnh sát này được đâu!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ: "Đánh người của đội cảnh sát, anh biết kết cục là gì không?"  

Trương Minh Vũ duỗi tay, cười nói: "Người đẹp, cô lấy đâu ra chứng cứ chứng minh!"  

Một gã cảnh sát hét lên: "Bọn tao đều nhìn thấy rồi! Mặt bọn tao còn đang bị thương đây!"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt: "Đấy là mấy người tự đánh nhau! Xem cái quái gì? Lấy bằng chứng ra đây rồi nói chuyện tiếp!"  

"Mày..."  

Gã cảnh sát tức giận nhưng không nói được gì!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đừng có làm trò nữa! Anh đánh người của đội cảnh sát thành ra như vậy, anh coi đây là nhà anh à!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Người kính ta một thước ta kính người một trượng, trước tôi còn tưởng cục cảnh sát là nơi đại diện cho chính nghĩa, bây giờ... chẳng qua chỉ đến thế mà thôi".  

Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh hẳn xuống!  

Nhưng cô ta hiểu, đây là do người của mình!  

Trong lòng cô ta càng giận hơn!  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh nên nhận tội đi, người của đội tôi phạm lỗi, tôi sẽ phạt! Không đến lượt anh xử lý!"  

Trương Minh Vũ duỗi tay mỉm cười: "Cô nói cái gì? Tôi không có hiểu".  

Hừ!  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống!  

Vô lại!  

Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ không rơi vào bẫy!  

Trương Minh Vũ mỉm cười vô hại: "Người đẹp, thẩm vấn xong rồi chứ? Tôi đi được chưa?"  

Đi?  

Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi!  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Mấy người mau cút ra ngoài cho tôi!"  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Ba gã cảnh sát nhốn nháo đứng dậy, đỡ Chu Vân Phong và Lục Chính Đình ra ngoài!  

Bọn chúng nhanh chóng chạy ra ngoài!  

Lục Chính Đình đau đớn vô cùng, hắn không cam tâm, mơ hồ hét lên: "Mày đợi đấy! Thằng khốn, tao sẽ giết mày!"  

Nói xong liền được đỡ ra ngoài.  

Trương Minh Vũ không để ý, mỉm cười đi ra cửa.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi cho anh ra ngoài chưa?"  

Vừa dứt lời, cánh tay mềm mại đã chắn trước mặt Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể dừng lại, bất lực lắc đầu.  

Rầm!  

Tiếng đóng cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng khóa cửa.  

Còn khóa cửa... bị điên à....