*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Hạ Hâm Điềm chợt sáng lên, cô ấy chòng ghẹo: "Em trai thối, thân hình cũng khá đấy nhỉ".
Khóe miệng Trương Minh Vũ lại được dịp giật liên hồi.
Sao mà Hạ Hâm Điềm... cũng như vậy nhỉ!
Mấy chị gái này...
Haiz.
Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài một tiếng, càng không biết nên nói gì đây.
Hạ Hâm Điềm bĩu môi, nói: "Thôi được rồi, chị cũng buồn ngủ rồi, đi ngủ đi".
Nói xong, cô ấy kéo chăn lên người, quay lưng về phía Trương Minh Vũ.
Ngủ ở đây?
Trương Minh Vũ trố mắt nhìn.
Anh há miệng, mấp máy hồi lâu vẫn không thể nói được một lời, đành phải bỏ cuộc.
Anh nhích người, nằm vào trong chăn.
Nhưng Trương Minh Vũ không thấy được, đáy mắt Hạ Hâm Điềm đã tràn đầy xót xa.
Cô ấy khẽ cắn răng, sống mũi cay cay, lệ dâng đầy khóe mắt...
Dần dần, hai người ngủ thiếp đi.
Rạng sáng hôm sau, Trương Minh Vũ chậm rãi mở mắt.
Anh ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài, trời đã sáng rồi.
Giai nhân bên cạnh cũng đã đi mất...
Trương Minh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
May mà không bị phát hiện...
Sau khi rửa mặt, Trương Minh Vũ ra phòng khách.
Chưa kịp xuống lầu, anh đã ngửi thấy một mùi thơm.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy Hạ Hâm Điềm đang ngồi trên sofa, trông có vẻ nhàm chán.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chào buổi sáng, chị hai".
Mắt Hạ Hâm Điềm sáng lên, trách một tiếng: "Em trai thối này, rốt cuộc cũng chịu dậy".
"Em mà còn không rời giường, chị sẽ chán đến chết mất thôi".
Trương Minh Vũ lúng túng cười bảo: "Vậy sao chị dậy mà không gọi em luôn?"
Hạ Hâm Điềm bĩu môi, nói: "Không nỡ lòng gọi".
Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản lại khiến Trương Minh Vũ ấm áp trong lòng.
Mấy người chị của anh vẫn luôn nghĩ cho anh như thế.
Trương Minh Vũ không đứng đó lâu, anh đi vào phòng bếp, ngạc nhiên phát hiện cơm nước đã được làm xong.
"Chị hai, chị còn biết nấu ăn à?"
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi.