Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 574: “Còn nợ nhiều lắm!”




Giọng nói của anh tràn đầy khí thế!  

Đội trưởng vô thức lùi lại về sau hai bước!  

Gã ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt loé lên lửa giận ngùn ngụt!

Trương Minh Vũ cũng không nóng vội, cứ đứng đó nhìn chằm chằm gã đội trưởng.  

Gã ta có thân hình cao lớn, khí thế lại càng hung hãn hơn, áp lực trở nên nặng nề!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lại không hề có gì e sợ.  

Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi, toàn thân đều run lẩy bẩy.  

Một lúc lâu sau, gã ta lớn tiếng quát ầm lên: “Giỏi thì mày giết hết chúng tao đi!”  

Anh nhíu chặt chân mày.  

Đối phương nói vậy là có ý gì?  

Gã ta nắm chặt nắm đấm, gào rống tức tưởi: “Chúng tao là công nhân từ dưới quê lên. Tại sao chúng tao lại phải chịu sự sỉ nhục từ đám người thành thị các người!”  

“Chúng tao cũng có lòng tự trọng cơ mà!”  

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lại càng cảm thấy khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.  

Đám công nhân đang lăn lộn dưới đất cũng bò lồm cồm dậy! Ai nấy đều nổi giận đùng đùng!  

Anh ngơ ngác.  

Sao không làm việc mà còn làm như người sai là anh vậy?  

Anh bèn lạnh giọng đáp: “Từ đâu tới chẳng liên quan gì! Nếu anh đã là người từ nông thôn lên thì lại cànng phải chăm chỉ làm việc chứ!”  

“Anh nên dùng thực lực của mình để khiến người thành thị không dám coi thường anh nữa!”  

“Thuê rồi mà còn không chịu làm việc hả?”  

“Cho dù anh có là người trời thì kẻ sai vẫn là anh!”  

Vẻ đau khổ trên mặt đội trưởng ngày càng thêm nồng đậm!  

Một gã đàn ông to xác nhưng ánh mắt lại rưng rưng chực khóc!  

Không biết tại sao, anh lại cảm thấy mềm lòng.  

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

Đám người đang vây xem xung quanh cũng giật mình sửng sốt, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc!  

Mãi lâu sau, đội trưởng mới hít một hơi thật sâu, khổ sở chất vấn: “Chúng tao làm việc kiểu gì? Bây giờ mẹ tao đang nằm viện kia kìa! Chạy vạy khắp nơi cũng không đủ tiền!”  

“Còn nợ nhiều lắm!”  

“Đến tận hôm nay chúng tao vẫn chưa nhận được tiền lương đây!”  

“Có loại ông chủ như vậy chúng tao làm việc kiểu gì?”  

Dứt lời, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt gã ta.  

Trương Minh Vũ lập tức sợ ngây người.  

“Đúng vậy. Hơn hai tháng nay chúng tôi vẫn chưa nhận được tiền lương. Chúng tôi còn đang đợi cho đội trưởng vay tiền đây!”  

“Hôm nay là hạn chót rồi. Nếu còn không nộp tiền phẫu thuật cho mẹ đội trưởng, bà ấy sẽ bị bệnh viện đuổi đi!”  

“Các người nói thì giỏi lắm. Chúng tôi đã thế này rồi thì làm gì còn tâm trí nào làm việc?”  

…  

Đám công nhân ở phía sau cũng bắt đầu xì xào ầm ĩ, mắt ai nấy đều đỏ hoe.