*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiều như vậy!
Trương Minh Vũ tiếp tục cười bảo: "Nếu anh Dịch đây không chấp nhận được thì cũng không cần miễn cưỡng đâu".
"Thắng Nam, báo cảnh sát đi".
Trần Thắng Nam cung kính thưa: "Vâng".
Nói đoạn, cô ta liền mở điện thoại di động.
"Đủ rồi!"
Dịch Thanh Thần quát khẽ một tiếng, nắm tay đã run lên bần bật.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh.
Anh không nóng vội, cứ lẳng lặng đứng chờ.
Hồi lâu sau, Dịch Thanh Thần lạnh lùng nói: "Được, tôi sẽ bồi thường!"
Dịch Thanh Tùng nôn nóng nói: "Anh cả..."
Hắn ta chưa kịp nói gì thêm, Dịch Thanh Thần đã cắt ngang.
Dịch Thanh Thần lạnh lẽo liếc nhìn bác gái kia một cái, con ngươi lóe lên ý muốn giết người!
Thứ ăn cây táo rào cây sung!
Nhưng cuối cùng, Dịch Thanh Thần cũng không thể nói thêm gì.
Hắn ta biết, đội bảo vệ mà tới đây, tình thế sẽ vô cùng bất ổn đối với nhà họ Dịch.
Trương Minh Vũ lại ha hả cười nói: "À đúng rồi anh Dịch này, lần trước anh còn nợ tôi một ít tiền nhỉ? Lần này hay là thanh toán luôn đi".
Dịch Thanh Thần đã nghiến chặt răng đến độ muốn gãy cả ra rồi.
Lát sau, hắn ta mới nhỏ giọng hỏi Dịch Thanh Tùng: "Em còn bao nhiêu tiền?"
Dịch Thanh Tùng lập tức lộ vẻ nôn nóng.
Không biết Dịch Thanh Thần rỉ tai hắn ta điều gì, Dịch Thanh Tùng mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Sau đó, Dịch Thanh Tùng lấy chi phiếu ra, điền số tiền vào.
Trương Minh Vũ vui vẻ nhận lấy, lòng càng thêm kích động.
Dịch Thanh Thần quả đúng là thần tài của anh.
Xong xuôi, ba người kia hậm hực bỏ đi.
Trước khi đi, Tần Vũ Phỉ còn hung hăng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất một cái.
Nhưng Trương Minh Vũ chẳng hề để ý tới cô ta.
Lúc này, mọi sự chú ý của anh đều đặt cả lên tấm chi phiếu.
Một núi tiền đấy!
Khi anh cúi đầu nhìn, lại phát hiện bác gái kia vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Haiz.
Nụ cười trên môi dần tắt, Trương Minh Vũ thấy lòng chua xót.
Người sống trên đời, ai cũng có mối quan tâm riêng.
Vì con trai mình mà...
Trương Minh Vũ bình thản nói: "Bác cũng về đi thôi, sau này thành thật mà sống, con trai bác chắc chắn không cần bác giúp điều gì đâu, bác không cản trở đã là tốt lắm rồi".
Bác gái kia vô cùng kích động, cảm kích nói: "Vâng, cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!"
Nói xong, bà ta vội quay đầu rời đi, nước mắt nước mũi đã tèm lem khắp mặt.
Trương Minh Vũ nhìn theo hồi lâu mới chậm rãi bình tâm trở lại.
Nếu sư phụ ở đây...