Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 446: Phải mất… bao nhiêu tiền đây?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Khoát nghiến răng ken két, ngực phập phồng vì tức giận!  

Mấy cậu chủ nhà giàu khác cũng giận dữ không thôi.  

Một lúc sau, Triệu Khoát mới lạnh giọng lên tiếng: “Đúng là rất nhanh!”  

Sắc mặt đám người Hà Gia Hoa trở nên âm trầm. Thế nhưng bọn họ lại không còn gì để nói!  

Anh mỉm cười tươi rói đáp lại: “Vậy thì mời các anh về phòng. Đồ ăn sắp chuẩn bị xong rồi”.  

Triệu Khoát hít một hơi thật sâu kìm nén lửa giận.  

Những người khác đều giận tím mặt!  

Nhưng cuối cùng không ai nói được lời nào.  

“Hừ!”  

Hắn hừ lạnh một tiếng, dứt khoát cất bước quay trở về phòng Vip phía sau.  

Hôm nay đã quá mất mặt rồi!  

Nếu bây giờ hắn bỏ đi sẽ chỉ càng mất mặt hơn!  

Tuy mấy người còn lại đều không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể bực tức theo sau.  

Đám người kéo nhau đi lướt qua Trương Minh Vũ.  

Anh cong môi nở nụ cười: “Phải rồi anh Hà, còn một trăm chai Lafite của anh nữa đấy. Khách sạn chúng tôi quy mô nhỏ, lợi nhuận thấp, anh đừng có đòi trả hàng đấy nhé”.  

Nói rồi anh mỉm cười châm chọc nhìn hắn.  

Hà Gia Hoa tức thì dừng bước, hai tay nắm chặt!  

Sau một hồi trầm ngâm, hắn đành phải cắn răng nhẫn nhịn bước tiếp!  

Bao nhiêu người đang nhìn vào, dù có cắn nát răng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng!  

Một trăm chai Lafite!  

Vấn đề là giá bán trong khách sạn vốn đã cao hơn giá ngoài thị trường rất nhiều!  

Phải mất… bao nhiêu tiền đây?  

Mấy người họ nhanh chóng trở về phòng.  

Nhưng tất cả vẫn dán chặt mắt lên người Trương Minh Vũ, ánh mắt loé lên tia khiếp sợ!  

Bao gồm cả Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam!  

Điều này khiến anh cảm thấy lúng túng.  

Hiện giờ anh mới phát hiện muốn sống khiêm tốn cũng thật khó khăn…  

Anh bèn cười giả lả: “May mà nhờ có cô Hàn quan hệ rộng. Chuyện hôm nay phải cảm ơn cô rồi”.  

Giọng nói của anh không hề nhỏ, thậm chí còn vừa rõ vừa vang, ai cũng nghe thấy được.  

Đám người lập tức sững sờ.  

Thì ra những người kia… là do Hàn Thất Thất gọi tới.  

Bản thân cô ta thì ngơ ngác nhìn anh.  

Anh thầm liếc mắt ra hiệu một cái.  

Bấy giờ cô ta mới giật nảy mình, khẽ hé miệng nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì.  

Trương Minh Vũ không còn để ý tới cô ta nữa. Anh quay sang tươi cười nhìn khách hàng: “Được rồi, xin các vị cứ yên tâm dùng bữa, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi. Chắc chắn bữa cơm hôm nay sẽ khiến các vị hài lòng!”  

Có vài người vô thức đáp lại một tiếng, nhưng phần lớn vẫn đang đờ đẫn chưa kịp phản ứng lại.  

Chẳng mấy chốc, tất cả đều đã trở về chỗ ngồi của mình.  

Anh cũng không dám chậm trễ vội dẫn theo hai cô gái chạy về phòng làm việc.  

Lúc này đã an toàn vượt qua khó khăn, thế nhưng trong lòng anh lại có thêm một cảm giác phức tạp không nói nên lời.