*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn chưa cứu được người mà, câu này...
Đám Lý Bá Tường tức cái lồng ngực!
Vuốt râu trợn mắt!
Tức chết mất!
Lý Bá Tường tức giận nói: "Ông Hàn, ông xem cô con gái cưng của ông kìa!"
Trong lời nói đầy ý chê trách!
Câu nói này cũng khiến Hàn Thiên Hoa buồn bực!
Nhưng hết cách rồi, Chu Cửu Yến đang đợi được cứu kia kìa!
Hàn Thất Thất nổi nóng, điên tiết hét lên: "Xem tôi làm gì? Tôi thì sao chứ? Tôi nói sai chắc?"
"Vì bố, tôi mới nể mặt các ông!"
"Tôi nói lần cuối, cút ra ngoài!"
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Cơ thể mấy ông cụ run rẩy!
Trương Minh Vũ ngẩn người!
Đơn giản, thô lỗ!
Hàn Thất Thất không thèm để ý, cô ta vội vàng nói: "Đi, mau đi cứu người!"
Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ lên tầng hai!
Hàn Thiên Hoa nhíu mày, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng chỉ có thể đi theo!
Bây giờ ông cũng hết cách rồi!
Hơn nữa không mau gọi Chu Cửu Yến tỉnh lại thì nhất định sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.
Nếu thực sự không ổn thì ngăn họ lại cũng không muộn!
Nghĩ như vậy, Hàn Thiên Hoa cũng yên tâm hơn nhiều.
Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhãi dám sỉ nhục tôi, tôi đợi!"
"Tôi muốn xem xem tên lang băm này làm được gì!"
Nói xong liền đưa theo mấy người lên tầng!
Hàn Thất Thất nhanh chóng đưa Trương Minh Vũ vào trong phòng.
Trương Minh Vũ nhìn xung quanh phát hiện ra Chu Cửu Yến đang im lặng nằm trên giường.
Xung quanh là đủ các loại máy móc thiết bị tối tân.
Hàn Thất Thất nước mắt tuôn rơi, cố gắng để khóc không thành tiếng.
Cô ta sợ nhất là làm ảnh hưởng đến Chu Cửu Yến.
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài, trong lòng cũng khó chịu.
Giọng nói lạnh lùng của Lý Bá Tường nhanh chóng vang lên: "Ông Hàn, nếu gặp vấn đề gì thì không liên quan đến chúng tôi đâu nhé!"
Nói xong mặt mấy ông cụ liền hiện lên vẻ uất hận.
Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nhìn, không thèm để ý.
Hàn Thiên Hoa vội vàng nói: "Trương Minh Vũ, anh mau gọi mẹ em tỉnh dậy đi".